Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 88: Đây là ám chỉ của ông trời sao?

Cập nhật lúc: 2025-05-18 15:45:12
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Chết tiệt! Ngươi đừng qua đây!"

Dòng suy nghĩ của Tô Chước chợt khựng lại, con yêu hổ này đang nói cái gì vậy?

Linh quyết trong tay nàng tuôn ra nhưng con yêu thú vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, bộ lông dày của nó chỉ khẽ lay động trong cơn gió mạnh mà không hề bị tổn thương.

Vẻ mặt nó cứng đờ trong giây lát, rồi đột nhiên nằm rạp xuống đất, thè lưỡi ra giả chết.

Tô Chước: "..."

"Nó đang làm cái trò gì vậy?"

Cố tình tỏ ra yếu thế ư? Trong lòng yêu thú lại có nhiều âm mưu quỷ kế đến thế sao?

Hình như là không có đâu nhỉ.

Đối mặt với một kẻ yếu như nàng thì cũng đâu cần thiết phải làm vậy.

Vì trước đây đã từng rèn luyện ở dãy núi Huyền Tháp, nên Tô Chước cũng không quá sợ hãi yêu thú.

Thấy nó cụp cả đuôi xuống, Tô Chước vừa nghi hoặc vừa từ từ tiến lại gần hơn.

Nàng nhìn vào mắt Liệt Xỉ Hổ, ý niệm mà đối phương truyền đến càng lúc càng rõ ràng hơn, trong sự kinh hoàng còn xen lẫn cả tuyệt vọng.

"Ngươi đừng qua đây mà!"

"Xin ngươi đừng qua đây! Bây giờ ngươi yếu như vậy cũng đâu đánh c.h.ế.t được ta! Muốn trút giận thì cứ đứng đó đánh không được hay sao?"

Tô Chước: "?"

Liệt Xỉ Hổ nín thở, thân hình khổng lồ của nó lết về sau mấy bước, đến mức làm tróc cả một mảng cỏ lớn chỉ còn trơ lại nền đất.

Tuyệt đối không thể để đám khỉ kia phát hiện trên người con người này dính dù chỉ một chút khí tức của nó, nếu không đến lúc bọn chúng quay lại gây sự thì nó thảm chắc rồi.

Thà mất đi tôn nghiêm còn hơn là bị Diêm Vương điểm danh.

Đầu óc Liệt Xỉ Hổ trống rỗng chỉ còn lại bản năng cầu sinh, mãi một lúc sau nó mới nghĩ ra được lý do để chuồn đi: "Ta không cố ý gây sự với ngươi đâu, thánh thú thích ngươi thì cứ để nó đi theo ngươi trước đi, ta phải về bẩm báo với Đại vương đã!"

"Tiểu tiên sư đi thong thả nhé, thay ta gửi lời hỏi thăm đến vị Đại vương kia, hẹn gặp lại!"

Phì, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại.

Khóe miệng Tô Chước co giật: "Ngươi... Thật là lễ phép quá nhỉ."

"Đa, đa tạ."

Thấy nàng không hề nổi giận, Liệt Xỉ Hổ lập tức quẫy đuôi đứng dậy bỏ chạy, thân hình cường tráng của nó chỉ nhảy vọt vài lần trong rừng là đã biến mất không còn tăm hơi.

Chỉ còn lại Tô Chước mặt mày ngơ ngác cùng tiểu Tỳ Hưu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Tô Chước định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ mấp máy môi.

Nhưng cũng chẳng cần hỏi làm gì, vì nàng hoàn toàn không quen biết vị yêu thú Đại vương thứ hai nào cả.

Ngay cả đối với vị kia cũng đâu thể xem là quen biết được.

Tô Chước cúi xuống nhìn vạt áo mình, lúc này trên đó dính một ít lông tơ mềm mại do tiểu Tỳ Hưu cọ vào, không giống như dấu vết mà con khỉ nhỏ cố tình để lại trên vai nàng lúc trước.

Nàng thuận tay thi triển một linh quyết, phong ấn lại luồng khí tức yếu ớt đến mức gần như không thể nhận ra trên vai mình rồi thầm thở dài trong lòng: "Bọn chúng đúng là tốt với mình thật."

Tiểu Kiếm: "Hy vọng Hầu vương sẽ không chấp nhặt chuyện bị một con ấu thú vặt mất mấy sợi lông."

Tô Chước: "Chắc không đâu nhỉ? Chẳng phải yêu thú đều có kỳ thay lông sao, biết đâu tiện đường lại nhặt được thì sao."

Thu Vũ Miên Miên

Tiểu Kiếm: "Khí tức có thể uy h.i.ế.p được yêu thú thì chắc chắn không phải là đồ nhặt được rồi. Chủ nhân, ngươi đúng là cáo mượn oai hổ... À không, người mượn oai khỉ, quá âm hiểm đi."

Tô Chước lắc đầu cảm thán: "Đây gọi là quan hệ rộng."

Nhưng cũng không thể quá ỷ lại vào nó được, nếu không lỡ gặp phải kẻ thù của Hầu vương thì thảm chắc.

Giá trị thù hận sẽ tăng gấp bội.

Tiểu Tỳ Hưu vì chân ngắn nên đi không nhanh, lại còn lười biếng nữa, thế nên Tô Chước đành phải ôm nó đi. Chỉ một lát sau, nàng đã bắt đầu thấy ghen tị với Ngự Thú quyết truyền thống: "Tiểu Kiếm, ngươi có biết Ngự Thú quyết không?"

Cứ ôm khư khư con ấu thú thụy thú thế này thì đánh đ.ấ.m kiểu gì nữa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-88-day-la-am-chi-cua-ong-troi-sao.html.]

Ngự Thú quyết truyền thống sau khi đạt thành khế ước sẽ tạo ra một không gian riêng biệt để thú khế ước nghỉ ngơi, còn về kích thước và dung lượng của không gian đó thì phải tùy thuộc vào tu vi của tu sĩ.

Tiểu Kiếm: "Ta chỉ là một thanh kiếm thôi."

Chứ không phải Bách Khoa Toàn Thư.

"Thôi được rồi."

Bản thân Tô Chước cũng chưa từng thu thập Ngự Thú quyết nào.

Thụy thú là một nguồn tài nguyên vô cùng quý giá khiến cả người lẫn thú đều thèm muốn. Nhưng đối với bản thân thụy thú mà nói, điều nguy hiểm nhất chính là gặp phải một con thụy thú khác.

Con tiểu Tỳ Hưu này hoàn toàn không có vai diễn gì trong cốt truyện, bây giờ trông cũng vừa ngốc nghếch lại vừa yếu ớt, rất có khả năng chưa kịp lớn đã bị con phượng hoàng xuất thế mấy năm sau nuốt chửng mất rồi.

Chỉ có kẻ sau mới có thể trở thành thụy thú có khí vận mạnh nhất trong vòng ngàn năm.

Trong Huyền Mông giới, cùng một thời kỳ nhiều nhất cũng chỉ từng xuất hiện năm con thụy thú, bình thường trong vòng trăm năm mà có đến hai ba con xuất hiện đã là chuyện cực kỳ hiếm có rồi.

Chỉ không biết lần này thiên phú của Tô Ly Ly đã bị "giảm giá" như vậy, liệu phượng hoàng có còn chịu thần phục loài người nữa hay không.

Tô Chước xoa đầu tiểu Tỳ Hưu: "Phải cố gắng lớn nhanh lên đấy nhé, nếu không sẽ bị người ta coi như đồ ăn vặt mà nuốt chửng mất đấy."

Tiểu Tỳ Hưu l.i.ế.m liếm móng vuốt của mình.

Đồ ăn vặt gì cơ? Nó cũng muốn nuốt.

Tô Chước đi vòng qua những nơi có khí tức tương đối mạnh, chỉ chọn bắt nạt mấy con yêu thú nhất phẩm, nhị phẩm, nhờ vậy mà nàng dễ dàng thu hoạch được một đống ngọc phù.

Thứ hạng của nàng cũng tăng lên đến hơn năm trăm.

Mặc dù nàng chỉ chuyên bắt nạt kẻ yếu nên điểm tích lũy không nhiều, nhưng lại được cái hiệu suất rất cao.

Giai đoạn đầu, không gian hoạt động trong bí cảnh còn rất lớn, mọi người đều đang c.h.é.m g.i.ế.c lung tung, cho nên bảng xếp hạng cũng chỉ mang tính tham khảo chứ chưa chắc đã chính xác.

Người đứng đầu là Mạnh Tư Man của Đệ Nhất Vực.

Tròn ba nghìn điểm tích lũy, bỏ xa đệ tử Đệ Nhị Vực đứng sau đến hơn bảy trăm điểm.

Điểm số này ít nhất cũng phải xử lý được hai con yêu thú tam phẩm rồi ấy chứ.

Tô Chước chậc chậc lưỡi khen ngợi: "Người trẻ tuổi có khác, đầy nhiệt huyết."

Tiểu Kiếm: "Đừng có viện cớ cho cái thói lười biếng của ngươi nữa."

Tô Chước khách sáo nói: "Ngại quá đi."

Bị ngươi phát hiện rồi.

Tiểu Kiếm: "..." Ta thấy ngươi chẳng ngại chút nào thì có.

Tô Chước vừa tán gẫu với Tiểu Kiếm trong lòng, vừa đổi tiểu Tỳ Hưu sang tay trái để ôm. Vật nhỏ này không chỉ quý giá mà còn nặng trịch nữa, nếu nàng không phải là Võ Tu thì đã sớm không chịu nổi rồi.

Thần thức của nàng luôn cẩn thận dò xét xung quanh. Đột nhiên, bước chân đang thong thả của nàng thay đổi, nhanh chóng đuổi theo một luồng khí tức.

Trong bụi cỏ thấp thoáng có động tĩnh rất nhỏ.

Đây là Tật Hành Thử nhất phẩm yếu ớt nhất. Trên địa bàn của những yêu thú cường đại, chỉ có loại yêu thú cấp thấp này mới có thể cùng tồn tại. Chúng ở tầng thấp nhất của chuỗi thức ăn và năng lực đáng khen duy nhất của chúng chỉ là tốc độ.

Chỉ hơn trăm mét, Tô Chước đã đuổi kịp con Tật Hành Thử, một luồng linh nhận sắc bén đánh thẳng vào bóng xám.

Hình dạng yêu thú vỡ tan và hóa thành một chiếc ngọc phù. Tô Chước nheo mắt lại nhưng ánh mắt lại lập tức chuyển hướng về phía nam.

Ở một ngọn núi khác, kiếm quang chợt ẩn chợt hiện, kiếm phong sắc bén xé rách không khí trong phạm vi mấy trăm mét mà dư uy vẫn còn, c.h.é.m cây cối xung quanh ngã rạp tả tơi.

"Ồ, người đứng đầu đã đánh tới tận đây rồi cơ à, nhanh ghê."

Tô Chước nhận ra thanh kiếm quen thuộc nên hứng thú nhướng mày lên.

Tuy không có bản đồ, nhưng Tô Chước cũng đoán được phần nào trong bí cảnh không thể toàn là yêu thú tam phẩm được, nếu không thì đám tiểu đệ tử dưới Tiên Thiên cảnh khỏi cần tham gia nữa. Để đảm bảo hiệu quả rèn luyện, nơi thường gặp nhất hẳn phải là lãnh địa của yêu thú nhất phẩm hoặc nhị phẩm. Chỉ cần không xui xẻo như nàng thì sẽ không bắt đầu ngay tại ổ của yêu thú tứ phẩm đâu.

Có lẽ người của Đệ Nhất Vực đã càn quét xong hai khu vực lớn rồi, rất nhanh thôi, đám yêu thú tam phẩm ở khu vực này cũng sắp gặp xui xẻo.

Ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ lá, tạo thành những đốm sáng lốm đốm trên mặt đất. Tô Chước trầm tư trong giây lát, rồi màu sắc của đất trời trong mắt nàng đột nhiên tối lại đôi chút.

Trong lòng Tô Chước khẽ động: "Đây chính là ám chỉ của ông trời sao?"

Tiểu Kiếm không hiểu gì cả: "Ám chỉ cái gì chứ? Chỉ là một đám mây bay tới thôi mà."

 

Loading...