Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 85: Vào bí cảnh, trộm xong rồi thì chạy
Cập nhật lúc: 2025-05-16 14:43:48
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ngoại môn vào bí cảnh."
Ngoại môn có thực lực thấp nhất được xếp vào vị trí đầu tiên trong thứ tự vào bí cảnh, thời gian hơi nhiều hơn chút, để họ thích ứng.
Khi trưởng lão tuyên bố có thể vào, Tô Chước bước vào rừng cây, theo sau là một đám đệ tử ngoại môn đông nghịt.
"Sư huynh cẩn thận nhé, có lẽ muội không tìm được huynh đâu."
Trước khi vào trận, Tô Chước dặn dò.
Mục Dự Chu: "... Tiểu Cửu muội cũng cẩn thận." Sao lời thoại của hắn bị giành mất rồi?
Dù là cửa nào, điểm rơi khi vào bí cảnh đều là ngẫu nhiên, Tô Chước tùy tiện chọn một cửa gần nhất rồi bước vào.
Trời đất quay cuồng.
Tô Chước vốn định thực hiện một cú tiếp đất thật ung dung và ngầu lòi, ai ngờ độ cao truyền tống lại thấp hơn nàng tưởng tượng, thế nên lúc rơi xuống nàng chỉ kịp xoay sở để mặt không đập xuống đất mà thôi.
Đứng dậy phủi phủi bụi trên người, Tô Chước đưa mắt quét nhìn xung quanh rồi thầm nhủ trong lòng: "Sào huyệt yêu thú."
"Đúng vậy." Tiểu Kiếm đáp.
Xung quanh không một bóng người, vì vậy sinh linh duy nhất có thể trò chuyện với nàng lúc này chỉ còn lại Tiểu Kiếm mà thôi.
Vô Minh Thần Tông sở hữu vô số bí cảnh, mà những nơi được dùng làm Bí Cảnh Thí Luyện thì gần trăm năm nay chưa hề trùng lặp, cho nên bản đồ lưu truyền từ các năm trước hoàn toàn vô dụng.
Thế nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, nơi nguy hiểm nhất... chính là sào huyệt yêu thú.
Cái loại mà vừa bước vào là bị loại ngay lập tức ấy.
Hơn nữa, đây là...
Thần thức Tô Chước lan tỏa ra xung quanh, nàng chợt nhíu mày: "Tứ phẩm?"
Tiểu Kiếm: "Yêu thú tứ phẩm."
Không cần suy nghĩ nhiều, Tô Chước lập tức tung ra vô số thạch trận, đồng thời những luồng linh lực mảnh như sợi tơ cũng bắt đầu liên kết giữa các thạch trận.
Linh trận tam phẩm dần thành hình khi thạch trận rơi xuống đất rồi lặng lẽ mờ đi.
Tô Chước ngồi xuống giữa trận pháp rồi thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong Nặc Linh trận, trận chủ có thể che giấu khí tức, âm thanh lẫn cảnh tượng trong trận. Dựa vào những thạch trận cao cấp này, nàng có thể bố trí trận pháp đủ sức đánh lừa yêu thú tứ phẩm. Hơn nữa sau khi nạp đầy linh khí, thạch trận còn có thể tái sử dụng nhiều lần, vô cùng tiện lợi và tiết kiệm.
Khuyết điểm duy nhất là trận pháp này không thể di chuyển được.
Tiểu Kiếm: "Ngươi đang làm gì thế?"
"Trước mắt cứ chờ đợi đã."
Dù sao thời gian vẫn còn dài, cho nên Tô Chước hoàn toàn không vội chút nào.
Tiểu Kiếm hơi sốt ruột: "Yêu thú sẽ quay lại đấy, ngươi không đánh lại nó đâu, với lại nếu không ra ngoài tiêu diệt yêu thú cấp thấp thì làm sao ngươi giành được thứ hạng?"
Tô Chước nhìn đông ngó tây: "Để xem quanh đây có thứ gì hay ho không đã."
Tiểu Kiếm: "..."
Con yêu thú này gặp phải vị chủ nhân vừa giỏi ẩn mình lại vừa âm hiểm của nó, đúng là bất hạnh thay cho con yêu thú đó mà.
Sở dĩ Tô Chước không hề sợ hãi là vì trước khi bí cảnh này được dùng làm nơi thí luyện cho đệ tử mới, nó đã được thần tông thăm dò kỹ lưỡng và xác nhận không có nguy hiểm gì lớn.
Mối nguy hiểm lớn nhất chính là những hư ảnh yêu thú do thần tông cố ý đưa vào. Chúng trông không khác gì yêu thú thông thường nhưng trên thực tế sau khi tiêu diệt, thứ duy nhất xuất hiện chỉ là một miếng ngọc thù dùng để ghi lại chiến tích.
Tô Chước cầm tấm ngọc thù ký danh được phát trước khi vào bí cảnh lên xem xét.
Sau khi tiến vào bí cảnh, ngọc thù tông môn sẽ tạm thời mất tác dụng, vì thế các đệ tử đều sẽ đeo tấm ngọc thù ký danh này bên hông.
Chỉ cần bóp nát ngọc thù ký danh, người đó sẽ lập tức bị truyền tống ra khỏi bí cảnh.
Tô Chước ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Ngươi thấy nếu như ta cướp ngọc thù của người khác thì có được tính là chiến tích không?"
Tiểu Kiếm kinh ngạc đến khó tin: "Cướp của yêu thú thì cũng đành đi, ngươi còn định cướp cả của người nữa sao?"
Tô Chước: "Ta nói đùa thôi mà."
Trong lúc nói chuyện, thần thức của Tô Chước đã quét qua mọi khu vực có thể dò xét được nhưng không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào của các đệ tử khác.
Tin tốt là đám yêu thú gần đó còn cách nàng khá xa, con đáng sợ nhất cũng chưa quay về sào huyệt. Tin xấu là khu vực này toàn là yêu thú, muốn rời khỏi đây chỉ có cách mở đường m.á.u mà xông ra.
Nhưng một mình nàng thì không thể nào làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-85-vao-bi-canh-trom-xong-roi-thi-chay.html.]
Nàng hoàn toàn không nghi ngờ rằng, nếu đám yêu thú kia phát hiện nàng đang ở trong sào huyệt của đại vương chúng, chúng sẽ lập tức kéo đến rồi cùng nhau xé xác nàng ra.
Bí cảnh này hẳn là không hề nhỏ, mà có lẽ cũng chẳng có ai xui xẻo như nàng, rơi thẳng vào hang ổ của trùm cuối thế này.
"Sao ta lại thảm thế này."
Tô Chước thầm khóc ròng trong lòng nhưng khóe miệng lại bất giác nhếch lên một đường cong kỳ lạ.
Tiểu Kiếm: "?"
Tô Chước: "Xem ra chỉ có thể trộm xong rồi chuồn thôi."
Tô Chước đã nhìn thấy thứ mình muốn, cũng chính là lý do yêu thú tứ phẩm làm tổ tại đây: Thiên Tâm Dưỡng Nguyên thảo tứ phẩm.
Để tránh trở thành kẻ mù tịt trong bí cảnh, trước đó nàng đã phải học cấp tốc “Linh Thực Bảo Điển”. Thế nhưng, đây vẫn là lần đầu nàng nhìn thấy loại linh thảo tươi tốt thế này, cho nên đôi mắt nàng tức khắc sáng rực lên.
Không chỉ có một cây, mà là cả một bụi lớn!
Thần Tông đúng là quá hào phóng rồi! Linh thảo tốt nhường này mà cũng để lại cho đệ tử thu hoạch!
Chỉ riêng việc tới đây nhổ được đám "cỏ dại" này thôi cũng đủ để nàng lời to rồi!
Nơi này không nên ở lại lâu, do đó Tô Chước hạ quyết tâm lập tức trộm nhà của nó.
Nàng cẩn thận từng li từng tí dịch chuyển thạch trận. Mặc dù trận pháp hơi biến dạng nhưng vẫn duy trì trạng thái hoạt động, cứ thế dịch chuyển mãi cho đến khi vào giữa bụi linh thảo đang tỏa sáng lấp lánh.
Trong tay Tô Chước nhoáng cái đã xuất hiện một cái xẻng, nàng nhanh chóng xúc cả gốc lẫn đất nhét vào không gian trữ vật trong vòng ngọc. Cùng lúc đó, thạch trận được thu hồi, thân hình nàng như mũi tên rời cung, lập tức lao vút ra ngoài.
Chạy thôi!
"Gào —"
Chưa chạy được bao xa, tiếng yêu thú gầm lớn đã vang lên, rung trời chuyển đất.
Yêu thú trong Bí Cảnh Thí Luyện đều là thú ảnh được tạo ra từ yêu đan thông qua trận pháp. Cho nên dù chỉ là ảnh ảo thì ngoại hình, sức tấn công và tập tính của chúng đều tương tự như khi còn sống.
Uy áp của yêu thú đã khóa chặt lấy nàng từ xa, dù khoảng cách giữa cả hai vẫn còn khá xa.
Tô Chước không phải chưa từng gặp yêu thú, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với uy áp của yêu thú trong tình huống thực lực chênh lệch lớn đến như vậy.
Mặc dù yêu thú tương đối kém về mặt thần thức nên dễ bị đánh lừa, nhưng linh uy của chúng lại hoàn toàn không thể xem thường. Nếu đây là lần đầu Tô Chước đối mặt với uy áp cấp cao, có lẽ nàng đã bị dọa sợ đến mức ngã lộn nhào rồi.
Ngọn cây dưới chân nàng run lên bần bật, vậy mà thân hình nàng lại nhẹ như không, lướt đi giữa tầng tầng lớp lớp lá rừng.
Tiểu Kiếm càng nhìn càng thấy quen mắt, rồi chợt nhớ ra... Cách chạy trốn này sao mà giống hệt bầy khỉ trên Tụ Linh Phong thế nhỉ?
"Gào —"
Tô Chước nhảy vào một hang động trên núi, vội vàng bố trí Nặc Linh trận, sau đó lại dùng linh khí vẽ nguệch ngoạc vài nét lên một tấm phù lục nhất phẩm rồi gấp thành một con hạc giấy cánh dài cánh ngắn, ném ra khỏi hang.
Con hạc giấy lơ lửng giữa không trung rồi phân tán thành nhiều bản thể nhỏ hơn, bay tỏa đi khắp bốn phương tám hướng.
Tiểu Kiếm: "Cái mánh khóe rẻ tiền thế này mà nó cũng bị lừa thì ta thật sự coi thường nó đấy."
Chỉ những đứa trẻ mới tập dẫn khí nhập thể, chưa khống chế tốt linh khí mới bị phạt vẽ phù lục không có phẩm cấp để tiêu hao dần linh khí mà thôi. Thực tế mà nói, cho dù vừa rồi Tô Chước có vẽ ba phù lục lên cùng một tờ giấy, chỉ cần con yêu thú kia không chỉ đơn thuần dựa vào khí tức để khóa mục tiêu mà chịu dùng thêm thần thức dò xét, ắt hẳn nó sẽ phát hiện ra điều bất thường ngay.
Tô Chước: "Cứ cược là nó không đủ thông minh đi, đây gọi là tận dụng mọi thứ có thể."
Nàng thấy vẽ phù lục đúng là rất hữu dụng, chỉ tiếc là học lên cao giai thì quá tốn kém, lại còn yêu cầu phẩm cấp linh khí của tu sĩ nữa, cho nên hiện tại nàng chưa cân nhắc đến con đường này. Nếu thật sự muốn theo Phù đạo, phù lục cao cấp dùng một lần còn đắt hơn rất nhiều so với thạch trận có thể tái sử dụng.
Thu Vũ Miên Miên
Bên ngoài hang, khí tức của yêu thú dần dần đi xa.
Tiểu Kiếm: "..."
Tô Chước thở phào một hơi: "Tiếp tục ẩn mình bảo toàn mạng sống nào."
Yêu thú nhanh chóng phát hiện thứ mình tóm được chỉ là mồi nhử nhưng tìm tới tìm lui cũng chỉ gặm được một đống giấy vẽ phù lục, tức đến nỗi nó chỉ đành hung hăng ghi nhớ kỹ khí tức này để lần sau gặp lại sẽ báo thù.
Trước khi rời đi, yêu thú còn tức giận gầm lên một tiếng khiến núi non rung chuyển.
Tô Chước ngồi thu lu trong góc hang, giả vờ mình là một cây nấm tự kỷ: "Đáng sợ quá..."
Tiểu Kiếm cảm thán: "Ngươi đúng là âm hiểm thật."
Xem ra việc nó đi theo một chủ nhân thế này là hoàn toàn đúng đắn.
Vừa biết ẩn mình chờ thời, lại vừa biết hưởng thụ niềm vui trong đó.
Tô Chước lịch sự đáp: "Quá khen rồi, ngươi cứ thừa nhận đây là trí tuệ đi."
Cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi, Tô Chước lại lấy tấm ngọc thù ký danh ra xem.
Ngọc thù vẫn một màu trắng tinh, tuy cái này cho thấy vị trí hiện tại của nàng nguy hiểm nhưng vẫn có chút an toàn nhất định.