Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 84: Ngươi dám đánh ta?

Cập nhật lúc: 2025-05-14 13:02:36
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Chước tránh khỏi dòng người, bay đến một nơi vắng vẻ ở ngoại môn rồi đáp xuống, nàng lại đổi sang chiếc ván trượt nhỏ đặc chế dành cho Trúc Cơ kỳ ngự không, bay theo bản đồ đến điểm tập trung mở ra bí cảnh.

Trên bãi đất trống giữa núi đã có mấy trăm đệ tử tụ tập, phần lớn là người ngoại môn.

Nội môn và ngoại môn, ranh giới rõ ràng.

Đệ tử nội môn đều không chú ý đến bên này.

Sự chú ý của phần lớn mọi người, đều tập trung vào Đệ Nhất Vực.

Ai cũng biết, Kiếm Tu của Đệ Nhất Vực vẫn luôn mạnh nhất.

Nhưng vẫn còn một bộ phận người thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía bên cạnh Đệ Bát Vực.

Chẳng rõ đang suy tính điều gì.

Trong nhận thức của người thường, việc khôi phục linh mạch phải mất ít nhất vài tháng, do đó Tô Chước tuyệt đối không thể xuất hiện.

Lúc này, Đệ Cửu Vực không có ai đến, chẳng qua là vì không có kỳ tích xảy ra mà thôi.

Một thiên tài sa cơ lỡ vận, thật sự khiến người ta thổn thức khôn nguôi.

Tô Chước đã quen với bộ võ phục ngoại môn này từ sớm, nên nàng bước thẳng vào hàng ngũ ngoại môn.

"Cửu Cửu sư tỷ, tỷ mau lên phía trước đứng đi."

Rất nhanh đã có người nhận ra nàng, liên tục nhấn mạnh: "Thể diện, phải giữ thể diện chứ."

Tô Chước: "... Được rồi."

Bước lên phía trước hàng ngũ, tầm mắt Tô Chước cuối cùng cũng thoát khỏi biển người trước mắt, nhờ vậy mà nàng có thể quan sát khung cảnh trong đám đông từ trước ra sau.

Tô Chước đảo mắt nhìn hàng ngũ ngoại môn rồi chợt nhận ra có điểm bất thường.

Một thiếu niên lạ mặt đang đứng trong hàng với vẻ buồn chán, tiện tay nghịch ngợm sợi tua rua treo trên thiết kiếm.

Khóe miệng Tô Chước giật giật, nàng bước tới hỏi: "Ngươi là ai?"

Giọng nàng cố hạ thấp hết mức, trông không khác gì đặc vụ liên lạc.

Tên đệ tử kia tỏ vẻ vô hại rồi cầm ngọc thù của mình lắc qua lắc lại.

"Vương Bát Bát?"

Nhìn cái tên trên ngọc thù, Tô Chước hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

"Là Ngọc Bát Bát."

Giọng của Mục Dự Chu như thể phải nghiến răng mới bật ra được.

Tô Chước quả thực không nhịn nổi nữa, nàng cố nén cười đến toàn thân run rẩy, rốt cuộc là thiên tài nào lại nghĩ ra cái tên này vậy?

"Ai... Ai đặt vậy?"

"Là Tam sư huynh, huynh ấy còn phong ấn cả tu vi của huynh nữa."

Mục Dự Chu vận một luồng linh lực yếu ớt cho nàng thấy, thật hết nói nổi...

Chỉ là Hậu Thiên cảnh nhất trọng cực kỳ khiêm tốn, không hơn một chút nào.

Tu vi của hai người hiện tại đều không thể truyền âm, nói là trao đổi nhưng thật ra sợ người khác nghe được nên cơ bản chỉ dùng khẩu hình, còn lại là dựa vào đoán mò.

Tô Chước biết, trước đây Bát sư huynh chưa từng tham gia Bí Cảnh Thí Luyện bởi vì tu vi đã sớm vượt quá giới hạn cho phép, lần này hắn cũng không có ý định tranh giành thứ hạng, chẳng qua chỉ là muốn trải nghiệm chút cảm giác mới lạ mà thôi.

Cũng may bây giờ hắn trà trộn trong đệ tử ngoại môn không hề gây chú ý.

Hai người không tiếng động thì thầm một hồi.

Mãi cho đến khi có người từ hàng ngũ Đệ Nhất Vực đi tới, người này chào hỏi xã giao một vòng giữa những tiếng gọi của đám đệ tử ngoại môn rồi mới nhìn về phía Tô Chước: "Lạc sư muội, đề nghị trước đây của ta, ngươi đã suy nghĩ thế nào rồi?"

Tô Chước trợn tròn mắt, thầm nghĩ ngươi đúng là chuyên vạch áo cho người xem lưng, chỉ nghĩ ra một lý do: "Đa tạ sư huynh, ta vẫn nên làm Pháp Tu thì hơn, đành phụ tấm lòng của ngươi vậy."

Ngũ Cảnh Lịch vô cùng tiếc nuối: "Ồ..."

Vừa trông thấy người nọ, Mục Dự Chu lập tức cảnh giác hẳn lên nhưng vì Tô Chước đáp lời quá nhanh, nên hắn cũng không biểu lộ sự khó chịu nào ra mặt, chỉ híp mắt đánh giá người kia.

Quả nhiên là người của Đệ Nhị Vực! Đúng là lòng dạ khó lường!

Các sư huynh cho phép hắn đến bí cảnh chơi, là vì hắn mật báo tin tức Đệ Nhị Vực đi đào người.

Ngay cả một tiểu sư muội Trúc Cơ kỳ nhỏ bé cũng không tha? Quá đáng hết sức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-84-nguoi-dam-danh-ta.html.]

Các sư huynh đạt được đồng thuận, chỉ có thể phái hắn, người nhỏ tuổi nhất ra ngoài trông chừng.

Tô Chước liếc mắt ra hiệu cho Bát sư huynh, ý bảo hắn đừng lo lắng, mình tuyệt đối sẽ không bị ai dụ dỗ.

Trong sân vẫn ồn ào náo nhiệt, giọng nói bên Đệ Nhị Vực lại đặc biệt rõ ràng.

Thu Vũ Miên Miên

Chủ đề câu chuyện lại chuyển sang Ngũ Cảnh Lịch.

"Ngươi còn vương vấn ngoại môn như vậy, sao không nhập thẳng vào hàng ngũ của bọn họ luôn cho rồi."

Ngũ Cảnh Lịch: "Man Trinh, ngươi bớt giùm ta đi."

Thiếu niên cao lớn tên Man Trinh kia khoác vai Ngũ Cảnh Lịch cười nói: "Ta đâu có coi thường ngươi. Nếu ngươi vẫn còn thực lực ngoại môn, thì không nên tham gia bí cảnh này, phí phạm."

Giọng hắn ta không nhỏ, lập tức đắc tội với không ít người.

Nhưng mà thực lực ngoại môn thấp, vốn dĩ đã xếp cuối Bí Cảnh Thí Luyện, vậy nên nhất thời cũng không có ai lên tiếng phản bác.

Ngũ Cảnh Lịch hất tay hắn ta ra, cười lạnh một tiếng: "Vào bí cảnh rồi, ngươi cứ chờ đấy."

Bây giờ không phải lúc thích hợp để nội bộ lục đục, nhưng trước nay, người của Đệ Nhị Vực vốn nổi tiếng hễ nói không hợp là động thủ, thế nên mọi người cũng sớm quen với điều đó.

Tô Chước suy nghĩ một lát, rồi vẫy tay với Man Trinh: "Man Trinh, ngươi qua đây."

Nghe vậy, Mạn Trinh quay đầu lại hỏi: "Ngươi là ai? Ngươi bảo ta qua là ta phải qua chắc?"

"Ồ, thì ra ngươi không dám."

Tô Chước cười khẩy, giọng điệu khinh miệt không thể nào khinh miệt hơn.

Nhìn nụ cười của thiếu nữ, Man Trinh kinh ngạc nhíu chặt mày, hoàn toàn không ngờ tới tại sao nàng lại là người ngoại môn đầu tiên đứng ra đối đầu với mình.

Các đệ tử ngoại môn dường như cũng không lấy làm lạ.

Nhìn vẻ mặt của hắn ta thậm chí còn có vẻ như... đã hả giận rồi.

Man Trinh nghênh ngang bước tới, nhìn xuống từ trên cao: "Muốn gì?"

Tô Chước đẩy Bát sư huynh ra sau, ngầm ra hiệu cho hắn tuyệt đối đừng động thủ, sau đó mới nói với Man Trinh: "Ta muốn đánh ngươi."

Man Trinh bật cười: "Ngươi dám đánh ta? Buồn..." Buồn cười c.h.ế.t mất.

Tô Chước: "Vậy là ngươi đồng ý?"

Man Trinh nhếch mép, nét hung hãn và hiếu chiến đặc trưng của Man tộc lập tức át đi vẻ non nớt nơi đầu mày cuối mắt: "Ta mà phải sợ ngươi sao? Có tin ta một quyền đánh bay ngươi không?"

Hắn ta chỉ thuận miệng hù dọa thôi chứ hoàn toàn không ngờ một Tô Chước trông ngoan ngoãn hiền lành thế kia lại dám ra tay thật. Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt hắn ta chợt nghiêm lại, cánh tay phải theo phản xạ đưa lên chặn trước người.

Nhưng mà, luồng kình lực ấy lại vượt xa dự đoán của hắn ta. Trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị, hắn ta không thể giữ vững thân hình, linh khí thiên địa nội liễm mà hùng hậu lập tức nổ tung giữa quyền phong của đối phương, đánh bay thân hình vượt trội so với đồng bạn của hắn ta, khiến hắn ta ngã xuống cách đó không xa.

Ngay trước hàng ngũ Đệ Nhất Vực.

"Ầm!"

Mấy Kiếm Tu ngạc nhiên nhìn hắn ta, như đang nhìn một kẻ ngốc.

Đồng môn Đệ Nhị Vực trố mắt há hốc mồm, ngoại trừ Ngũ Cảnh Lịch, trong mắt họ còn ẩn chứa chút chế giễu.

"Ngoại môn bây giờ mạnh vậy sao?"

"Tên Man Trinh này cũng kỳ lạ thật, lại có thể bị một đệ tử ngoại môn dùng võ kỹ đánh bại, lẽ nào thực lực của hắn ta chỉ toàn là thùng rỗng kêu to thôi sao?"

Nghe tiếng mọi người nhỏ giọng bàn tán, Man Trinh càng thêm tức giận, hắn ta lập tức nhảy dựng lên từ mặt đất, giận dữ nhìn Tô Chước.

Tô Chước nhìn hắn ta, vẻ mặt hiếu kỳ: "Ta còn chưa dùng sức mà sao ngươi đã ngã rồi, ngươi không sao chứ?"

Man Trinh nghiến răng ken két, bước chân hơi động, giây tiếp theo lại nghe thấy tiếng quát lớn từ xa vọng lại: "Đủ rồi."

Hắn ta đột ngột quay đầu, trong mắt vẫn còn vài phần bất mãn: "Sư huynh..."

Nhưng khi nhìn thấy trưởng lão bên cạnh sư huynh mình, giọng điệu hắn ta lập tức khựng lại.

Giọng vị trưởng lão đều đều nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ mất mặt: "Cút về đây."

Đến một tiểu nha đầu cũng không đánh lại.

Man Trinh nghẹn họng nhưng trước mặt sư tôn lại không dám làm càn, chỉ có thể như con chim cút ủ rũ chui vào đám người Đệ Nhị Vực.

Tô Chước sớm đã phát hiện bầu không khí của Vô Minh Thần Tông khá thoải mái, dân không kiện quan không truy cứu, trận khiêu khích vừa bắt đầu đã kết thúc này càng không thể xem là ẩu đả được.

Trưởng lão Đệ Nhị Vực từng trải qua nhiều sóng gió, sau khi ngăn cản thì lười quản nữa.

Sương mù mênh mang trong rừng núi dâng lên, linh trận dần hiện hình, để lộ ra từng lối vào.

 

Loading...