Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 272: Cấm địa
Cập nhật lúc: 2025-10-04 11:58:27
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên ngoài sấm chớp đùng đùng, gió cuốn mây trôi, mưa tuôn xối xả.
Con Cùng Kỳ ăn sạch sẽ hết mấy viên yêu đan linh đan mà nó dùng để xây tổ, đó ngẩng đầu mấy con khỉ nhỏ đang tụ bàn tán về nó. Lũ khỉ im bặt một lúc, đồng loạt đầu màn mưa ngoài cửa sổ, như thể chuyện gì xảy .
Tô Chước để ý thấy mắt của con Cùng Kỳ màu xám đậm, trong veo và sáng rõ, mang theo vẻ ngây thơ đặc trưng của con non, nhưng cũng vì thức hải chủng tộc đặc biệt mà khiến cảm giác sâu lường . Thật nàng , trong đầu nó lúc chỉ một chữ: ăn.
Khi nó chằm chằm, Tô Chước phản ứng gì, chỉ chăm chú quan sát. Con tiểu Tỳ Hưu từ trong lòng nàng nhảy ngoài.
Tô Chước lấy thêm mấy viên yêu đan cho nó ăn tiếp.
"Nuôi Cùng Kỳ dễ ?"
Tô Chước quyết tâm nuôi nó như một Hung thú, chỉ là cảm ứng từ Thú Thần Niệm trong khoảnh khắc đó vẫn tan khỏi tâm trí nàng.
Nàng từng những con thú từ bản thể tu luyện mà hóa hình, nhưng từng thấy loại nào ngược - hóa hình biến thành hình dạng khác.
Tiểu Kiếm hiểu nổi sự tò mò của nàng: "Có khi là kỹ năng mới của ngươi xảy thôi, mà chuyện dễ nuôi cũng chẳng liên quan gì cả." Loài yêu thú nào mà cần đến yêu đan cửu phẩm mới nở ? Dù là Thần thú truyền thuyết cũng đến mức phi lý như .
"Nó đó chỉ là quả trứng, hiểu chuyện, bỏ qua ." Tô Chước gãi cằm Cùng Kỳ: "Dù cũng là Hung thú, trưởng thành chắc thể đ.á.n.h yêu thú cửu phẩm nhỉ?"
Con Cùng Kỳ nhỏ ăn hết yêu đan trong tay nàng, đột nhiên nhảy lên vai nàng.
Tô Chước đôi cánh của nó, tò mò ôm lên nghiên cứu một hồi.
lúc đó, vài con khỉ nhỏ bắt đầu kêu chít chít giữa tiếng sấm, từng con một chạy gần nàng, nhưng vì e dè Cùng Kỳ đang trong tay nàng nên dám trèo lên .
Tiểu Tỳ Hưu thì cuộn tròn trong đống gối ôm, bộ dáng như đang hóng chuyện.
Tô Chước rời mắt khỏi lũ khỉ, chợt chú ý thấy một cái bóng đen lặng lẽ vượt qua sân, thẳng trong nhà.
Là một con báo đen.
Cửa lớn của sân vẫn đóng kín, vẻ nó nhảy tường , mà trận pháp hề ngăn cản . Nó đường hoàng bước cửa chính, bốn móng trơn bóng giẫm lên nền đất mà để chút nước mưa nào.
Lông của nó bóng mượt như lụa cao cấp, cơ bắp chuyển động linh hoạt khi bước . Nếu ở trong rừng rậm, cảnh tượng hẳn khiến sởn da gà.
con báo đen dáng vẻ thong dong, ánh mắt cũng mang vẻ hung tàn như khi săn mồi, trái còn chút tò mò.
Tô Chước hề sợ nó, chỉ nhớ đến một truyền thuyết từng trong lớp học.
Một tử mới thích tìm cảm giác kích thích ban đêm, cố tình chọn nơi lệnh giới nghiêm để tu luyện. Ban đầu trưởng lão phát hiện, bèn hí hửng rủ tiếp tục. Kết quả bao lâu đồng loạt đến mặt trưởng lão tự thú.
Nghe trải nghiệm lúc đó đúng kiểu “ma quỷ dẫn lối”, cứ tưởng bản thoát khỏi mê trận, ai ngờ khỏi trận pháp lao thẳng động phủ của một trong những vị trưởng lão nghiêm khắc nhất. Quá trình tuyệt vọng, kết cục thê thảm.
Khi , nụ tưởng chừng như sống sót của đám tử lập tức cứng đờ, đơ mặt trưởng lão, để bóng ma tâm lý thể xóa nhòa.
Sau đó họ mới gặp yêu thú trấn tông duy nhất chuyên tuần tra ban đêm. Con báo đen chỉ tu vi cao cường mà còn điều khiển trận pháp của tông môn, chơi đùa tử như mèo vờn chuột.
Vị đại năng lười biếng một thời gian dài, nhưng một khi nhúng tay thì đến cả trưởng lão và tử cũng đều chịu nổi. Từ đó, chẳng ai dám vi phạm nữa.
"Đây là Hung thú bản mệnh của ngươi ?" Con báo đen cất tiếng , chằm chằm Cùng Kỳ, giọng chắc chắn, tiếp: "Hung thú Cùng Kỳ? Hiếm thấy đấy."
Tô Chước gật đầu.
Con báo đen như tán gẫu: "Ngươi từng nuôi Hung thú ?"
"Chưa từng."
Báo đen nhớ : "Hung thú cần nhiều m.á.u thịt, vận khí cũng . Nuôi dưỡng Hung thú hữu ích, nhưng ký khế ước bản mệnh với chúng thì lựa chọn ."
Tô Chước thành thật đáp: "Nó còn ăn cả yêu đan."
Báo đen kinh ngạc: "Không kén chọn ?"
Cùng Kỳ nó như thể đang một kẻ ngốc.
Bị ánh mắt đó , báo đen bỗng im lặng vài giây. Nó : "Ngươi một lựa chọn, giao nó cho tông môn. Khế ước bản mệnh thể giải. Có thể tìm cho ngươi con thú hơn, thậm chí mang huyết mạch Thần thú."
Con non nheo mắt báo đen, đồng thời rụt lòng Tô Chước một chút, ánh mắt lạnh lùng đối lập với động tác yếu đuối tội nghiệp.
Tô Chước cúi mắt Cùng Kỳ bé nhỏ. Con non ngước mắt lên, đôi mắt ươn ướt thẳng nàng. Khoảnh khắc đó, Tô Chước hiểu điều gì đó: "Nó sinh là vì . Ta sẽ giao nó ."
Báo đen để lộ vẻ mặt "loài thật cố chấp", nhưng cũng thêm.
Một cái sân nhỏ bé mà hội tụ cả linh thú lẫn Hung thú, cảnh tượng ngay cả nó cũng từng thấy qua.
Dù hai con non trông nhỏ xíu , khi trưởng thành đều sẽ hình vô cùng khổng lồ.
Sau đó, báo đen gì nữa nữa, chỉ dùng đuôi kéo một chiếc gối ôm và tự chơi với nó.
Tô Chước chợt nhớ những tin đồn liên quan đến báo đen . Vừa giả vờ dửng dưng quan sát thiên kiếp, xoa xoa Cùng Kỳ để phân tán sự chú ý, tránh lộ vẻ mặt bất thường.
"Này." Nghe thấy tiếng gọi, Tô Chước đầu . Báo đen từ lôi một pháp khí, dùng yêu lực ném cho nàng.
Nàng vô thức đón lấy, phát hiện đó là một cây lược lớn, cầm cảm thấy ấm áp, chất liệu cực kỳ quý giá.
"Thiên kiếp quá mạnh, chỉ phát hiện Hung thú của ngươi sinh." Báo đen một cách đường hoàng: "Giúp chải lông, sẽ ."
Dù tu vi của nó đủ để tránh mưa, nhưng lội trong mưa vẫn khiến nó cảm thấy lông ẩm ướt.
"Hôm nay mưa to quá." Thấy Tô Chước vẻ ngạc nhiên, báo đen giải thích thêm.
"Mưa to... nên cần chải lông?" Tô Chước hỏi .
Báo đen gật đầu khen: " ."
Đây là đầu tiên Tô Chước thấy một con thú lông xù to lớn bắt chải lông. Thôi chải thì chải.
Cùng Kỳ gầm mấy tiếng, do mới sinh lâu, nên như tiếng hừ yếu ớt giả vờ hung dữ. chẳng ai – cả lẫn thú – thèm để ý.
Báo đen tuy mời mà đến, nhưng tính tình khá dễ chịu. Chẳng mấy chốc lũ khỉ nhỏ chơi đùa vui với nó, đến mức Tô Chước mà còn thấy lo.
Chiếc lược phát huy tác dụng, lông của báo đen khô ráo hẳn, trời mưa như tấm chăn sấy khô.
Một lát , bên ngoài lóe lên một tia chớp, báo đen bất ngờ dậy, nhẹ nhàng phóng biến mất còn bóng dáng.
Trước khi rời , nó để một câu: "Lần đến."
Tô Chước điềm nhiên đáp: "Tạm biệt."
Chỉ điều, e là chẳng . Nàng cũng ở trong nhà.
Thần thức của nàng vẫn lưu phía báo đen rời , nhướng mày: "Quả nhiên là con thú canh giữ Cấm Địa."
Đệ tử phạm quy bình thường thì đưa lên Thận Hình Phong để xử lý, nhưng nơi giam giữ tội phạm thực sự của thần tông thì khác, thậm chí chẳng ai nhà giam ở .
Chỉ rằng, dù là đại năng tu vi thông thiên, một khi giam đó thì cũng đường trời mà chạy, cửa đất mà trốn.
Nơi đó trong một trận pháp ở nội môn, là nơi tử bình thường thể chạm đến, gọi là Cấm Địa.
Trong các khu vực của nội môn, Cửu Vực là nơi ít trận pháp che khuất tầm nhất, nên Tô Chước từng thấy những động tĩnh kỳ lạ ở phía xa. Sau mới , đó thể là hướng của Cấm Địa.
Quả trứng linh thú của nở mà thu hút cả thú cưng của vị “ngục trưởng truyền thuyết” đến.
Tô Chước chỉ còn âm thầm cầu nguyện Cùng Kỳ đừng gây chuyện gì, nếu thì đại lão nhớ kỹ khí tức của nó , chuyện gì là bắt chuẩn trượt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-272-cam-dia.html.]
Sau khi báo đen rời , Tô Chước ôm Cùng Kỳ suy nghĩ một lúc.
Được tận mắt quan sát đại năng độ kiếp là cơ duyên hiếm . Ở độ tuổi của Tô Chước, nhiều tu tiên giả thậm chí còn từng thấy đại lôi kiếp, chứ đừng là thần lôi kiếp.
Tuy nhiên, với cảnh giới hiện tại, nàng cũng chỉ thể cảm nhận uy thế vô tận giữa những tia sấm sét , ngoài chẳng lĩnh ngộ thêm gì.
Thế nên nàng chuyển sang phân tâm, thi triển Thú Thần Niệm mà bản vất vả lĩnh ngộ trong Thú Thần Bia, quan sát bộ linh thú trong phòng. Những chi tiết huyết mạch vốn ẩn giấu lập tức hiện rõ ràng; dường như linh quang trong huyết mạch càng sáng thì tiềm lực của tiểu thú càng mạnh.
Những con khỉ nhỏ vốn chỉ chí chóe gọi nàng tránh mưa mạnh vượt ngoài dự đoán.
Khó trách con chim ưng kiêng dè chúng đến , thậm chí khi về đến viện còn lập tức chui gian ngự thú chịu .
Tuy nhiên, nàng vẫn thể thấu huyết mạch của báo đen – vì cảnh giới của nó cao hơn nàng quá nhiều.
Giờ đây, nàng thậm chí thể hiểu tiếng thì thầm của lũ khỉ con. Ban đầu còn để ý, nhưng bây giờ nàng nhận đám nhóc thật sự ... nhiều chuyện. Khiến nàng nhớ tới kiếp từng thảo luận: "Tại chỉ loài chuyện?" – Là vì nếu tất cả sinh vật đều thì thế giới sẽ ồn ào đến chịu nổi.
Một con khỉ nhỏ : "… Con Hung thú mạnh thật."
Con khác đáp: " nó ."
"Không cũng mạnh mà."
" mà… nó ."
" nó sẽ học , sẽ còn mạnh hơn."
"…"
Đám khỉ dường như từ đầu cho rằng Tô Chước thể hiểu tiếng chúng, nên cứ thế líu lo bàn tán, nàng thấy cũng chẳng thèm tránh né.
Cùng Kỳ nhắm mắt , dường như định ngủ.
Tô Chước đặt nó lên chiếc ghế Quý Phi bên cạnh để nó tự ngủ. Con Tỳ Hưu nhỏ uể oải cuộn ở phía còn .
Bên ngoài sân, mưa gió mịt mù, sấm chớp vang trời.
Tô Chước chợt nhớ đến giờ luyện kiếm của , lập tức rút kiếm, về phía phòng tu luyện.
Đi qua hành lang, ngọn đèn trường minh vốn bất động cũng dư uy của thiên kiếp cách đó mấy chục dặm ảnh hưởng, nhẹ nhàng rung rinh.
Chớp giật sáng rực như ban ngày, ánh mắt Tô Chước thoáng lướt qua cái bóng của bất chợt nhận điều gì đó, lập tức về phía chân trời.
Một cột sét ánh vàng giáng xuống.
Giữa tầng mây sấm sét còn một tia chớp yếu hơn tách hướng về phía khác. "Yếu" chỉ là tương đối, chứ sức mạnh đủ để đ.á.n.h tan một con yêu thú thất phẩm thành tro bụi, khả năng phản kháng.
Dưới ánh sét, Tô Chước thấy rõ trận pháp đang chống tia sét . Lôi quang bò tấm chắn như từng vết nứt, nhưng hề vỡ tan.
Lại là phương hướng của Cấm Địa.
Cứ như… sắp chuyện lớn xảy .
Từng tia lôi kiếp nối tiếp giáng xuống.
Thu Vũ Miên Miên
Thời gian kéo dài đến mức Tô Chước cũng ngừng đếm thần lôi giáng xuống. Linh thú cửu phẩm là đỉnh phong sức mạnh trong giới linh thú của Huyền Mông giới, nên khi độ kiếp khí thế quả thực kinh .
Những tia sét dẫn xuất hiện liên tục, nhưng kể từ khi bắt đầu tái diễn nhiều , khiến ít chú ý.
Tô Chước thấy bên rìa trận pháp nơi dẫn sét ở Cấm Địa xuất hiện vài bóng . Dường như họ sợ thần lôi kiếp, mà chỉ buộc hiện vì dị tượng kỳ lạ .
Sấm sét giáng xuống ngày càng dữ dội, từng luồng linh lực hiện lên, cuối cùng Tô Chước cũng rõ đường nét của Cấm Địa.
Do sự biến động , Tô Chước ở cửa phòng tu luyện, vội bước mà cúi đầu liếc ngọc phù.
Tin tức trong ngọc phù vẫn vô cùng yên ả. Ngay cả khu vực chuyên để các tử trẻ tuổi trao đổi tin tức cũng chỉ bàn mấy chuyện vặt vãnh, chẳng ai đề cập đến lôi kiếp Cấm Địa. Có lẽ là bởi những tận mắt thấy đều nên .
Tô Chước ngẩng đầu lên bầu trời, trong con ngươi đen láy thấp thoáng ánh kim, như thể thần lôi đang phản chiếu trong mắt nàng.
Sau khi sử dụng Hồn thuật tăng cường ngũ giác, tầm của nàng trở nên rõ ràng hơn. Mấy bóng lơ lửng giữa trung, trường bào tung bay, vây quanh một kẻ mặc áo xám trông gần như vô hình, chẳng chút cảm giác tồn tại nào.
Chiếc áo xám trông giống tù phục trong Thận Hình Phong – dùng để áp chế tu vi. Thế nhưng thể phi hành, đủ thấy sự khác thường.
“Lạc Thương Sơn c.h.ế.t ?”
Tô Chước thấy một giọng vang vọng hàng chục dặm – chắc chắn là áo xám . Âm thanh khô khốc và khàn đặc như d.a.o cạo qua sắt thép, nhưng giọng điệu thì ngông cuồng tưởng.
Ngay đó – trời quang đãng.
Mà đúng hơn, đó chỉ là "trời quang giả tạo" – hẳn là đại năng trực tiếp phong tỏa bộ khu vực .
Tô Chước mất tầm để theo dõi cảnh vượt ngục.
Việc cũng gì lạ. Với tu vi của đại năng, họ thể phát hiện ánh mắt theo dõi từ bên ngoài. Việc nàng thể lén đến giờ là quá mức may mắn.
Tâm trí nàng vẫn còn vang vọng câu hỏi - gọi thẳng tên sư phụ, là kẻ thù của ông ư? Vừa trốn khỏi Cấm Địa, câu đầu tiên nhắc đến ông .
Ngọc phù vẫn động tĩnh gì mới. Suy nghĩ nhiều cũng vô ích.
Cuối cùng Tô Chước cũng bước phòng tu luyện, bắt đầu luyện kiếm.
Thời gian luyện kiếm kéo dài từ chiều đến suốt cả đêm. Khi nàng đang suy tính xem nên đến chủ phong dò hỏi tình hình , thì pháp trận trong viện đột nhiên phát cảnh báo khách đến.
Nàng rời khỏi phòng, đến phòng khách: “Tam sư .”
Tam sư gật đầu nhẹ, trong ánh mắt mang theo chút hứng thú: “Muội cũng thấy cảnh vượt ngục hôm qua ?”
Tô Chước tiếc nuối : “Nghe thấy nhắc đến sư phụ thì thấy gì nữa.”
Ngu Hồng Vũ đáp: “Ta cũng thấy gần như thế. Phía chẳng gì đáng xem, sư phụ xuất hiện, hai đó… chỉ trò chuyện một lúc.”
Tô Chước ngạc nhiên: “Sư phụ trò chuyện với một kẻ vượt ngục? Hắn là ai?”
“Xem như là sư thúc của chúng .” Dư Hồng Vũ : “Trước , sư phụ từng gánh một nghiệp báo diệt thành cho . c.h.ế.t lôi kiếp của tội nghiệp, suýt nữa c.h.ế.t vì tâm ma.”
“Sau thần tông đưa phán quyết, giam Cấm Địa – nơi linh khí. Tu vi bào mòn, đáng c.h.ế.t từ lâu, chuyện sẽ chấm dứt ở đó.”
Tô Chước chớp mắt, nghĩ thầm: sư phụ đối xử với sư thật , chuyện gánh lôi kiếp khác quả thực khiến khó tưởng tượng. Thiên đạo công bằng trong chuyện trừng phạt, dù chịu tội , thì cũng chỉ là cùng đ.á.n.h c.h.ế.t - chẳng ai nghĩ thể nội tình ẩn giấu lôi kiếp.
“Vậy trốn ?”
Ngu Hồng Vũ : “Ba trăm năm… biến quá nhiều. Có lẽ là nội ứng. tình hình thì định bỏ trốn. Không rõ gì.”
Tô Chước trầm ngâm: “Chúng hỏi nhóm Dực thúc thử?”
Đám kiếm thị hẳn rõ hơn nhiều.
Ngu Hồng Vũ thở dài: “Giờ chắc họ bận lắm. Vị sư thúc đó dạng dễ đối phó. Tiếc là hôm nay rời tông môn .”
Tô Chước lập tức hiểu: “Vậy để dò hỏi kể cho . Huynh cứ yên tâm lên đường.”
Ngu Hồng Vũ hài lòng: “Tốt lắm. Nơi đến tin tức thông suốt, chỉ mong ngoài thì còn thể .”