Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 270: Thú Thần Niệm
Cập nhật lúc: 2025-10-03 11:28:59
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy tháng về tông môn, bên trong vẫn như cũ, ai việc nấy, đấy.
Một vị trưởng lão phụ trách việc ‘lùa’ tử học ở Đệ Cửu Vực rốt cuộc cũng tóm một , Tô Chước còn kịp tận hưởng cuộc sống tự do tự tại khi rời khỏi Kiếm chướng thì phát cho thời khóa biểu ngay mặt.
Đệ tử nội môn ở độ tuổi như nàng tiêu chuẩn bắt buộc thành nhiệm vụ tông môn, chỉ cần thành các môn học bắt buộc là .
Rất nhiều tử tông môn thu nhận khi tuổi còn nhỏ, nếu để mặc cho đám nhóc chỉ lo tu luyện đ.á.n.h đánh g.i.ế.c giết thì chỉ dễ thành mù chữ mà nhiều kẻ học hành đến nơi đến chốn còn khả năng... nổi công pháp ghi trong điển tịch.
Ra khỏi phạm vi Đệ Cửu Vực, tử cưỡi kiếm bay khắp nơi, khí náo nhiệt vang dội.
Buổi học đầu tiên, Tô Chước cảm thấy mới mẻ.
Đến buổi thứ hai, Tô Chước phát hiện : thể thành đ.á.n.h giá hạn để khỏi phí thời gian những môn học quá đơn giản như .
Rất nhiều tử chí tiến thủ đều như .
Vậy nên nàng kịp trở tay, mới thoát khỏi Kiếm chướng học bài, thi cử, nếu thì... học mỗi ngày.
Vì thế nàng chọn... học bài.
“Giá mà ‘Cơ sở văn sử’ cũng dễ qua như ‘Cơ sở kiếm pháp’ thì mấy.”
Tô Chước dựa một tấm bia đá, học đến mức tâm như tro tàn.
Vốn dĩ cần khổ như , nhưng nàng học hai năm liền, lượng bài vở tích lũy quá nhiều. Đã , đề thi đ.á.n.h giá sớm khó hơn bình thường, vì thế nàng chỉ thể c.ắ.n răng học thuộc.
Đặc biệt là vị trưởng lão , thấy nàng trốn học lâu còn đòi thi sớm, chẳng hề ngạc nhiên, còn hiền hậu: “Đệ tử truyền của Lạc Vực chủ , thì đạt loại giáp mới tính là qua môn hạn. Đệ tử dòng chính của vực chủ đều thế cả, Tô sư điệt ý kiến gì chứ?”
Tô Chước thật sự ý kiến, dù ý kiến cũng thể lấy danh tiếng sư phụ đùa .
Còn vị trưởng lão dạy môn “Cơ sở kiếm pháp” thì khó nàng, phận của nàng xong, thậm chí bỏ luôn cả quy trình đ.á.n.h giá, chỉ để nàng hướng dẫn đồng môn một tiết, coi như là qua môn.
Có Kiếm Ý tức là nhập môn , cảnh giới Kiếm Thông Thiên Địa, nhiều trưởng lão Kiếm Tu ngoại môn còn chắc .
Sau khi vượt qua vài môn, cuộc sống thường nhật của Tô Chước nhanh chóng trở nên quy củ hơn hẳn.
Ăn uống, tu luyện, luyện đao, luyện kiếm.
Thỉnh thoảng học vài môn qua.
mà, sống trong Đệ Cửu Vực thì nàng luôn cảm thấy chuyện lớn gì đó sắp xảy .
Dù thì chỉ sư phụ, sư nương rời , đến cả Nhị sư quản sự cũng ở đây.
Nghe một thời gian nữa sư nhỏ tuổi sẽ về. Ngũ sư vẫn còn đang mơ trong tâm ma. Bộ dạng của Tam sư thì cứ vội vội vàng vàng, chẳng đang bận nghiên cứu cái gì.
Tô Chước chỉ còn cách ngoài giờ học thuộc, lấy nhẫn truyền thừa của Diệt Chiến Tông nghiên cứu tự chữa lành tinh thần. Những thứ bên trong nàng vẫn nghiên cứu hết, nhưng tài sản bên trong thật sự khiến cảm giác an . Có vài pháp khí mạnh đến nỗi nếu nàng tùy tiện lấy dùng thì khi thổi bay vài ngọn núi cũng nên.
Vừa học thuộc xong một quyển, Tô Chước thấy tiếng chim ưng kêu, bèn ngẩng đầu lên bầu trời.
Con chim ưng sống thoải mái Tụ Linh Phong, thỉnh thoảng thể thấy bóng chim ưng khổng lồ bay ngang qua vùng trời của Đệ Cửu Vực, đôi lúc còn mấy con khỉ nhỏ lưng nó.
Nếu yêu thú bên ngoài thấy cảnh thì lẽ sẽ sốc, yêu thú tứ phẩm trong nhiều dãy núi vốn là bá chủ một phương, thế mà ở đây thành chim cưỡi cho lũ khỉ con.
Tô Chước con chim ưng chăm chỉ thì lập tức nhớ tới tiểu Tỳ Hưu, nhân lúc rảnh rỗi, nàng lôi Tỳ Hưu gõ nhẹ mấy cái: “Tiểu Ưng thăng cấp đấy, ngươi còn thăng? Ngươi sốt ruột hả?”
Tiểu Tỳ Hưu giả vờ hiểu.
“Đừng giả ngu, ngươi hiểu mà.”
Tỳ Hưu gào gào lên mấy tiếng, vô cùng tự tin.
Tô Chước: “... Ta là ngươi ăn thì mới thăng , nhưng mà ngươi ăn cũng ít nhỉ, nặng thế còn gì.”
Tỳ Hưu: “...”
Bị phát hiện .
Tỳ Hưu lê từng bước chậm rãi, đến Thú Thần Bia, bắt đầu giả vờ dáng mà tu luyện.
Tô Chước cũng bắt đầu tu luyện theo.
Bên cạnh Thú Thần Bia, linh lực là dày đặc nhất nhưng vô cùng tinh thuần, đối với tu vi hiện tại của Tô Chước thì như quá đủ. Dĩ nhiên trong phòng tu luyện thì linh lực dào dạt hơn nhiều, nhưng nàng cần dùng đến lượng linh lực lớn như thế để vận hành công pháp, nên tu ở Tụ Linh Phong cũng cả, Tô Chước cũng quá câu nệ.
Gió cuốn lá rơi, linh khí lưu chuyển như hình dáng.
Chim ưng khổng lồ bay qua một nữa, thì hạ cánh ngay mặt Tô Chước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-270-thu-than-niem.html.]
Một con khỉ nhỏ đang nắm lông chim ưng, kêu chít chít chít mấy tiếng.
Tô Chước tạm thời đáp lời.
Từ Tiên Thiên cảnh đến Di Sơn cảnh là một quá trình tích lũy từng chút một, với sở hữu nhiều linh hải như nàng thì việc tích tụ từng chút một linh lực càng rõ rệt hơn.
Linh lực trôi theo linh mạch, từng chút một ngưng luyện nhập bên trong sáu tầng linh hải.
Linh khí bên cạnh Thú Thần Bia lưu động ngày càng mãnh liệt, một phần như gió cuốn xa, một phần khác tràn cơ thể nàng.
Bia văn hiện lên trong thức hải, ánh kim chói lọi.
Rất lâu , Tô Chước mới chậm rãi mở mắt.
Tiểu Tỳ Hưu bên cạnh nàng sốt ruột đến mức bật dậy.
Nàng đột phá.
Thu Vũ Miên Miên
Hiện tại là Tiên Thiên cảnh tứ trọng.
Tích lũy dày, bộc phát mỏng, đây là đầu tiên nàng thật sự cảm ngộ điều gì đó từ bia văn.
Có điều, nàng chẳng hề vội kiểm tra thành quả của mà về phía xa.
Mây đen ở cách nàng xa, vì nơi chuẩn giáng lôi kiếp quá xa mà là tầng mây tụ quá cao.
Mây vẫn ngừng dày thêm, hạ thấp dần xuống, uy áp tràn ngập.
Là thiên kiếp.
Uy thế của kiếp vân vượt quá tầm hiểu của Tô Chước. Trên Tụ Linh Phong còn ai đang độ kiếp? Là Hầu Vương con khỉ nào khác?
Nếu là Hầu Vương thật thì cảnh tượng mà nàng vô tình gặp quả thực tầm thường.
Linh thú độ kiếp cửu phẩm, chính là thần lôi kiếp!
Những nàng gặp chỉ là tiểu lôi kiếp thôi, dù gặp đại lôi kiếp thì uy lực cũng còn lâu mới sánh với thần lôi kiếp.
Nàng lập tức phóng xuất thần thức cảm ứng uy thế từ xa. Hành vi trong mắt thường đúng là chẳng khác nào tìm đường chết, nhưng nàng chỉ để thần thức tiếp cận ở một cách nhất định chứ dám tiến thêm. Nàng chỉ thấy giữa tầng mây dày đặc, mấy đường rạn sáng lóe lên như lưỡi d.a.o bén, chính là dấu hiệu lôi thần sắp giáng xuống.
“Tiểu Cửu, về , đừng chạy lung tung.”
Không Tam sư xuất hiện lưng nàng từ lúc nào. Tô Chước phát hiện , mãi đến khi lên tiếng mới sực tỉnh.
“Sư thì ?”
Ngu Hồng Vũ chỉ tay về hướng mây đen tụ : “Tính toán bấy lâu, giờ xem .”
Tô Chước gật đầu.
Nàng cũng xem nhưng tu vi của nàng hiện giờ đúng là thể cưỡng ép, chỉ đành rút lui từ xa mà quan sát.
Nàng ôm lấy tiểu Tỳ Hưu đang quấn lấy chân nàng chịu rời: “Tam sư mà đang tính toán kiếp nạn của Hầu Vương đấy.”
Tiểu Kiếm lên tiếng: “Linh thú độ kiếp cửu phẩm nguy hiểm. Có lẽ Hầu Vương đè ép tu vi một thời gian dài , chắc là chuẩn kỹ càng.”
Vừa , Tô Chước nhanh chóng trốn sân của khu tu luyện, thu trứng linh thú mà gửi ở đây.
Sau đó nàng nhảy lên lưng chim ưng.
Chim ưng đưa họ trở về Lãm Nguyệt Phong, viện của Tô Chước bỗng nhiên náo nhiệt khác thường, mấy con khỉ con còn nhỏ đang đu qua đu cây trong sân.
Tô Chước lấy trứng linh thú , đặt trận pháp trong phòng.
Lúc tu luyện hôm nay, nàng bỗng nhớ tới Thú Thần Bia, đột nhiên chút ngộ , học một loại bí thuật rõ tên.
Dùng cách gọi của nhân tộc thì nó gọi là “Thú Thần Niệm”.
Hình như là dùng để quan sát sinh vật... hoặc nên là quan sát linh thú, xem như một loại kỹ năng về Thần phách.
Tô Chước khẽ động niệm, vận dụng Thú Thần Niệm, chăm chú quả trứng linh thú.
Nàng chẳng thấy rõ gì cả, chỉ thấy trong quả trứng một khối sáng mờ nhạt, đang lấp lánh lay động như nhịp tim của sinh mệnh.
“ là còn sống thật.”
Nếu như nàng phát hiện điều từ năm ngoái thì khi sẽ còn vui mừng hơn, nhưng đợi đến bây giờ thì tâm thái của nàng cũng bình , chắc thể vì quả trứng mà nhảy nhót tung tăng khắp nơi nữa ...