Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 267: Nổi danh là mất mạng
Cập nhật lúc: 2025-10-02 12:23:44
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Kiếm chướng xuất hiện, bộ thung lũng lập tức trở nên lối . Bất kể từ hướng nào, cũng chỉ thể rơi tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc chứa đầy Kiếm Ý vô tận.
Trong đoàn cùng tiến vài kẻ, nhưng một khi bước chân trong Kiếm chướng, tất cả đều tự chiến đấu, tài nào xác định phương hướng nữa.
“Dường như kiếm pháp của ngươi tiến bộ ít.” Trình Thanh Thanh cảm khái .
Từ khi Tô Chước đột phá Kiếm Thông Thiên Địa thành công, bao lâu bước Võ bảng, căn bản thời gian dài để luyện kiếm. Cho dù Kiếm chướng thì nàng về tông môn cũng tiếp tục khổ luyện.
So với luyện trong Thí Luyện Cốc thì luyện kiếm trong Kiếm chướng quả thực cực nhọc hơn nhiều, nhưng hiệu quả cũng tỷ lệ thuận với mức độ "tra tấn". Ít nhất thì việc củng cố cảnh giới tiến triển rõ rệt, ngay cả ở nơi linh lực mấy sung túc như thế , linh mạch của nàng cũng ép đến mức tăng lên kha khá.
Tô Chước : “Lần mới đột phá Kiếm đạo, cảnh giới vẫn còn định.”
“Cho dù đột phá, chỉ xét riêng về kiếm pháp, Thích Trác Dị cũng chẳng cửa thắng ngươi .”
Trình Thanh Thanh chậc lưỡi: “Xảo quyệt, thật quá xảo quyệt. Rõ ràng là ngăn tông môn khỏi tự chuốc họa , mà biến chuyện đó thành một ân tình để dâng lên.”
Nếu Thích Trác Dị chủ động nhắc đến thì sẽ chẳng ai điều tra xem là ai trong Linh Cực Môn đang nhắm đến đạo thống của Diệt Chiến Tông. Bên ngoài chỉ đơn giản là gộp chung, quy kết là cả Linh Cực Môn đang ý đoạt đạo thống mà thôi.
Vậy mà Thích Trác Dị lên tiếng dứt khoát, khéo léo tách riêng dòng phái của khỏi vụ việc.
Tô Chước nghĩ đến tình hình bên ngoài, khỏi thở dài: “Ra , đến bao giờ mới phá Kiếm chướng còn , ngoài mà trong cũng chẳng thể .”
“Ngươi vội ngoài lắm ?”
Trình Thanh Thanh : “Tôn giả thấy biểu ca lười quá nên kéo cả ngươi đây cùng nhốt, đúng là bất công. Nếu ngươi thực sự gấp, thể nhờ trưởng bối nghĩ cách giúp ngươi ngoài...”
Tô Chước đáp: “Không cần , ai mà chẳng ngoài, cũng khác gì họ.”
Trình Thanh Thanh thì hiểu ý.
Mỗi Kiếm Tu đều khao khát thể phá Kiếm chướng, suy nghĩ của Tô Chước cũng giống . Chỉ là nàng nhiều hơn những khác nên mới khiến cảm giác nàng vô cùng sốt ruột.
Lúc đầu bước Kiếm chướng, Tô Chước cố gắng hết sức cũng chỉ thể trụ trong đó nửa canh giờ.
Lần , nàng gồng chịu đựng Kiếm Ý ngày một dày đặc, thanh Tằng Tiêu kiếm trong tay c.h.é.m toạc kiếm thế bao . Nàng tiến thẳng tới nơi từng ai đặt chân đến, mãi đến khi thể chống đỡ nổi mới đ.á.n.h bật .
Kiếm Ý lạnh như gió băng xuyên thấu da thịt, đầu lông mi và đuôi tóc nàng lấm tấm sương giá, ngay cả lưỡi kiếm cũng phủ đầy lớp sương băng.
Sáu canh giờ , Tô Chước chủ động rời khỏi Kiếm chướng, tránh khỏi kết cục ép văng ngoài bởi Kiếm trận.
Trời giữa trưa nắng gắt, trong Kiếm Cốc ít tu tiên giả đang hoạt động. Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, ai nấy đều lộ vẻ đồng tình.
Ở trong Kiếm Cốc lâu ngày, cái gọi là “ánh sáng thiên tài” đều tan biến hết, càng là thiên tài thì càng dạy dỗ đến t.h.ả.m hại.
Bộ y phục đen nhánh thiếu nữ phủ một lớp sương trắng mỏng, vết m.á.u do kiếm để đông cứng, hiện lên rõ ràng như những đường vân rạn nứt.
Bộ y phục khi phá vỡ thể tự khôi phục , thậm chí còn tự động tỏa linh lực để gột rửa m.á.u tanh dính lên. Vậy mà vết m.á.u nàng vẫn còn nguyên, điều đó chỉ chứng minh một điều, chiến đấu trong Kiếm chướng còn khốc liệt hơn cả tỷ thí thông thường. Những vết thương như vốn dĩ đáng để tu tiên giả bận tâm.
…
Ngày Kiếm chướng xuất hiện, tin tức nhanh chóng truyền từ bí cảnh về đến Tiềm thành.
Không ít trưởng lão các thế gia đều tiếc nuối thở dài, hối hận vì lúc đó ép hậu bối nhà chui rèn luyện một phen, để cho bao nhiêu ngoài như thế hời.
Tuy tôn giả chỉ hiển hóa hư ảnh nhưng việc Triều gia cấu kết với Quỷ Tu cũng chẳng giúp ích gì. Trái , khi Quỷ Tu rút lui, tam đại gia tộc còn đồng loạt tay, khiến Triều gia chỉ còn than giữa mưa gió não nề.
Cách đó hàng vạn dặm, tại Tần gia, lẽ cũng mơ hồ nhận sự biến động nhỏ nơi phủ của Lăng Sương tôn giả nhưng tạm thời vẫn ai liên hệ nó đến .
Tộc trưởng đang bận xử lý việc trọng đại trong đại sảnh của Tần phủ, tiếp đón khách khứa lúc là một vị trưởng lão.
“Tần , thật cách giấu kỹ đấy nhé!”
Đối mặt với vị trưởng lão thế gia vốn luôn thiết, trưởng lão Tần gia chỉ nhẹ đáp: “Vệ Trưởng lão đây đang bóng gió gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-267-noi-danh-la-mat-mang.html.]
“Tần Trưởng lão, như là đúng đó, chuyện lớn như thế mà cũng giấu ?”
Một trưởng lão khác chen lời: “Ai mà chẳng dạo gần đây hậu bối Tần gia đang tỏa sáng rực rỡ!”
Trưởng lão Tần gia vẫn bình thản mỉm : “Ha ha, thật ?”
Lão giả lả cho qua chuyện, nhưng trong lòng thì mù tịt, tỏa sáng chỗ nào cơ?
Suy nghĩ một lúc, trưởng lão truyền âm hỏi thuộc hạ: “Là ai chuyện mất mặt thế? Không dặn là gì cũng kín đáo ?”
Thuộc hạ cảm thấy giống như là "mất mặt", dù thì ngữ khí của mấy vị trưởng lão ngoại tộc rõ ràng tâng bốc mang theo chút ghen tị, nhưng vẫn cung kính trả lời: “Thưa trưởng lão, để thuộc hạ dò xét xem .”
Nói lập tức lặng lẽ rời khỏi sảnh.
Còn trưởng lão Tần gia thì tiếp tục tung hứng đối đáp với khách khứa, ứng phó như .
Cuối cùng Vệ Trưởng lão cũng thở dài: “Quả thực chúng từng hành tung của Diệt Chiến Tông.”
Trưởng lão Tần gia thản nhiên : “Dạo gần đây chẳng mới phát hiện ? Ở Võ bảng phía Bắc đột nhiên một truyền thừa xuất hiện.”
“Tần , đúng là...” Vệ Trưởng lão lão, lắc đầu: “Không chỉ , vị truyền nhân lúc trảm quỷ còn thi triển cả Phú Thần đạo nữa...”
“Còn ai , Phú Thần đạo chỉ thể dẫn dắt bởi của Tần gia. Truyền nhân còn trẻ như , ngoại trừ Tần gia các thì từng ai mang họ khác đạt . Huynh cần gì khiêm tốn nữa?”
Một trưởng lão khác cũng than dài: “Thiên tài yêu nghiệt của Tần gia đúng là xuất hiện lớp lớp, bọn thực sự theo kịp.”
Trưởng lão Tần gia chằm chằm chén , vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Vậy ...”
“Thiên tài yêu nghiệt lớp lớp” thì lão còn thể miễn cưỡng nhận, nhưng khi nào mà Tần gia trẻ tuổi học Phú Thần đạo, còn dính dáng đến Diệt Chiến đạo?
Đến một trưởng lão như lão mà còn hề !
… Chắc chắn là vì cấp bậc của lão còn quá thấp!
Thu Vũ Miên Miên
…
Phủ của tôn giả chỉ duy nhất một lối .
Trong tình huống bình thường, nơi chỉ hậu bối đến đây rèn luyện, bố trí một hai tu tiên giả canh gác.
hiện tại, khí tức ngấm ngầm rình rập khắp nơi, vô cường giả đang ẩn trong bóng tối.
Lần đầu tiên một trong hai tu tiên giả canh giữ chứng kiến cảnh tượng , lập tức truyền âm với đồng sự: “Linh Cực Môn quyết tâm chặn ở đây thật ?”
Người đáp: “Hai tháng còn nhiều chờ ở đây hơn nữa. Giờ chỉ còn vài vị trưởng lão Dung Hồn cảnh thôi, chắc giữ nổi Ninh Bắc.”
“Chỉ vài vị Dung Hồn cảnh? Chưa chắc , khi còn những cảnh giới cao hơn ẩn nơi đây, chẳng qua là chúng phát hiện .”
“ thấy của Diệt Chiến Tông xuất hiện. Chẳng lẽ thực sự để một tiểu cô nương tự xông ngoài?”
Cả hai đặt vị trí Ninh Bắc mà suy nghĩ cách đối phó, kết luận là thà đừng thì hơn.
Với tình cảnh .
Người khác nổi danh thì lợi nhiều hơn hại, còn nàng mà nổi danh là chỉ mất mạng.
Nàng chỉ mới bước chân bí cảnh thuộc thế lực Tiềm thành, mà cả Tiềm thành cũng yên nữa.
Bề ngoài nơi đây vẻ yên tĩnh như thể màng thế sự, nhưng thực tế là đám hậu bối nhốt trong đó suốt hai tháng .
Hai tháng , Linh Cực Môn suýt nữa gây chuyện lớn. Chỉ vì thế gia ở Tiềm thành cản nên mới nhẫn nhịn.
Đạo thống của Diệt Chiến Tông biến mất bảy nghìn năm, chờ thêm hai tháng cũng chẳng . Ninh Bắc thể mãi mãi trốn tránh. Nếu bên ngoài quyết tâm phá mở bí cảnh, vài vị đại năng liên thủ thì bí cảnh rèn luyện nhỏ nhoi do tôn giả lưu cho hậu bối cũng đến nỗi phá nổi.