Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 266: Không tiến thì lùi

Cập nhật lúc: 2025-10-01 12:35:19
Lượt xem: 80

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiếm chướng là loại kết giới thông thường, thử thăm dò ngay, chỉ cần rơi trong là như kéo một gian khác, nơi Kiếm Ý phức tạp trùng trùng, bốn bề tấn công như vũ bão.

Người thường bao xa đ.á.n.h văng ngoài, nếu cố gắng gượng tiếp thì khi còn nguy hiểm đến tính mạng, đừng chi đến chuyện đến tận cùng phá vỡ Kiếm chướng.

Dù Kiếm Ý trong đó chỉ là hành động tiện tay tản bởi tôn giả, nhưng nếu đem so với các trận rèn luyện của đại tông môn thì cũng chẳng kém cạnh chút nào với nhiều tu tiên giả, đây là một cơ duyên hiếm thấy.

Có kẻ hăm hở xông thử sức, suýt nữa mất nửa cái mạng mới lết .

Kiếm chướng áp chế bằng linh lực mà chỉ dùng Kiếm Ý để trấn , thế nhưng cũng đủ khiến khối kẻ tưởng chút thành tựu đến mức vững, cầm kiếm còn run, rõ ràng vượt xa khả năng họ thể chịu đựng.

“Haiz! Tưởng lĩnh ngộ Kiếm Ý là hơn khối kẻ tầm thường, ai dè mới bước Kiếm chướng thấy... hóa cũng tầm thường thôi.”

“Đạo hữu đừng tự ti quá, chắc chắn là tôn giả chỉ điểm hậu bối chứ cố ý dội nước lạnh đạo tâm của chúng .”

“Ngươi cũng lý, việc chúng thể bây giờ là tận lực lĩnh ngộ Kiếm Ý mà tôn giả để thôi.”

“Tuy rằng linh khí trong Kiếm Cốc chẳng bằng nơi tu luyện trong tông môn nhưng thực sự thể gọi là thánh địa cho Kiếm Tu đấy.”

“... Chỉ tiếc là tự do, tôn giả đúng là cường hãn thật.”

“Không còn cách nào khác, vì chúng ... yếu mà!”

“Cũng khi nào mới , ai mà còn lịch trình gì khác thì chắc sốt ruột đến phát điên .”

Nhắc tới đây, ánh mắt đều hẹn mà cùng về phía rìa Kiếm Cốc.

thì thào: “E là... chỉ thể trông cậy đám thiên tài sống gần rìa cốc thôi...”

mà, cái Kiếm chướng thật sự thể phá từ bên trong ?”

Sau khi Kiếm chướng xuất hiện, bố cục của Kiếm Cốc cũng đổi theo, thậm chí còn mọc vài gian nhà gỗ sân vườn, rõ là thẳng rằng đừng hòng ngoài, cứ yên tâm mà ở .

Mọi bàn tán đủ điều về mấy căn nhà gỗ , đoán mãi về chỗ “huyền diệu” ẩn trong đó.

thật ... chả gì huyền diệu cả.

Chỉ là chỗ để ở thôi.

Tô Chước tò mò dạo quanh từng gian một, lật qua lật , chẳng thấy cuốn bí kíp kiếm pháp nào.

… Cho nên vị tôn giả đúng là đang nhắc khéo đừng nôn nóng. Có gấp cũng vô ích. Không đủ mạnh thì chỉ thể nhốt .

Hiện giờ trong Kiếm Cốc, thể chen ở nhà gỗ coi như cũng tạm gọi là "phúc phận ". Đám con cháu thế gia chiếm lấy vài viện, còn thì cứ dựa bản lĩnh mà giành, chừng còn thể tranh luôn chỗ của hậu bối Tiên môn. Tuy nhiên tạm thời vẫn ai dám manh động.

Trên bàn trải một quyển kiếm phổ, mực còn khô hết tỏa Kiếm Ý mơ hồ. Tô Chước bên bàn, mắt khẽ cụp, chậm rãi lau kiếm.

Để ứng phó với Kiếm chướng, mấy hậu bối nhà thế gia đưa cho nàng vài quyển kiếm phổ mà tôn giả lưu , cho mượn nghiên cứu. Lý do, một là vì Trình Thanh Thanh là loại hậu bối xài đồ chẳng xót tay, hai là vì Tô Chước cầm Thần kiếm, dù đoạt truyền thừa thì cũng xem là cùng hội cùng thuyền.

Lý do thứ ba là vì kiếm phổ quá cao thâm, tiền bối chỉ điểm thì tu nổi, thiên tài cần phí thời gian học gì, cùng lắm chỉ dùng để đối chiếu hiểu thêm Kiếm Ý trong Kiếm chướng thôi.

Ở đây vài ngày, trong cốc cũng nắm rõ tình hình thế nào trong tay, Trình Thanh Thanh cũng tháo lớp dịch dung.

Tô Chước thì dứt khoát cải nam trang nữa, dù cái tên "Ninh Bắc" cũng là giả nốt. Ngày đêm vật lộn trong Kiếm chướng, nhớ uống Dịch Dung đan là đáng khen .

Mấy hôm đầu khi Thần kiếm nhận chủ, chắc là vì lâu ai trò chuyện nên Kiếm Linh của Tằng Tiêu kiếm cứ thỉnh thoảng lảm nhảm vài câu, chọc cho Tiểu Kiếm nổi đóa nhảy dựng lên.

Về chọc mãi cũng mệt, Tằng Tiêu kiếm đành... im luôn.

từng là kiếm chủ lực của bất kỳ tu tiên giả nào, nên cũng chẳng ... xài Thần kiếm kiểu .

Đến trâu bò của đội sản xuất cũng bắt việc đến mức .

Tằng Tiêu kiếm im lặng vì mệt, cuối cùng Tiểu Kiếm cũng dịp vênh mặt hỏi nó: “Ngươi hạnh phúc ?”

Tằng Tiêu kiếm: “...”

Không hạnh phúc, mệnh khổ!

Lau xong kiếm, Tô Chước thu kiếm vỏ, bước khỏi căn nhà gỗ.

Trăng sáng thưa, Trình Thanh Thanh ôm kiếm ngẩn ngơ trong sân.

Tô Chước bước tới gần, nàng đầu : “Có tí thời gian đó mà ngươi thật sự nghỉ ngơi ?”

Tô Chước đáp: “Ngủ một lát.”

Thực cũng thể ngủ, dùng minh tưởng thế cũng nhưng tiêu hao tâm thần khi đối mặt với Kiếm Ý trong Kiếm chướng quá lớn, dù ý chí sắt thép cũng ngủ mới hồi phục . Nàng... đành ngủ.

Trình Thanh Thanh ngẩn : “Lần chỉ ngủ nhiều hơn ngươi hai canh giờ thôi... cũng tạm .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-266-khong-tien-thi-lui.html.]

Đám đồng môn của nàng bắt đầu lo nàng đột tử đến nơi.

Cho nên mới , tuổi còn trẻ mà Kiếm Thông Thiên Địa... thật sự chuyện bình thường .

Hai cùng bước khỏi sân, tình cờ bắt gặp một nhóm đang tụ tập đất trống giữa mấy gian nhà gỗ, vì là nửa đêm nên tiếng chuyện vang khá rõ.

“Thích dậy sớm ? Giờ mới canh ba thôi mà định xông Kiếm chướng?”

“Nghe Thích trong Kiếm chướng chút lĩnh ngộ, kiếm khí b.ắ.n ngoài chúng đều thấy.”

Thu Vũ Miên Miên

“Kiếm chướng quá mức huyền diệu, càng lĩnh ngộ nhiều càng cảm thấy rợn .” Thích Trác Dị : “Trước tu luyện lộn xộn, đường Kiếm đạo như chèo ngược dòng nước, tiến thì lùi.”

“...”

Nhắc tới tu luyện lộn xộn, ai nấy đều hẹn mà cùng nghĩ đến vị “Kiếm Tu” mà bọn họ từng tưởng là Đao Tu .

Câu của Thích công tử thêm một điều kiện mới đúng... trừ như Ninh Bắc .

Vừa nghĩ đến đó, Thích Trác Dị nhướng mày, trông thấy hai bóng phía xa xa.

Người mặc áo xanh lục là Trình Thanh Thanh, còn thiếu nữ áo đen bên cạnh, áo hoa văn ẩn hiện, y phục tuy tối màu đơn giản nhưng mặc lên nàng toát khí chất sắc bén, lạnh lùng khiến thể rời mắt.

Tất nhiên, bản Tô Chước chọn đồ đen chỉ vì... khó lộ vết bẩn.

Vào Kiếm chướng là việc nặng nhọc vất vả, quần áo lấy độ bền và tiện dụng đầu.

Trong mắt ngoài thì nàng vẻ chói lóa, nhưng chỉ thực sự từng trong mới hiểu, là chẳng còn tâm trí mà nghĩ linh tinh nữa, bộ tinh thần đều dồn để ứng phó với Kiếm Ý bủa vây tứ phía.

“Ninh Bắc.” Thích Trác Dị cất tiếng, hai đồng thời ngoảnh .

Hắn thực sự chút hối hận vì kịp giao thủ với Ninh Bắc khi xưa. Nay thấy thực lực đối phương vượt xa tưởng tượng, e là tay bây giờ thì cũng chẳng cơ hội nữa.

“Trước trong Võ bảng dịp luận kiếm với ngươi, giờ Kiếm đạo của tiến bộ, thể thỉnh giáo một phen ?”

Hắn : “Thế lực của Linh Cực Môn chúng chia hai mạch, nếu ngươi thắng , hứa dù tông môn động thủ, một mạch bọn tuyệt đối tay với ngươi.”

Nghĩ ngợi một chút, bổ sung thêm: “Mục đích chỉ là để luận bàn.” Chứ đ.á.n.h quá tay thì dễ bỏ mạng lắm.

Tô Chước khựng bước: “Các ngươi định động thủ ?”

Thích Trác Dị: “...”

Câu rõ ràng lắm ? Chẳng lẽ đến chuyện mà Ninh Bắc cũng để tâm?

Cảm giác giống như một bên nghiêm túc hạ chiến thư, còn bên từng coi họ gì cả.

Nhìn nét mặt đơ của , Tô Chước bật : “Được thôi.”

Nếu chỉ xét riêng Kiếm đạo, thắng Thích Trác Dị đúng là khó.

Tằng Tiêu kiếm rút vỏ, bao mài dũa trong Kiếm chướng, những sứt mẻ mà còn càng thêm sắc bén.

Kiếm quang x.é to.ạc màn đêm.

Mấy chiêu qua , trận đấu đúng như , chỉ đủ là dừng.

Thích Trác Dị thua nhưng cảm thấy quá ấm ức.

Chỉ là trong lòng cứ luẩn quẩn mãi câu hỏi: “Ninh Bắc luyện đao mà leo lên đầu Võ bảng, Kiếm đạo thì chẳng tiến thì lùi’ gì hết?”

Không công bằng tí nào!

Thu kiếm , thấy ý định tiếp tục trò chuyện, Tô Chước cũng tiếp tục bước tới, lướt qua .

Thích Trác Dị hỏi theo bản năng: “Ngươi ?”

Tô Chước giơ tay chỉ về phía rìa cốc: “Kiếm chướng.”

Thích Trác Dị ngẩng đầu trời, cuối cùng cũng thấy đỡ bất công hơn một chút: “... Thì ngươi luyện kiếm thế là do tu luyện mà ?”

Tô Chước trầm ngâm nhớ : “Không .”

Tâm trạng Thích Trác Dị lập tức phức tạp, là thiên phú , thì... thôi, coi như chấp nhận .

“... Là ngộ từ trong truyền thừa.”

Thích Trác Dị nghẹn họng nên lời.

 

Loading...