Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 262: Tằng Tiêu kiếm
Cập nhật lúc: 2025-09-29 11:07:28
Lượt xem: 95
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Chước : “Lỡ như dùng kiếm thì ?”
Kiếm Ảnh: “Ngươi .”
Mọi : “...”
Biết thật ? Thanh Thần Kiếm đúng là mạnh miệng cãi lý ghê.
Dường như Tô Chước bất đắc dĩ, thanh trường đao trong tay nàng biến mất.
Nàng giơ tay vẫy nhẹ, thanh kiếm lúc nãy nàng c.h.é.m rơi lập tức bay tay nàng, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ.
Kiếm Ảnh cũng để tâm chuyện nàng dùng kiếm của , chỉ thu Kiếm Ý, tay là một chiêu chí mạng.
Thần kiếm trong tay tu tiên giả nên điều khiển, lối đ.á.n.h ngược càng trở nên quỷ dị khó lường, giữa lúc lưỡi kiếm va chạm, sát khí trùng trùng.
Nhờ Linh Võ mạch tương thông, Tô Chước điều động linh lực thiên địa để thi triển kiếm quyết dễ như trở bàn tay. May mà Thần kiếm tiếp tục uy h.i.ế.p kiểu “ dùng kiếm thì g.i.ế.c ngươi” nữa, nhưng từng chiêu vẫn vô cùng chí mạng, tuyệt đối nương tay.
Thu Vũ Miên Miên
Thấy tình hình chiến đấu bên , Phù Ngự suýt chút nữa đạp vỡ thanh kiếm gãy chân, tung vài cái giữa kiếm quang mới thời gian truyền âm cho Trình Thanh Thanh, khóe miệng giật giật: “Chuyện là hả?”
“Choang!” một tiếng, Trình Thanh Thanh c.h.é.m nát kiếm quang đang lao tới, vẻ mặt thản nhiên: “Ngạc nhiên cái gì, bình thường thôi.”
Phù Ngự thể tin nổi: “Bình thường? Muội bảo một Đao Tu Kiếm Ý là bình thường?”
Thời gian của con hạn, tuổi còn nhỏ như mà tu cả hai đạo thì cũng quá là vô lý !
Tuy trong lòng Trình Thanh Thanh cũng thấy bất thường nhưng thấy vẻ mặt sốc nặng của biểu ca thì sự bình tĩnh từ trong xương tủy lập tức trồi lên.
Cũng chỉ là... Kiếm Ý mà thôi!
Nghe lúc đầu Ninh Bắc tham gia Điện Đối Chiến cũng dùng kiếm.
Mấy thiếu niên thế gia từng nghi ngờ phận “Ninh Bắc” nhịn nữa: “Rốt cuộc nàng là Đao Tu Kiếm Tu ?”
“Nếu lầm thì đó chính là Kiếm Ý.”
“Thật là Kiếm Ý đấy!”
“Nàng chỉ cầm đại một thanh kiếm nhặt bừa trong đây mà thôi, thể hề rơi thế hạ phong Thần kiếm? Còn kiếm uy của Thần kiếm áp chế nữa!”
“Ra chiêu dữ dằn như , Thần kiếm chẳng lẽ định g.i.ế.c nàng ?”
Bọn họ Tô Chước Thần kiếm đuổi đ.á.n.h đến mức xanh mặt, trong lòng cũng phát run.
Đây chẳng là thù cá nhân mà báo công khai ?
Thần kiếm ... chút thù dai đó. Ai mà dám quấy rầy nó thì nó nhất định sẽ chộp lấy đó mà đập lên đập xuống.
Có còn cảm thấy kiếm mặt phản ứng chậm, chắc là vì Thần kiếm đang bận đuổi đ.á.n.h Tô Chước, rảnh xử lý những kẻ còn .
Tô Chước cũng thấy ê lòng: “Có nó cố tình ? Chỉ đ.á.n.h , đ.á.n.h khác.”
Tiểu Kiếm: “Chắc chắn là cố tình.”
“Lúc đầu còn thấy nó cũng tạm, giờ xem , với tư cách là một thanh Thần kiếm, đúng là tính khí đến mức đáng thương.”
Tô Chước: “... Nếu ngươi đấu với nó thì ? Ngươi mạnh bằng nó ?”
Ngữ khí của nàng đầy hứng thú.
Tiểu Kiếm hừ một tiếng: “Nó là cái thá gì? Cho một địa mạch, cho ngươi xem thế nào mới là kiếm khí chân chính...”
Tô Chước chờ mong: “Ồ ồ ồ ồ ồ?”
Tiểu Kiếm trịnh trọng cam kết: “Nếu ai đào mộ ngươi, thấy ai g.i.ế.c nấy.”
Tô Chước: “Ta... thật sự cảm ơn ngươi nha.”
Mới thế thôi mà tính đến việc giữ mộ đấy.
Thần kiếm vung lưỡi, tốc độ cực nhanh, ai mắt chậm thôi cũng rõ nổi thế tấn công thần quỷ khó dò của nó.
Càng đ.á.n.h với Tô Chước lâu, lực công kích của nó càng dữ dội, cuối cùng Kiếm Ảnh cũng hiện rõ hình dạng.
“Đây là Thần kiếm nào ? Trông khí chất cũng ghê gớm lắm.”
“Ít thấy Thần kiếm nào giữ truyền thừa mà nóng tính thế . Miễn là thua thì nó sẽ càng ngày càng mạnh lên, đến khi đ.á.n.h bại đối phương mới chịu thôi.”
“Kiếm minh là ‘Tằng Tiêu’! Ta lầm chăng?”
“Tằng Tiêu kiếm!”
“Đó là Thần kiếm nổi tiếng từng theo bên cạnh Lăng Sương tôn giả, nhưng là thanh ‘Lăng Sương kiếm’ mà bà tự rèn.”
“Lăng Sương kiếm chắc chắn tôn giả mang , nên mới để Tằng Tiêu kiếm canh giữ phủ . Chỉ rõ tại giờ Tằng Tiêu kiếm từng xuất hiện.”
Nghe đám xì xào bàn tán, Tằng Tiêu kiếm càng đ.á.n.h càng hung.
Không thể g.i.ế.c trong đất truyền thừa nhưng dạy cho một trận thì vẫn thể.
Chỉ là tiểu bối ... khi đ.á.n.h xảo quyệt.
Hiện tại, linh lực mà nó sử dụng vượt cấp bậc của đối phương, mà vẫn dạy dỗ nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-262-tang-tieu-kiem.html.]
Thanh kiếm Tô Chước tiện tay nhặt lên chẳng mấy chốc gãy. Nàng né tránh mấy chiêu kiếm quang, cúi ... lượm thêm một thanh khác từ mặt đất.
Tằng Tiêu kiếm mất kiên nhẫn: “Sao ngươi dùng kiếm của ?”
Vừa nhớ đến giọng của tên kiếm rách thiếu đòn là nó thấy m.á.u nóng dồn lên đầu.
Tô Chước vẻ nghiêm túc : “Ta chỉ mỗi một thanh kiếm , lỡ như ngươi hỏng thì chẳng đáng tiếc lắm ?”
Tằng Tiêu kiếm: “...”
Giờ Thần kiếm cũng dễ tổn thương đến ? Thật quá nực .
Ban đầu, Tằng Tiêu Kiếm chỉ định dạy dỗ cái thanh kiếm điều một trận, còn tu tiên giả chỉ là tiện tay đập một cái thôi.
ngờ tu tiên giả ... dễ xử lý như tưởng tượng.
Hoặc đúng là: mạnh vượt xa dự đoán, nếu dùng áp chế linh lực vượt trội để chèn ép, e rằng khó mà đ.á.n.h bại nàng.
Không Tằng Tiêu kiếm chèn ép, chỉ là... quy tắc nơi cho phép. Nó đ.á.n.h đến càng lâu càng tức.
Kiếm Ảnh của nó ngày càng rõ rệt, cho đến một khoảnh khắc, đột nhiên ngưng tụ , hóa thành một kiếm thực sự, lưỡi kiếm sắc bén bổ thẳng xuống thanh trường kiếm trong tay Tô Chước.
“Choang!” Một tiếng trong trẻo vang lên, trường kiếm gãy nát.
Trong Kiếm Cốc, muôn vàn thanh kiếm ngân vang, tiếng kiếm ngâm ngớt, như một khúc nhạc chói tai vang vọng khắp nơi.
“ là Tằng Tiêu kiếm!”
Ánh mắt của vô tu tiên giả sáng bừng lên.
Nếu thể Tằng Tiêu kiếm công nhận, e rằng việc nhận truyền thừa ở trong tầm tay.
Kiếm trong Kiếm Cốc đều là linh kiếm phẩm cấp tầm thường, nhưng so với Tằng Tiêu kiếm thì rõ ràng là cùng một đẳng cấp. Mới giao đấu trong chốc lát mà hai thanh kiếm c.h.é.m gãy.
Tô Chước nghiêng tránh khỏi mũi kiếm của Tằng Tiêu kiếm, kiếm khí cực kỳ tinh thuần và sắc bén phóng đại trong mắt nàng.
Một luồng sức mạnh vô hình va chạm với kiếm khí, tiếng vỡ vang lên giòn tan như lưỡi kiếm nứt toác, nơi giao kích bùng phát uy lực hỗn loạn.
Ầm!
Tô Chước đ.á.n.h bật lùi , nhưng hề hấn gì.
Kiếm Ý trong cốc lan tỏa.
Các tử tu vi cao rơi trầm mặc, những tu tiên giả hiểu thâm sâu bên trong thì đưa mắt khó hiểu trong im lặng.
“Kiếm Thông Thiên Địa.”
Không ai khẽ lẩm bẩm câu đó.
Kiếm trong Kiếm Cốc lặng xuống, chỉ còn duy nhất Tằng Tiêu kiếm là tâm điểm ánh .
ánh mắt của nhịn mà đổ dồn về phía bóng đang đối đầu với Thần kiếm .
Kiếm Thông Thiên Địa!
Nếu ai cũng bí cảnh giới hạn tuổi xương cốt thì bọn họ thật sự nghi ngờ liệu đây là một lão yêu quái đội lốt thiếu niên .
Không nàng dùng đao ?
Luyện kiếm đến mức mà còn dùng, chẳng lẽ vì... thích?
“Giờ thì còn ‘bình thường’ nữa ?” Phù Ngự thể hiểu nổi, hỏi Trình Thanh Thanh: “Muội thật sự thấy việc nàng tu thành ‘Kiếm Thông Thiên Địa’ ở cái tuổi là chuyện bình thường ?”
Mắt Trình Thanh Thanh tròn xoe: “Không... bình thường! Muội cũng mà!”
“Diệt Chiến Tông nuôi kiểu gì mà yêu nghiệt thế ?” Phù Ngự lẩm bẩm, trong đầu là tin đồn về Ninh Bắc, giờ thì trống rỗng.
Trình Thanh Thanh nghĩ ngợi, truyền âm cho một cái tên.
Cơ mặt bên má Phù Ngự giật giật: “Có liên quan đến đó?”
Trình Thanh Thanh: “Không chỉ liên quan, mà còn y chang , là mầm họa. Muội cũng ngờ Ninh Bắc dám chơi lớn , đồng ý che chở cho nàng ...”
Phù Ngự thở dài: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Không thể để Ninh Bắc xảy chuyện ở chỗ chúng . Cũng , Thần kiếm gì đó... ai giành thì giành.”
Hắn một dự cảm lành, Thần kiếm tiêu .
Dù gia tộc bề dày thế nào thì cũng chẳng đến mức tiếc một thanh Thần kiếm, nhưng Tằng Tiêu kiếm khác với những thanh kiếm thông thường, ngay cả việc quyết định nhường mà cũng cảm thấy xót vô cùng.
May mà Ninh Bắc hậu bối của tứ tộc, thể thực sự nhận truyền thừa.
nghĩ , nếu Ninh Bắc mà là của tứ tộc thì mới gọi là tổ tiên phù hộ, chỉ cần một nàng thành đạo là vinh quang gia tộc đủ rực rỡ .
Phù Ngự lập tức chuyển sang chiến thuật đ.á.n.h thì lôi kéo.
Triều Tục bên quan sát tình hình bên phía Tằng Tiêu kiếm, sắc mặt cũng đổi.
Một tiểu bối tuổi còn trẻ như mà Kiếm đạo thành, còn sờ sờ ở đây, thì ai còn lọt mắt Thần kiếm nữa?
Triều Tục thiếu niên phận mơ hồ là “Ninh Bắc”, nhưng chỉ với việc Phù Ngự bảo vệ nàng, bắt đầu cảnh giác.
Người chắc chắn quan hệ nhỏ với Phù gia, thể chính là đủ tư cách nhận truyền thừa của tôn giả.