Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 261: Kiếm Cốc

Cập nhật lúc: 2025-09-29 11:07:09
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trình Thanh Thanh và Phù Ngự bàn luận cũng cố ý tránh ngoài, Tô Chước phần lớn, cũng hiểu rõ lý do thể dò đường bằng cách ném đá thăm dò là vì một phần cấm chế trong phủ phá giải.

Tuy nhiên, thể đến vị trí thì chứng tỏ nơi đây vẫn còn điều gì đó đặc biệt.

Sau khi thương lượng đơn giản, bắt đầu khởi động trận pháp.

Có một bước để thăm dò.

Một lúc , Phù Ngự khẽ tung ngọc phù trong tay lên : “Đi, thôi.”

Bên trong phủ bí cảnh, việc truyền tin ảnh hưởng, dùng ngọc phù thông thường thì khó mà truyền đạt chính xác, nhận tin tức mới còn xem vận may.

Bọn họ ở trong bí cảnh đều dùng loại ngọc phù đặc biệt để truyền tin, chỉ thể truyền tin hai chiều với một cặp ngọc phù nhất định, dùng khi cần thiết.

Sau khi dò đường báo rằng phía bên Truyền Tống trận an , nhóm nhanh chóng tiến .

Quả thật Tô Chước vô tình tìm trận pháp thể sử dụng đầu tiên, trùng khớp với kết quả mà Phù Ngự và những khác tra xét một hồi mới phát hiện .

Khi dịch chuyển đến một gian mới, ai nấy đều tỏ cảnh giác.

Trình Thanh Thanh khẽ : “Thật sự là truyền thừa ? Không gian tràn ngập Kiếm Ý.”

Tô Chước ngẩng đầu về phía xa, ánh mắt mang theo vài phần trầm ngâm.

Một nhóm nhao nhao bàn tán, các tu tiên giả thả đủ loại pháp khí để dò xét bốn phương tám hướng.

“Bố cục nơi trông phần giống với những gì ghi chép trong truyện ký.”

“Truyện ký nào cơ?”

“Để tìm xem, nhớ là mang theo, để nhỉ...”

Cả nhóm tiếp tục tiến về phía , tìm kiếm nơi thể ẩn giấu truyền thừa.

Tô Chước âm thầm hỏi Tiểu Kiếm: “Ngươi phát hiện nguồn gốc của Kiếm Ý ?”

Giọng Tiểu Kiếm cứng đờ: “Rồi. Còn phát hiện một thanh Thần kiếm nữa.”

Tô Chước: “Là thanh Thần kiếm trông coi truyền thừa ?”

Tiểu Kiếm: “ . Ta cảm nhận đ.á.n.h các ngươi.”

Tô Chước nhướng mày: “Dữ .” Nếu thể tránh thì .

Tiểu Kiếm: “Dù thì nó cũng thể g.i.ế.c các ngươi, cho nên đành đ.á.n.h vài cái cho hả giận...”

Tô Chước nghĩ ngợi: “Vậy để tìm thấy nó?”

“...”

Tiểu Kiếm : “Ta để tìm nó, nhưng cách khiến nó tự tìm đến.”

Tô Chước bất ngờ: “Có cả chiêu đó ?”

Tiểu Kiếm thong thả : “Chỉ cần một câu là nó sẽ xuất hiện.”

Tô Chước: “Ghê thật, đấy.”

Tiểu Kiếm đắc ý: “Nó nóng tính lắm, chịu kẻ nào dám tìm nó gây sự, càng chịu kiếm khác khiêu khích nó.”

“Chỉ là khi dụ đến, nó sẽ thấy nên sẽ chỉ đ.á.n.h ngươi thôi.”

Tô Chước im lặng trong chốc lát : “Không , ở đây nhiều như , chắc nó chọn mà đánh.”

Đi bao xa, vài vị thiếu gia dây mơ rễ má với các đại môn phái bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn, tranh cãi gay gắt, xem chẳng mấy chốc sẽ đường ai nấy .

Trình Thanh Thanh kéo Tô Chước sang một bên: “Tỷ , ngươi đáng tin hơn mấy nhà nhiều, ngươi nghĩ ?”

Lúc Tô Chước đang bàn luận với Kiếm Linh, bên ngoài chỉ giống như đang trầm ngâm suy nghĩ.

Ngay lúc đó, giữa tiếng tranh cãi đột nhiên vang lên một giọng mới: “... Kiếm Ý là vì thanh kiếm đeo bên của Lăng Sương tôn giả còn lưu ở đây, tìm Thần kiếm cũng đồng nghĩa với tìm thấy truyền thừa.”

Tô Chước liếc mắt về phía đó, chỉ thấy một thiếu niên mang kiếm dẫn theo một nhóm tu tiên giả xuất hiện, mỉm bước tới giữa nhóm đang tranh cãi gay gắt, so với mấy vị Kiếm Tu đang căng thẳng đấu khẩu, vẻ nho nhã hơn hẳn.

Tô Chước khẽ với Trình Thanh Thanh: “Nơi đúng là một thanh Thần kiếm.”

Trình Thanh Thanh nhướng mày: “Triều Tục cũng nghĩ giống ngươi? Xem đầu óc đúng là sáng hơn mấy kẻ một chút.”

Tô Chước: “...”

Vừa thấy Triều Tục, Phù Ngự đáp với giọng mấy thiện: “Thì ?”

Triều Tục : “Chi bằng chia tìm kiếm, nơi Thần kiếm hẳn là sẽ khảo nghiệm, đến lúc đó ai bản lĩnh thì đó .”

Thu Vũ Miên Miên

Phù Ngự hỏi: “Ngươi định tìm hướng nào?”

Triều Tục chỉ về một phía: “Bọn bắt đầu dò xét dãy núi phía nam, chi bằng các ngươi hướng khác...”

Phù Ngự lạnh giọng: “Ngươi phát hiện ? Hay định đặt bẫy ở phía bên ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-261-kiem-coc.html.]

Triều Tục : “Phù đa nghi .”

Phù Ngự lạnh lùng : “Ta là nhớ kỹ bài học , các ngươi chơi âm mưu...”

Thấy bọn họ cũng phát hiện gì mới, Tô Chước thu ánh mắt , truyền âm cho Trình Thanh Thanh: “Ta cách gọi Thần kiếm tới.”

Trình Thanh Thanh tròn xoe mắt: “Ngươi thể gọi Thần kiếm?”

Tuy âm lượng đến mức thất thố, nhưng vì quá kinh ngạc nên nàng quên luôn cả việc truyền âm.

Mọi đồng loạt đầu sang.

Triều Tục để ý thấy hai : “Hai vị là ai?”

Phù Ngự vốn tín nhiệm Triều Tục, lạnh nhạt đáp: “Đừng để tâm, nhà đấy, ngươi còn thể nhận từng một chắc?”

Triều Tục đang qua loa: “Thì Phù gia. Vậy dám chuyện kinh động như thế?”

“Gọi Thần kiếm tới?” Sau lưng Triều Tục một thiếu niên bật đầy khinh miệt.

Phù Ngự nhướng cằm: “Không tin thì , xa chút.”

Triều Tục bất đắc dĩ: “Không bọn tin mà lời thật quá hoang đường.”

“Các ngươi thì cứ .”

Phù Ngự thấy Trình Thanh Thanh nhắc nhở cẩn thận, giọng vẫn đổi, dường như chuẩn .

Triều Tục khẽ nhíu mày, thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

Đột nhiên, Kiếm Ý trở nên dày đặc, tiếng gió rít lên như lưỡi d.a.o vô hình.

Vù!

Phù Ngự lập tức cảnh giác, may mắn tránh đòn tấn công phân biệt của Kiếm Ý, linh lực và Kiếm Ý va chạm gay gắt.

Triều Tục linh lực xung kích bao phủ, bất ngờ kịp phản ứng, ánh mắt tràn ngập kinh hoảng, chằm chằm về phía Tô Chước.

Chẳng lẽ thật sự là Phù gia?

Từ bao giờ mà Phù gia thể sai khiến Thần kiếm?

Tiếng kiếm ngân vang vọng khắp núi rừng.

Trường kiếm mà các tu tiên giả mang theo đồng loạt run rẩy, áp lực như hòa một với thiên địa nơi đây, từng thanh kiếm đều cúi đầu quy phục.

Kiếm Ý cuồn cuộn như sóng trào.

Một thanh trường kiếm lơ lửng giữa trung, linh lực từ đó khuếch tán , khiến gian xung quanh như vặn vẹo.

Tiểu Kiếm gằn giọng đầy bất mãn: “Nó thật sự... dáng quá đó!”

Cảnh vật xung quanh đổi, sông núi dần nhạt , nhường chỗ cho một vùng đất đỏ rực.

Bọn họ giữa một khe núi, chân là vô trường kiếm cắm xuống đất, nhiều thanh vỡ vụn, kiếm còn nguyên vẹn.

Dưới ánh mắt kinh hoàng của , những thanh trường kiếm như thổi hồn, lặng lẽ bay lên, bắt đầu công kích các tu tiên giả.

“Đã ba thanh ! Chạy thì chạy cho lẹ, đừng đụng kiếm đất, chạm trúng là nó c.h.é.m đấy!”

“Má nó! Ra tay cũng độc quá! Bị c.h.é.m thêm phát nữa là chầu tổ tiên luôn mất...”

Cũng vài tu tiên giả cất giọng đầy kích động: “ là phong cách của truyền thừa chân chính!”

Tô Chước bọn họ bàn tán, thầm nghĩ: “Không, đây mới là phong cách Thần kiếm tay đ.á.n.h .”

Nàng bước lanh lẹ, khéo léo tránh né những thanh kiếm cắm đất, tuy vẫn trường kiếm bổ tới, lập tức nàng dùng đao c.h.é.m rơi.

Đã đến đây thì việc giấu phận cũng chẳng còn quan trọng nữa, quan trọng là tránh ăn đòn.

Đánh văng thanh kiếm mặt, Tô Chước khéo léo động tới những thanh kiếm khác, động tác nhàn nhã hơn hẳn.

Ngay giây tiếp theo, một bóng kiếm bất chợt hiện , chắn mặt nàng.

Ảo ảnh của Thần kiếm.

Tô Chước: “...”

Giọng của Kiếm Ảnh lạnh tanh: “Còn dùng kiếm, g.i.ế.c ngươi.”

Tô Chước ngẩn : “Không ai dạy ngươi là uy h.i.ế.p khác ?”

Kiếm Ảnh lạnh lùng bật .

Tất cả đều thấy lời của Kiếm Ảnh, lập tức kinh hãi thôi, đây là Thần Kiếm kiểu gì mà hung ác đến mức ép một Đao Tu dùng kiếm?

Muốn g.i.ế.c thì cũng cần viện cớ vớ vẩn như , thẳng là g.i.ế.c chẳng nhanh gọn hơn !

 

 

Loading...