Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 259: Ném đá dò đường
Cập nhật lúc: 2025-09-28 12:05:06
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt của Từ Ấp lướt qua hai các nàng, cần giới thiệu cũng đủ hiểu bọn họ đơn giản.
Tư thế cao thủ của Tô Chước thể hiện vô cùng chuẩn chỉnh, còn Trình Thanh Thanh thì diễn đến mức quen tay, khí chất phối hợp vô cùng ăn ý.
Nghe xong tên của hai , một tia khinh thường thoáng lướt qua trong mắt vài kẻ.
sắc mặt Từ Ấp trở nên nghiêm túc, dò hỏi: “Chẳng hai vị là của Phù gia, nơi tạo ‘Ba nghìn Kiếm Bia ’?”
Trình Thanh Thanh đáp đương nhiên: “ .”
Ánh mắt Từ Ấp hiện lên tia ngưỡng mộ: “Hai vị công tử thật khiêm tốn, quả phong thái của Kiếm Tu! Danh tiếng của Kiếm Bia đúng là vang danh thiên hạ.”
Ba nghìn Kiếm Bia của Phù gia truyền ngoài, nhưng những ai cơ hội xem qua, cho dù là đại năng cao ngạo tới , khi xong cũng tiếc lời khen ngợi, thu hoạch ít.
Kiếm Ý của ba nghìn Kiếm đạo chắc là bí truyền độc môn của Phù gia, nhưng kỹ thuật khắc bia thì lẽ là duy nhất. Tương truyền, Kiếm đạo khắc đó truyền thừa hàng ngàn năm mà vẫn hề thất lạc.
Khi Kiếm Bia bắt đầu nổi danh, lượng bia chỉ ba nghìn. Về truyền thừa kéo dài, ai rõ hiện tại lượng là bao nhiêu. Với truyền thống như , lúc hưng thịnh nhất, ngay cả trưởng lão bình thường của Phù gia cũng là Kiếm Tôn, danh chấn một thời, chỉ là về trải qua vài biến cố nên mới dần lui về ẩn thế.
Kiếm Tu thể vì Phù gia quá khiêm tốn mà quên sự tồn tại của gia tộc , nhưng tuyệt đối sẽ quên địa vị của Kiếm Bia . Nhận phận hai , những kẻ đó còn tỏ vẻ coi gì giờ cũng đổi sắc mặt.
Không ai nghi ngờ phận của hai , bởi vì những kẻ từng giả mạo Phù gia để lừa gạt đều kết cục . Rủi ro khi lừa đảo là quá lớn.
Huống hồ, tử Phù gia từng đến bí cảnh thám hiểm, giờ là chuyện thể xảy . Nếu trong tộc mấy lời dạy dỗ thì kết cục chắc chắn thể .
Sau màn xã giao, thấy hai giống những công tử đại tộc ngạo mạn, tính tình còn khá dễ gần, Từ Ấp nghiêm mặt : “Bọn may mắn một cơ duyên, nếu hai vị thể giúp chúng giải ẩn ý trong đó, cơ duyên chắc chắn khiến hai vị thất vọng.”
“Chiếm bàn đá quả thực dễ, nếu hai vị công tử thu hoạch gì, mong rằng thể cho bọn uống chút canh.”
Nói cũng thật uất ức, bọn họ tranh đấu với khác, giành một món bảo vật trong tàn tích nơi yêu thú lui tới, nhưng nghĩ đủ cách vẫn hiểu cách sử dụng.
Dù thì đây cũng là phủ của Lăng Sương tôn giả, thể trong cơ duyên huyền cơ gì đó mà chỉ tử các đại tộc từng truyền thừa mới .
Từ Ấp hai như thấy cứu tinh, ít nhất thì hai thế cô thế yếu, đến mức ỷ thế h.i.ế.p .
Hai gật đầu đồng ý, Từ Ấp lập tức vận linh lực, một bàn đá khổng lồ bất ngờ rơi xuống đất, phát tiếng vang trầm đục.
Phần lớn hoa văn mặt bàn mờ nhòe, nhưng các Kiếm Ý cổ văn khắc ở góc cạnh vẫn còn, chứng tỏ vật tầm thường.
Trình Thanh Thanh nheo mắt, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Từ Ấp hai , trong mắt lộ vẻ mong chờ.
Giọng Trình Thanh Thanh chợt khựng , truyền âm cho Tô Chước: “Ta chẳng cái gì cả, cái nhặt ở thế?”
Tô Chước chỉ mấy nét bàn đá: “Ngươi thấy quen mắt ?”
Trí nhớ Trình Thanh Thanh đến nỗi kém, nghĩ một lúc : “Vết khắc giống bản đồ, nhưng thứ tổn hại quá nặng.”
“Có vẻ là bản đồ phủ cổ xưa, dùng để cho khách tham quan. Trong bí cảnh chắc ít thứ như , chừng còn nhiều mảnh nguyên vẹn hơn. Mảnh thì...” Tô Chước như nghĩ điều gì đó, mày đang nhíu lập tức giãn vài phần: “Ta nhớ một cổ pháp liên quan tới bàn đá, ‘Ném đá dò đường’.”
Trình Thanh Thanh từng đến cổ pháp , nhưng chỉ là trong truyền thuyết thời xưa, kinh ngạc hỏi: “Là thuật ném đá dò đường trong thuật bói toán ? Cái đó chẳng dùng để trộm mộ tiên nhân ? Đến cái đó mà ngươi cũng ?” Rốt cuộc là tu theo đường tà đạo gì ?
Tô Chước nhớ đến cảnh Lục sư dạy quăng đá linh tinh, nghĩ bụng “ngựa c.h.ế.t cũng ráng chữa như ngựa sống”: “Chỉ chút ít, thử xem .”
Dưới chân một viên đá nhỏ linh quang dẫn lên tay nàng, đầu ngón tay khẽ động, từng hạt vụn nhỏ rơi xuống.
Trình Thanh Thanh tò mò chằm chằm.
Thấy hai như cách, nhưng những tu tiên giả còn cũng chẳng ôm hy vọng gì nhiều. Dù bao năm qua, bao đại năng cũng lấy truyền thừa thật sự, nếu hy vọng hai mới đến thì đúng là viển vông.
Đường nét cần khắc phần phức tạp, Tô Chước chỉnh hoa văn viên đá, để ý những tu tiên giả vẫn từ bỏ việc tìm kiếm xung quanh.
Hình như bọn họ đang tìm gì đó.
Không lâu , những lời thì thầm truyền đến tai nàng: “Không Ninh Bắc đến , nếu đến đây thì quá.”
“Giao nàng cho Linh Cực Môn, một vạn linh thạch cực phẩm đó!”
“Ngươi thử lật bảng truy nã , còn thấy giá cao hơn nữa cơ! Chậc, đúng là đáng tiền thật.”
“Chỉ tiếc chúng đối phó nổi nàng , đầu Võ bảng đấy, dù trẻ tuổi cũng dễ xơi .”
“Dù đ.á.n.h nhưng tin tức của nàng cũng đáng giá lắm!”
“Phải đấy, Trình gia cũng treo thưởng tìm Trình Thanh Thanh kìa.”
“Biết núi hổ vẫn cố mà leo, giờ thì loạn càng thêm loạn.”
Tô Chước: “...”
Trình Thanh Thanh âm thầm truyền âm: “Người nhà ngươi treo thưởng chứ?”
Tô Chước: “Chắc là ... Người nhà ngươi ngươi ?”
Trình Thanh Thanh: “Tất nhiên là ! họ ở bên ngoài, càng thể để họ đạt ý nguyện.”
Trong lúc chuyện, Tô Chước khắc xong viên đá, ném lên bàn đá.
Viên đá nảy lên vài mặt bàn, Tô Chước ghi nhớ đường của nó.
Liên tục thử vài , cuối cùng nàng cũng xác định quỹ đạo biểu thị quẻ tượng, lấy một cuốn sách , bắt đầu tính toán.
Trình Thanh Thanh kỹ một hồi, cảm thấy hoa mắt chóng mặt: “Ngươi... đừng ngươi còn xem tinh tượng đoán tương lai nữa nhé? Tính cái tốn bao nhiêu thần thức ?”
Tô Chước: “Hả?” Không hiểu Trình Thanh Thanh nàng khí chất “thần côn”, rõ ràng nàng đang khổ sở như bài thi, chẳng tí tiên phong đạo cốt nào cả.
“Ta cũng thấy đau đầu lắm... Thôi, thế .”
Tô Chước cau mày khó hiểu, đá nhẹ vài cái mấy vị trí bàn đá.
Bàn đá nặng nề lực của nàng dịch chuyển, chú ý thấy đều khó hiểu.
Ngay đó, mặt bàn đá bỗng sáng lên linh quang.
Từ Ấp kinh ngạc kêu lên: “Chuyện gì ?”
Tô Chước kịp giải thích, sang truyền âm cho Trình Thanh Thanh: “Thi triển kiếm pháp tôn giả lưu , dùng Kiếm Ý đ.á.n.h điểm .”
Nhiều truyền thừa đều dùng phương pháp công kích để nhận , dù là chọn truyền nhân xác nhận phận tộc nhân.
Trình Thanh Thanh rút kiếm chút do dự, Kiếm Ý giáng xuống điểm mà Tô Chước ném đá nhắm tới.
Bàn đá đột ngột lún xuống nửa tấc, khí tức áp bức bùng phát, mặt bàn hiện địa thế ba chiều.
Cả bọn kinh hãi:
“Dùng ! Thì đây là bản đồ!”
“Ngay cả Triều gia cũng chắc bản đồ chi tiết như thế !”
“Truyền thuyết Phù gia huyết mạch tôn giả quả nhiên sai...”
“Thần kỳ thật, trong tay chúng chỉ như một cục đá phế thôi mà!”
“Kiếm Tu còn học cái nữa ? Vị công tử Phù gia là Luyện Khí sư ?!”
“...”
“Ra ngoài hành tẩu, hóa học nhiều như , giờ nghĩ quá đơn giản .” Trình Thanh Thanh lẩm bẩm: “Nó sống dậy hả?”
“Không sống , gọi là hồi quang phản chiếu thôi.” Tô Chước nhíu mày : “Chỉ dùng nửa khắc, đưa chúng đến một vị trí.”
Từ Ấp lòng tin, nhận việc Tô Chước chỉ là “giả thần giả quỷ” mò mẫm : “Vậy hai vị công tử quyết định vị trí nhé.”
Tô Chước gật đầu, chỉ một vị trí truyền âm cho Trình Thanh Thanh: “Quẻ tượng lúc nãy hiển thị Kiếm Ý ở vị trí mạnh nhất, chút giống với hiểm tượng thập tử vô sinh.”
“ chắc là thật sự nguy hiểm, thể là uy áp do truyền thừa lưu . Truyền thừa tôn giả, chẳng lẽ để g.i.ế.c con cháu ?”
Trình Thanh Thanh nàng phân tích kiểu “thần côn” nghiêm túc mà ngây : “... Đơn giản thế mà chúng tìm ?”
“Đơn giản cũng thể là cạm bẫy, nhưng ‘phú quý cầu trong hiểm nguy’, sợ thì xem.” Tô Chước trầm ngâm : “Nếu cố tình tạo cái , hẳn cũng cách khác để tìm nơi . Bàn đá chỉ là một cách.”
“Bàn đá giống thứ gió mưa bào mòn hàng nghìn năm ai tu sửa... Đằng nó, khi nào là ?”
Từ câu hỏi mang hàm ý chắc chắn của Tô Chước, Trình Thanh Thanh suy nghĩ một lúc : “Trước tiên thể loại trừ việc là nhà , nếu thể gì với .”
Tô Chước trầm mặc một lát: “Coi như trong bí cảnh vẫn còn chủ nhân c.h.ế.t .”
Giống như Diệt Chiến Tông khi xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-259-nem-da-do-duong.html.]
Trái tim Trình Thanh Thanh thật sự rộng lớn: “Cũng thể, bí cảnh lưu đến nay, linh lực trong địa mạch vẫn cạn, e rằng chính là do truyền thừa còn đang tồn tại.”
“Trong tình huống bình thường, địa mạch lẽ hậu nhân khai thác khoáng sản . Nếu phủ nơi đây quả linh, phá hủy hiện trạng thì cũng là điều dễ hiểu. Tất nhiên, cũng khả năng là vì tìm kế thừa phù hợp.”
Tô Chước hỏi: “Triều gia định lấy địa mạch ?”
Trình Thanh Thanh đáp: “Đã nhắm từ lâu , nếu chẳng vội phái thăm dò bí cảnh.”
“Nếu lời đồn bọn họ tung là thật, rằng hậu bối trong tộc khả năng tiếp nhận truyền thừa thì việc lấy địa mạch cũng trở nên hợp tình hợp lý.”
“Nếu thể danh chính ngôn thuận mà lấy, chỉ còn cách cưỡng đoạt, khác gì ‘tát cạn ao bắt cá’.”
“Ngươi đúng, ‘phú quý cầu trong hiểm nguy’, cứ xem thử tính.”
Dẫu đây cũng là phủ tổ tiên để , Trình Thanh Thanh hề kiêng dè, vô cùng liều lĩnh.
Tô Chước gật đầu, quả thực nàng cũng thấy hứng thú.
Sau khi giấu đoạn bói toán “ném đá dò đường”, Tô Chước thuật tình hình cho Từ Ấp và những khác. Có vài do dự hồi lâu, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.
Chỉ còn bốn, năm tu vi cao quyết tâm tiến .
Trận pháp ẩn bàn đá kích hoạt, hoa văn mặt bàn lập tức trở nên mơ hồ.
Mấy họ bước trong trận pháp.
Cảnh vật lập tức xoay chuyển, cả bọn xuất hiện trong một hang núi tối đen ánh sáng.
Một tiếng vỡ vụn vang lên, kịp phòng giẫm trúng gì đó khiến linh lực bùng .
Trận pháp phát ánh sáng lấp lánh, hai viên linh thạch ở rìa biến mất.
Tô Chước cảnh giác rút kiếm, thần thức đảo qua một lượt, xác nhận trận pháp vẫn .
Xung quanh nguy hiểm gì, chỉ là bất ngờ thấy tiếng từ bên ngoài hang.
Sắc mặt Từ Ấp trở nên kỳ lạ: “Bên ngoài hình như là...”
ẦM!
Đá vụn và cát bụi đ.á.n.h tung, ánh sáng mơ hồ chiếu rọi trong. Người bên ngoài lẽ khí tức bên trong kinh động, tốc độ phá núi lập tức tăng vọt.
Cửa hang nhanh chóng mở toang.
Người đầu thẳng Từ Ấp: “Sao ngươi ở đây?”
Đồng tử Từ Ấp co , kiếm quyết của đối phương lập tức tung , tay là sát chiêu.
ẦM!
Vì lo hang núi tổn hại, hai chỉ giao thủ mấy chiêu nhanh chóng tách . Nam tử lập tức phát hiện rằng nơi thích hợp động thủ, lui , nheo mắt : “Ngươi dùng bàn đá ? Giao bàn đá cút khỏi đây, tha cho ngươi một mạng!”
Từ Ấp đáp: “Thực lực ngươi và ngang , ngươi cho rằng sẽ để ngươi uy h.i.ế.p ?”
Nam tử khẽ khinh miệt, chuyển mắt sang Tô Chước và Trình Thanh Thanh: “Uy h.i.ế.p thì ? Ngươi chỉ tìm hai tên mặt non choẹt như thế chỗ dựa? Ngươi chỗ dựa của lão tử là ai ?”
“Chỗ dựa của ngươi là ai cũng nể mặt công tử nhà Phù gia.” Từ Ấp siết chặt chuôi kiếm, cảnh giác, trừng mắt : “Dù ngươi , bọn họ cũng . Chi bằng lui một bước, tránh xung đột lúc . Nếu thật sự nơi truyền thừa, mỗi bên tự tìm cơ duyên là .”
Nghe , nam tử bỗng sửng sốt, như thể bất ngờ lỡ mồm mắng nhầm Phù gia, sắc mặt từ ngạc nhiên chuyển sang sợ hãi.
Hắn về phía Tô Chước và Trình Thanh Thanh, vội vàng chắp tay hành lễ: “Tại hạ thất lễ! Cho hỏi quý tính đại danh của hai vị công tử Phù gia?”
Tô Chước trả lời, chăm chú tay hành lễ, truyền âm cho Trình Thanh Thanh: “Ngươi thấy giống ‘oan gia ngõ hẹp’ ? Nhẫn trữ vật của tên y hệt bọn từng g.i.ế.c chúng .”
Bao nhiêu nhẫn trữ vật lục soát từ đám cướp lúc , Tô Chước đều nhớ như in. Chỉ cần liếc qua hoa văn đặc biệt mặt nhẫn là nhận ngay.
“ là khéo thật.” Trình Thanh Thanh mấp máy môi: “Nói thì kiếm pháp quen mắt lúc nãy cũng ngẫu nhiên.”
Thấy hai trả lời, nam tử càng thêm bất an.
Trình Thanh Thanh thuận miệng : “Ta là Phù Ngự.”
Nam tử thở phào nhẹ nhõm, thẳng hỏi: “Nếu là công tử Phù gia, chắc hai vị cũng Phù gia phái ai đến phủ tìm kiếm cơ duyên chứ?”
Trình Thanh Thanh chẳng chút chột : “Ồ? Là ai?”
Nam tử nheo mắt nàng , ánh mắt phức tạp, trong đắc ý vài phần e ngại: “E là sắp đến ...”
“Là ai cơ?” Một luồng khí tức sắc bén như nuốt chửng ập đến, giọng lạnh lẽo âm u vang lên: “Ta xem là kẻ nào dám mạo danh tử Phù gia.”
Một thiếu niên sải bước tiến hang, rõ ràng là đang nổi giận, nụ méo mó hiện rõ gương mặt: “Ngươi là Phù Ngự? Vậy lão tử là ai?”
Lời chất vấn như chấn động cả vách đá trong hang, bụi đá rơi xuống lả tả, khí thế bức vô cùng.
ẦM!
Đám theo nam tử như sự bàn bạc từ , thấy “Phù Ngự” xuất hiện thì đồng loạt xuất kiếm, kiếm quyết rối loạn bùng nổ.
Đám Tô Chước cũng hề lơi là cảnh giác nên vẫn ứng biến kịp thời, hề luống cuống.
Từ Ấp kinh ngạc tột độ, hoảng hốt về phía “Phù Ngự” xông hang, sang Tô Chước: “Đạo hữu, là...”
Tô Chước mỉm , liếc vội vàng mặt như nỡ tiếp.
Từ Ấp vốn đang nghi ngờ, thấy nụ của nàng thì yên tâm trở .
Ánh mắt rõ ràng là... đang hóng chuyện.
“Lão tử là cha ngươi.” Trình Thanh Thanh lẩm bẩm, rõ ràng nàng cũng bất ngờ ít, giọng bất lực nhưng lời trắng trợn kéo thù hận về phía .
Phù Ngự giận dữ nàng : “Là ngươi! Con ngươi...”
Trình Thanh Thanh nhanh như gió: “Im mồm! Mười năm ở hậu sơn là cứu cái mạng ch.ó của đấy!”
“Hả?!”
Phù Ngự sững sờ trong chốc lát, kiếm quyết trong tay khựng , tan biến trong trung.
Sắc mặt trở nên quái lạ, lùi về nửa bước, giọng mang theo chút bối rối và hoảng loạn: “Muội...”
Cứu mạng?
Tô Chước lập tức ngửi thấy mùi “dưa cực to”, vô cùng hứng thú tránh khỏi các kiếm quyết, nép vị trí an nhất để tiện bề hóng hớt.
Những đang đ.á.n.h cũng ngơ ngác hiểu chuyện gì, đồng loạt thu chiêu, tuy nội dung truyền âm của Phù Ngự nhưng ai cũng đoán tình thế chuyển ngoặt, hình như gì đó ngoài ý .
Trình Thanh Thanh thêm, tranh thủ lúc đối phương còn phòng để truyền âm.
Chỉ trong chớp mắt, ai nàng gì, nhưng sắc mặt Phù Ngự biến đổi liên tục, lúc âm trầm lúc giận dữ, cuối cùng siết chặt chuôi kiếm, kiếm quyết trong tay đột nhiên xoay chuyển.
Chuyển hướng về phía tên nam tử lúc nãy.
ẦM!
Phù Ngự nổi giận quát: “Ai cho phép ngươi dám tính kế hả?”
Chữ “ ” trong miệng nghiến răng nghiến lợi mà .
Nam tử đ.á.n.h bay đập thẳng vách đá: “...”
Tô Chước khẽ tặc lưỡi: “Chậc chậc.”
Từ Ấp: “... ?”
Đám theo nam tử thì sắp phát điên.
Không lẽ tên bệnh thật?
Làm gì mà đến mức nhận chính , còn giả vờ tung chiêu chuyển hướng đ.á.n.h khác?
Lại một nữa , thấy Phù Ngự đang điên cuồng c.h.é.m kẻ báo tin, một thiếu niên khác kinh hãi kêu lên: “Phù Ngự, ngươi phát bệnh gì nữa !”
Thu Vũ Miên Miên
Câu thật là lời trong lòng của tất cả những mặt.
Phù Ngự đầu trừng mắt, truyền âm mà như nghiến răng nghiến lợi.
Thiếu niên từ từ đảo mắt quanh, khẽ thì thầm đổi lời: “... Hiểu ... Làm lắm...”