Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 258: Đội lốt cừu non

Cập nhật lúc: 2025-09-28 12:04:37
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trình Thanh Thanh ứng chiến liếc về phía Tô Chước, truyền âm phần vội vàng: “Đừng nương tay với bọn ...”

lúc một tên tiến đến gần, miệng còn cợt nhả, Tô Chước đột ngột tung một quyền.

Ầm!

Quyền Ý đ.á.n.h thẳng cằm tên , xương sọ vỡ nát cú đánh, cả bay thẳng ngoài như bao cát.

Tên còn trợn to mắt, rõ ràng kinh hãi. Hắn định lùi , nhưng do áp sát từ nên mất cơ hội để né tránh.

Hắn vung kiếm chắn quyền, nhưng mũi kiếm linh lực chạm nắm đ.ấ.m vang lên một tiếng rắc chói tai.

Sức mạnh gì mà thô bạo thế?

Chưa kịp sợ xong, một cước đá bay. Bóng áp sát như hình với bóng theo , quyền phong rít lên, mắt chỉ còn một mảnh đỏ lòm, thức hải vỡ vụn.

Chết kịp ngáp.

Tô Chước sang Trình Thanh Thanh.

Trình Thanh Thanh khựng một nhịp, truyền âm: “... Ổn .”

Lúc Tô Chước xử lý hai kẻ , Trình Thanh Thanh cũng thảnh thơi c.h.é.m sạch đám vây công nàng .

Tô Chước vẩy tay, khẽ lẩm bẩm đầy nghi hoặc: “Sao yếu thế .”

“...”

Trình Thanh Thanh nhịn một , hỏi: “Ngươi ai cũng thích câu đó ?”

Tô Chước chợt nhớ : “‘Tùy Thuận Đả’? Ta nhớ đầu gặp, nàng cũng vì câu đó mà truy sát.”

“Thì các ngươi đều thật lòng nghĩ như .”

Trình Thanh Thanh lắc đầu, tiếp: “Ngươi giống nàng nhất ở chỗ vô cùng liều lĩnh, còn cách coi thường đối thủ.”

Tô Chước nghiêm túc chỉnh : “Ta coi thường đối thủ.”

Trình Thanh Thanh: “Không coi thường lúc tay, nhưng trong lòng thì thấy đối phương quá yếu. Chẳng thế ?”

Tô Chước im lặng mấy giây, đáp: “Ngươi đúng.”

Không của nàng.

Nàng từng thấy những tu tiên giả tông môn dày công rèn luyện, thực lực và cảnh giới thật sự vững chắc, khác hẳn với đám tu tiên giả ngoài đời, lên cấp nhờ đan dược.

Khoảng cách tuy theo thời gian thể bù bằng kinh nghiệm, nhưng trong giới trẻ thì quá rõ ràng, đ.á.n.h chút cảm giác cân sức.

Hai tránh khỏi vị trí cạm bẫy, bộ như thả lỏng cảnh giác.

Vút!

Vút vút!

Tiếng tên xé gió cực kỳ mờ nhạt, đồng tử Tô Chước khẽ động, lập tức xác định hướng tên b.ắ.n đồng thời né tránh.

Thân hình Trình Thanh Thanh vẫn nguyên tại chỗ, khi mũi tên b.ắ.n tới, linh lực lóe lên, ảnh lập tức tan biến.

Tên lao thẳng xuống đất, cắm sâu ba phần.

Không xa trong bụi rậm, một vác trường cung tháo chạy, nhưng kịp chạy mấy bước đá cho một cú lăn lông lốc đất.

Tô Chước xoay đuổi theo kẻ còn , Trình Thanh Thanh rút kiếm bước tới, cung thủ . Trong mắt , vẻ bình tĩnh của nàng lập tức hóa thành nỗi sợ hãi: “Chờ... chờ chút !”

“Chờ cái đầu ngươi!”

Một kiếm c.h.é.m xuống, kiếm phong xoay chuyển, thuận thế đ.â.m ngược chặn kẻ đang đ.á.n.h lén.

“Ra ngoài cướp bóc chẳng là tìm c.h.ế.t ? Muốn ăn ngọt mà chịu ăn đòn ?”

Tên đ.á.n.h lén thấy thành công lập tức lùi , cố vẻ cứng cỏi: “Ta khuyên các ngươi đừng mà diệt cỏ tận gốc...”

Lời còn dứt, một kiếm sát chiêu bất ngờ xuyên thẳng qua lưng .

Hắn từ từ đầu , chỉ thấy đôi mắt lãnh đạm của thiếu niên còn lạnh hơn cả ánh sáng phương Bắc.

Nếu , cho thêm mười lá gan nữa cũng dám ỷ đông h.i.ế.p yếu mà trêu hai tên Kiếm Tu trông vẻ "gà mờ" .

Trình Thanh Thanh luồng kiếm khí đó chấn động một chút, ánh mắt lệch sang bên, bỗng bật một câu ngoài lề: “... Ta chỉ móc mỉa chút thôi mà, ai ngờ ngươi thật ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-258-doi-lot-cuu-non.html.]

Tô Chước: "Hả?"

Trình Thanh Thanh cảm khái: “Lần đầu tiên thấy kiếm của Võ Tu... Thôi, bây giờ trong lòng ngươi chính là một Kiếm Tu dòng chính của Phù gia .”

Tô Chước bất đắc dĩ: “Chỉ là trò mèo thôi, quá khen.”

Thanh kiếm tuyệt đối thể để sư phụ nàng thấy, nếu kiểu gì cũng mắng cho một trận tơi bời. Dùng linh lực thiên địa để thi triển kiếm phổ Địa giai, dù sát thương tệ nhưng trong mắt các Kiếm Tu chính thống thì chẳng khác nào phí của trời.

Những kẻ nàng đ.á.n.h bại rõ ràng giống kiểu “tử sĩ” của các thế gia, trong nhẫn trữ vật gần như trống trơn, khi sơ qua hai chẳng buồn nhặt thứ gì giá trị.

Tô Chước lau nhẹ mấy vết khắc chiếc nhẫn ở ngón tay, vẻ mặt trầm ngâm.

“Không ít gia tộc khi đưa tử bí cảnh đều thích theo đoàn, để tiện bề giúp đỡ lẫn .”

Trình Thanh Thanh vỗ vỗ bụi trường bào: “Ở mấy bí cảnh công khai thế , những kẻ ăn mặc lòe loẹt giống bọn chính là kiểu ‘con dê béo’ điển hình, là mục diêu yêu thích hàng đầu của lũ cướp. Người ngu, tiền nhiều, mời gọi đ.á.n.h cướp luôn đấy.”

Tô Chước lục trong kho, ngoài mấy bộ nam trang trông bảnh bao thì chẳng còn gì khác. Dù mỗi mấy sư của nàng ngoài cũng ăn mặc thế : “Ta còn tưởng ăn mặc chỉnh tề là chuyện bình thường. Chẳng lẽ các ngươi quy định về y phục ?”

cũng là của các gia tộc lớn, ngoài thể mặc rách rưới, mất mặt cả gia tộc .

Trình Thanh Thanh: “Người quân tử c.h.ế.t vẫn thể để đầu trần? bao vây đ.á.n.h hội đồng thì còn quan tâm đến danh tiếng nữa... Nếu để ý chút thể diện, vài sẽ thuộc về gia tộc khác.”

Vừa chút hổ, nhưng cũng chỉ chút chút thôi.

Tô Chước cảm thấy “cà khịa”, tò mò hỏi : “Đi theo nhóm sẽ an hơn, ngươi cùng khác?”

“Người đông thì phiền phức, nhất là mấy nhà , ai cũng cứng đầu, chỉ cần trưởng bối giám sát thì miễn cưỡng hợp tác cũng cãi tan đàn xẻ nghé nhanh.”

Trong lòng Trình Thanh Thanh như bóng ma tâm lý: “Cùng họ ngoài, dù cơ duyên như đồ ngốc lù lù ở ngay mắt cũng sẽ bọn họ ầm ĩ khiến cơ duyên chạy mất dép. Muốn gặp bảo vật, đúng là mơ.”

Tô Chước trầm mặc.

Nhà nào cũng chuyện khó , từ lúc Trình Thanh Thanh giả mạo họ hàng nàng nên đoán .

Ánh mắt Trình Thanh Thanh bỗng sắc bén: “Cẩn thận!”

Ngay khi nàng cất lời, một luồng áp lực khủng khiếp xuất hiện, một bóng lao tới như chớp.

Khuynh Hải cảnh!

Đây là đầu tiên bọn họ đụng tu tiên giả Khuynh Hải cảnh.

Tô Chước còn kịp tay thì ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, bóng một lực lượng vô hình đ.á.n.h bật trở về, rơi bịch gốc cây gần đó, bất động rõ sống chết.

Trình Thanh Thanh vội thu kiếm khí: “... ?”

“...”

Tô Chước day day huyệt thái dương: “Không .”

Tuy Tiểu thú hồn hiện nhưng vẫn luôn mặt. Giờ nó đang lạnh lùng vắt vẻo vai nàng, ung dung thả móng vuốt xuống.

Có pho tượng đại Phật tồn tại cạnh bên, Tô Chước cảm giác an cũng khó.

Trình Thanh Thanh chậm rãi gật đầu: “Bảo cả việc hóa trang cải trang của ngươi cũng nổi bật như ...”

Quả là sát thần đội lốt cừu non.

Trên đường đến thung lũng, chỉ một nhóm ngăn cản.

Thu Vũ Miên Miên

Có lẽ vì cảm nhận động tĩnh , những kẻ khác đều dám hành động liều lĩnh.

Thung lũng đ.á.n.h dấu bản đồ yên tĩnh lạ thường, mặt hồ trong vắt lấp lánh ánh sáng.

Bên bờ hồ là một căn nhà gỗ đơn sơ.

Quang mang của linh quyết vẫn lượn lờ khắp nơi, vài tu tiên giả trẻ tuổi đang cau mày dò xét xung quanh.

Trình Thanh Thanh liếc bọn họ, truyền âm: “Không quen, cứ giả bộ .”

Tô Chước hiểu ý, nếu quen thì còn diễn cảnh cảnh giác, ngầm ám chỉ đối phương đừng vạch mặt.

Thấy hai các nàng, một thiếu niên đầu bên lập tức đ.á.n.h giá kín đáo từ xuống , đó bước lên chào hỏi đầy khách sáo: “Tại hạ Từ Ấp, xin hỏi hai vị đạo hữu xưng hô thế nào?”

Tô Chước nhớ cách Trình Thanh Thanh từng mô tả biểu ca , lạnh nhạt đáp: “Tại hạ Phù Hành.”

Trình Thanh Thanh phụ họa ngay: “Phù Ngự.”

 

Loading...