Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 155: Là do mắt lão ta mờ hay là chưa tỉnh ngủ?
Cập nhật lúc: 2025-07-01 16:07:09
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những kiếp vân u ám đã đè nén mọi sắc màu trên trời đất, chỉ còn lại hình bóng nhỏ bé trên mặt đất.
Tô Chước cầm đao nhưng không rút ra, ngẩng đầu nhìn về phía kiếp lôi, hành động im lặng khiến hư ảnh phía sau nàng càng trở nên rõ nét hơn, sau đó hư ảnh đột ngột biến mất.
Đối diện với điều đó là sự thay đổi đột ngột trên không trung, gió nổi, mây cuộn, kiếp vân như sóng biển dâng trào.
Nếu không phải đang ở trong tiểu thế giới của Thí Luyện Cốc, không biết động tĩnh này sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt.
Bỗng nhiên, trong gió xuất hiện bảy làn sương mù mờ ảo, chặn lại thiên lôi.
Sương mù tụ lại hình thành những ấn ký phức tạp, ngay lập tức sấm sét gầm thét, uy lực càng thêm khủng khiếp, giống như thiên phạt trong truyền thuyết.
Luồng thiên lôi cuối cùng trông như một con rồng bạc, uy thế hùng vĩ của thiên uy bị chặn lại trong giây lát trước sức mạnh của ấn ký đó.
Ngăn cản kiếp lôi không phải là linh lực, mà là đạo tắc ẩn chứa bên trong, bảy tầng đạo ấn xuất phát từ Vân cổ đạo, gần giống như quy tắc của Thiên Đạo đủ sức chống lại uy thế của kiếp lôi.
Chỉ một khoảnh khắc sau, kiếp lôi hoàn toàn giáng xuống, uy thế áp đảo, linh trận chấn động mạnh!
Đoàng!
Ánh chớp chói mắt trực tiếp lao về phía Tô Chước.
Tô Chước nheo mắt lại, như đang suy nghĩ, giọng nói cực thấp nói: “Thất Sát đạo ấn.”
Thất Sát đạo ấn là chiêu thức thứ hai được ghi chép trong bản sao của đạo tắc.
Quả thực không phải là linh quyết bình thường.
Nếu bây giờ nàng không bị sét đánh thì đã vui mừng nhảy múa khắp nơi rồi.
Uy lực của lôi kiếp này, dù đã bị giảm bớt nhưng vẫn mạnh hơn mười lần trước cộng lại.
Tiểu lôi kiếp mà đã đáng sợ như vậy, Tô Chước khó lòng tưởng tượng đại lôi kiếp thì sẽ có mức độ nào.
Thần lôi kiếp thì khỏi phải nói.
Uy lực còn sót lại của lôi kiếp vẫn chưa tan biến, tia điện quang trắng xoá chạy trên da thịt Tô Chước, thân thể xương thịt dưới sức mạnh hủy diệt này bị phá hủy rồi phục hồi, đôi mắt của thiếu nữ nhìn chăm chú vào không gian dường như chứa đựng áp lực vô cơ như Thiên Đạo.
Sau một thời gian dài, trời quang mây tạnh, kiếp vân biến mất không dấu vết.
Tô Chước thu hồi thanh trường đao, Nhật Nguyệt kiếm bay vòng quanh nàng vài lần.
Thu Vũ Miên Miên
Tiểu Kiếm: “Tuyệt quá! Tô Chước ngươi còn sống!”
Tô Chước tê liệt: “Đáng tiếc, ngươi không thể ăn tiệc của ta.”
Tiểu Kiếm: “…”
Ai lại trong lúc vượt lôi kiếp lại nghĩ đến việc kiếm của mình có thể ăn tiệc hay không chứ.
Nó chỉ nghĩ đến việc kiếm chủ khó khăn lắm mới tìm được mà đã mất, vậy thì nó sẽ sống như thế nào trong kiếm phong.
Thật quá thảm thương.
Đó có phải là cuộc sống mà một Thần kiếm nên có không?
Tô Chước nuốt vài viên đan dược, lại uống một ít linh dịch.
Một hình bóng từ bên cạnh chậm rãi bước đến giống như phú ông vừa ăn xong đi dạo ngoài cổng làng.
Bên rìa trận pháp vốn không có đường, Tô Chước không thể bước ra ngoài trận pháp. Dưới chân lão ta, không gian dường như trở nên khó đoán, nơi lão ta đi qua linh trận biến hóa, là một khu rừng rộng lớn và bằng phẳng.
Tô Chước nghĩ, cuối cùng cũng đến, ngoan ngoãn chào hỏi: “Trưởng lão.”
Trưởng lão thần bí: “Nha đầu, nói cho ta biết dạo này ngươi đã lĩnh hội đạo tắc như thế nào.”
Tô Chước nghĩ, chẳng lẽ trưởng lão không biết, nhưng trên mặt không có chút biểu hiện nào: “Đệ tử đã thuộc lòng đạo tắc, lĩnh hội hơn mười ngày, tình cờ đột phá Tiên Thiên cảnh, vì vậy đã ngộ ra.”
Khoảnh khắc ngộ ra đạo tắc, nói là ngộ ra cũng không quá chút nào.
Tô Chước khó mà hồi tưởng lại cảm giác ngộ đạo, khi mới đột phá mới nhớ lại, nhưng nàng chưa từng gặp lại cảm giác đó kể từ khi ngộ đạo suốt mười lăm ngày của mấy tháng trước đó.
Có lẽ lần ngộ đạo trước là do nàng tu luyện “Thái Cổ Thù Tiên quyết”.
Lần này là vì đạo tắc?
Lão nhân trầm ngâm một lúc.
Tô Chước không thể nhìn ra chút cảm xúc nào từ lão ta.
Có thể trưởng lão này có trí nhớ không tốt, thì phản ứng chậm một chút cũng là điều bình thường.
Lão nhân không có biểu cảm, linh lực trong tay d.a.o động.
Trận pháp xung quanh hai người đột nhiên thay đổi, xuất hiện cái bóng mà Tô Chước quen thuộc.
“Thử thi triển lại xem.”
Sắc mặt lão nhân nặng nề, đáy mắt chứa đựng sự nghi ngờ gần như không thể nhìn thấy.
Là lão ta mắt mờ hay chưa tỉnh ngủ?
Cứ đơn giản như vậy mà lĩnh ngộ được, chẳng lẽ là ngộ ngụy đạo?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-155-la-do-mat-lao-ta-mo-hay-la-chua-tinh-ngu.html.]
Theo lẽ thường, lĩnh ngộ đạo tắc thì việc thuộc lòng chỉ là bước đầu, còn những điều huyền diệu khác khó mà tự mình thấu hiểu, ít nhất cần có tiền bối dẫn dắt và chỉ bảo vài lần.
Việc sao chép không thể bao quát mọi thứ.
Đứa trẻ này có thể nhận biết hết chữ nghĩa cũng là một điều kỳ lạ.
Hơn mười ngày trước, lão ta đã nói để đứa trẻ tự học linh quyết, cũng không nghĩ là nàng có thể học được.
Nếu là một đứa trẻ có tiềm năng tốt, lão ta sẽ dạy thêm một chút, còn nếu kẻ ngốc thì thôi.
Lão ta hoàn toàn không nghĩ sau khi ngủ dậy sẽ gặp phải chuyện kỳ quái như thế.
Nếu không phải ba mươi mấy tia sét đánh thức lão ta, có lẽ lão ta vẫn còn ngủ tiếp.
Có lẽ vì thời gian lão ta tỉnh dậy không đúng, nếu không sao lại thấy một đứa trẻ thuộc lòng đạo tắc, đã thế còn học được nữa!
Tô Chước nhìn về phía cái ở bóng đối diện, vẻ mặt nghiêm trọng.
Cái bóng này có sức mạnh mà nàng chưa từng thấy.
Lần này áp lực từ bóng không phải do ảnh hưởng bởi linh áp, mà là áp lực bởi cảnh giới cao hơn nàng.
Lão nhân cuối cùng cũng lộ ra vẻ khó hiểu, chăm chú nhìn vào tay Tô Chước.
Cái bóng im lặng như tượng, đang chờ Tô Chước ra tay.
Linh quyết đạo tắc, Tô Chước tối đa chỉ có thể hiểu được đến thức thứ hai.
Hiện tại linh hải của nàng chưa hoàn toàn phục hồi, không đủ để thi triển cả hai thức.
Tô Chước cố gắng không ngã xuống là nhờ vào sức mạnh của ý chí, nàng quyết định sử dụng thức thứ hai.
Lần này nàng làm qua loa, hư ảnh vừa xuất hiện đã biến mất, đạo ấn lao về phía cái bóng.
Cái bóng rút đao c.h.é.m qua, phát ra âm thanh như kim loại va chạm nhau.
Chỉ trong chốc lát đã c.h.é.m ra mấy đao, đạo ấn vẫn còn thừa lực.
Nhưng cái bóng trước mặt Tô Chước bỗng nhiên bị đánh tan, đạo ấn cũng đồng thời tiêu tán.
Linh lực này không phải xuất phát từ tay nàng, mà là từ lão nhân đang quan sát trận chiến bên cạnh.
Lão nhân đã đứng sau lưng nàng, đôi mắt mở to sáng ngời, giọng nói trầm đục vang dội: “Quá đáng! Quá đáng!”
Tô Chước bị chấn động.
Nàng luyện tập quá đáng đến mức đó sao?
“Quá đáng ở đâu?”
Lão nhân tức giận nói: “Ngươi còn hỏi ta quá đáng ở đâu?”
Chưa thấy đứa trẻ nào không khiêm tốn như vậy!
Tô Chước: “Hả?”
Không phải không hiểu thì hỏi sao?
Lần đầu tiên Tô Chước đối diện với một trưởng lão không kiên nhẫn như vậy, nhất thời không biết phải làm sao, không ngờ lão ta bỗng nhiên cười lớn: “Nha đầu, ngươi thuộc tông môn nào?”
Tô Chước: “…”
Đúng là thất thường.
Học không tốt còn bị gọi phụ huynh sao?
Tô Chước thật sự có chút hoảng, do dự nói: “… Đệ Cửu Vực.”
Nói đến Đệ Cửu Vực thì không còn khả năng nào khác, lão nhân vô thức lộ ra vẻ mặt phức tạp, vài giây sau mới nhớ ra một cái tên: “Sư phụ ngươi là Lạc Thương Sơn?”
Tô Chước cẩn thận: “Vâng ạ.”
Trong lòng lão nhân thở dài, sao lại là Lạc Thương Sơn chứ!
Hậu bối này lão ta thật sự không biết phải xử lý thế nào!
Có vẻ như không thể cướp tiểu đệ tử này đi rồi, nhưng cũng không quan trọng lắm…
Vẻ mặt của lão nhân không thay đổi: “Sư phụ ngươi, là sư điệt của lão phu.”
Tô Chước càng thêm nghiêm trọng: “Chào sư thúc tổ.”
Vẻ mặt sư thúc tổ vui vẻ: “Tốt, tốt.”
Đây chắc chắn là đệ tử ngoan ngoãn nhất của Đệ Cửu Vực.
Lão ta vô cùng chắc chắn.
Mấy tiểu tử trước đó đã khiến người ta lo lắng biết bao nhiêu, đã sớm truyền khắp trong trong cốc rồi.
Tô Chước từng phỏng đoán đoán bối phận của lão nhân này không hề thấp, không ngờ lại trùng hợp là sư thúc của sư phụ… Sư phụ của sư phụ là tiền tông chủ, sư huynh là tông chủ, sư thúc cũng có thể tùy ý bước qua không gian, xem ra mạch này từ trên xuống dưới đều không đơn giản.
Sư thúc tổ tiếp tục nói: “Nếu đã là đồ tôn của sư huynh, lão phu sẽ không ép buộc ngươi bái nhập môn phái của ta. Đạo tắc không được truyền ra ngoài, ngươi đã rõ chưa?”