Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 136: Đây là đang hồi sinh ai...
Cập nhật lúc: 2025-06-22 14:21:16
Lượt xem: 116
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rời khỏi viện, ba người đưa mắt nhìn nhau.
Trước đó bọn họ định nói chuyện, nhưng lại bị động tĩnh "Ngũ sư huynh g.i.ế.c sạch" làm gián đoạn.
Sau một chút thương lượng, người lớn tuổi nhất, Cung Hà, mở lời trước: "Tiểu Cửu, cái tên Thẩm gì đó có phải vị hôn phu của muội không?"
Vị hôn phu?
Tô Chước giật mình suýt nhảy dựng lên: "Gì cơ? Xui xẻo quá đi!"
Không phải nàng đã từ hôn lâu rồi sao?
Hậu quả của việc từ hôn nàng chịu hết, nhưng chuyện này chẳng lẽ vẫn chưa lan truyền khắp sư môn? Không phải cả Huyền Mông giới đều thích hóng chuyện hay sao?
Sao lại có thể thế này! Chẳng lẽ nàng còn phải tự đi thông báo từng người một?
Mặt mày Tô Chước sụp đổ: "Muội từ hôn rồi, Lục sư huynh không biết sao?"
Cung Hà nghe giọng điệu bi thương của nàng, càng thêm hoang mang: "Ta biết chứ! Ý ta là trước kia! Trước kia!"
Mục Dự Chu cũng bị giọng điệu chán nản của sư muội dọa sợ, dè dặt hỏi: "Tiểu Cửu, không phải là muội... vẫn còn tình cảm chứ? Muội thích kiểu nào trong tông môn tìm không được sao... Không đúng! Muội còn nhỏ, đừng nghĩ mấy chuyện này có được không?"
Diêm Nguy Nhiên nghiêm túc hỏi: "Hắn ta trông thế nào mà khiến muội lưu luyến thế? Hắn ta là nữ nhân sao?"
Một nam nhân có thể đẹp bằng sư nương được à?
Tô Chước trừng mắt nhìn bọn họ, ánh mắt đầy kinh hãi, cứng rắn tuyên bố: "Các huynh đang nói cái gì vậy! Muội là người chủ động từ hôn đấy! Nam nhân chỉ làm chậm tốc độ rút đao của muội mà thôi!"
Nghe giọng điệu dứt khoát và lời tuyên ngôn "độc thân đến già" này, cuối cùng ba người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hẳn là bọn họ nghe nhầm, lo lắng thái quá.
Nói đi cũng phải nói lại, sư muội không giống kiểu người lụy tình, nhưng bọn họ vẫn lo lắm!
Lỡ như nàng học theo sư nương, hạ giá gả cho một gã nam nhân như sư phụ thì chẳng phải sẽ rất thảm sao? Người đó chắc chắn không thể nào hơn được sư phụ!
May mà sư muội tỉnh táo... Không đúng, cũng không hẳn là quá tỉnh táo, vẫn nên để mắt đến nàng.
Cung Hà nghiêm túc dặn dò: "Nam nhân bên ngoài đều không phải thứ tốt đâu Tiểu Cửu."
Diêm Nguy Nhiên lập tức bổ sung: "Nữ nhân cũng chưa chắc là thứ tốt."
Hắn thực sự cảm thấy sư muội dễ bị nữ nhân lừa hơn.
Nghe mấy vị "ế bền vững" bàn chuyện tình cảm, Tô Chước cạn lời, không biết nói gì hơn: "Làm ơn đi, lo mà phá trận cho đàng hoàng đi."
Xác nhận không có vấn đề gì nữa, cuối cùng ba vị cũng yên tâm.
Và trận pháp của Thượng Quan gia chính thức gặp tai họa.
Dọc đường đi, cát bay đá chạy, thạch trận vỡ vụn, dấu vết hủy diệt khắp nơi.
Thượng Quan gia đã mất lòng người, bọn họ không gặp phải nhiều sự ngăn cản.
Tô Chước càng phá trận càng thấy thuận tay, rất nhanh, nàng ngửi thấy mùi m.á.u tanh bên ngoài một viện nhỏ.
Nàng quay đầu nhìn lướt qua: "Bọn họ hăng m.á.u quá rồi à..."
Mấy loại công việc này rất phù hợp với đám sư huynh có sức phá hoại kinh người.
Hễ bị kích thích lòng hiếu thắng, tốc độ xử lý trận pháp lập tức tăng vọt.
Chỉ có Tô Chước là vẫn lười biếng, lượn lờ khắp nơi tìm người.
Tiểu Kiếm: "Dù sao cũng có người bảo vệ ngươi. Nếu không, mấy sư huynh của ngươi đâu có yên tâm như vậy."
Dù thực lực của Tô Chước ở nơi này đã đủ để tung hoành ngang dọc.
Nhưng Liễu Đường đã sắp xếp người âm thầm bảo vệ bọn họ, ai nấy đều rõ điều đó.
Bước vào sảnh chính, cảnh tượng trước mắt khiến Tô Chước không khỏi cau mày.
Trong đại sảnh rộng lớn, khắp nơi toàn là thi thể, m.á.u tươi lênh láng.
Ở chính giữa đại sảnh, vài trận pháp được bố trí theo quy tắc rõ ràng, thạch trận bị m.á.u thấm đẫm, linh lực quấn quanh, tỏa ra ánh sáng tựa như Minh Hỏa.
Một người nam nhân trung niên gãy cổ nằm giữa trận, thân thể khô quắt, da thịt teo tóp, như thể bị trận pháp hút hết tinh huyết.
Tiểu Kiếm tỏ ra kinh ngạc: "Điểm Hồn Đăng! Trận pháp này đang hồi sinh người chết!"
Tô Chước nhíu mày: "Tà trận? Do sư huynh để lại?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-136-day-la-dang-hoi-sinh-ai.html.]
Loại trận pháp tà môn này, Tam sư huynh chưa từng dạy nàng.
Tuy nhiên, nhờ kiến thức về linh trận, Tô Chước hiểu rằng trận pháp phụ thuộc vào linh lực có thể làm được rất nhiều điều, nhưng không thể can thiệp vào chuyện sinh tử.
Trận pháp này không phải linh trận thông thường.
Luồng hắc khí kỳ dị quấn quanh linh khí, sinh ra ngọn linh hỏa khiến người ta lạnh sống lưng.
Tiểu Kiếm lên tiếng: "Đây chính là ma khí. Không ngờ lại thấy nó ở đây, nhìn kỹ xem."
Tô Chước hơi há miệng, định nói gì đó nhưng lại ngừng lại. Một lát sau, nàng khẽ lẩm bẩm: "Đây là đang hồi sinh ai..."
Theo trực giác, nàng cảm thấy không phải đang hồi sinh Thượng Quan Dã.
Nếu phương pháp này có tác dụng, Mông Nghiệp đã sớm làm rồi, không đợi đến tận bây giờ.
Tiểu Kiếm hờ hững nói: "Dù sao cũng không thể là biểu ca của hắn. Mười năm trôi qua, kẻ yểu mệnh chuyển sinh cũng đã vài lần, có xông vào luân hồi cũng không đoạt về được."
"Có lẽ là một trưởng bối mới c.h.ế.t không lâu, dùng m.á.u của hậu nhân để kéo dài sinh mệnh. Ngọn Minh Hỏa này suy yếu, dù cưỡng ép nghịch chuyển sinh tử cũng không thể duy trì được bao lâu. Sinh mệnh này chắc đã dùng tà trận để kéo dài nhiều lần nên mới có kết quả như vậy."
Tô Chước lùi khỏi đại sảnh, thuận miệng hỏi: "Tiểu Kiếm, sao ngươi biết nhiều thế?"
Mà còn lúc biết lúc không?
Tiểu Kiếm: "Kiến thức ta rộng rãi."
Tô Chước gật gù, hiểu ra vấn đề.
Những gì chưa từng thấy chính là lỗ hổng kiến thức, chứng tỏ Tiểu Kiếm đọc sách quá ít.
Nàng nhìn về hướng tây: "Sư huynh đi tìm kẻ vừa được hồi sinh sao?"
Tiểu Kiếm: "Cứ theo khí tức của trận pháp mà đi."
Trong đại sảnh khi nãy, đa số người là mặc trang phục bình thường, chỉ có kẻ bị vặn gãy cổ là lão trung niên khoác trường bào gấm, kiếm đeo bên hông cực kỳ quý giá, hơn nữa còn dám sử dụng tà trận, thân phận không cần đoán cũng biết.
Hẳn chính là gia chủ.
Lão ta đã chết, vậy linh hồn của lão ta đâu?
Tàn hồn kia bám vào Ngũ sư huynh từ lúc nào?
Nếu là khi sư huynh bày trận thì làm sao đây?
Tô Chước cảm thấy đau đầu, bàn tay trái dưới lớp áo choàng khẽ siết lấy cây pháp trượng làm từ Huyền Âm Thiêm Hồn mộc.
Nếu thật sự cần dùng Hồn thuật, chỉ có thể trông cậy vào nó.
Chỉ dựa vào bản thân nàng thì hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến Thần hồn của tu tiên giả Dung Hồn cảnh.
Men theo khí tức trận pháp, nàng tiến về viện phía tây, tiện tay phá hủy vài linh trận trên đường đi.
Bỗng nhiên, luồng khí bám theo sau nàng khựng lại một lát, không tiếp tục tiến lên.
Tô Chước cảm nhận được điều đó, trong lòng dâng lên một dự cảm kỳ lạ.
"Đây là... Phật đường?"
Cửa Phật đường mở toang.
Nàng cẩn thận lẻn vào, nhìn vào bên trong.
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng thoáng kinh ngạc.
Bên trong tráng lệ đường hoàng, một ông lão vận hoa phục, sắc mặt hồng hào, lông mày giãn ra an tĩnh, đang ngồi ngay ngắn trên đài cao.
Thu Vũ Miên Miên
Mông Nghiệp cầm kiếm đứng đó, lưỡi kiếm sáng loáng bừng lên linh lực, khác biệt duy nhất so với trước kia là khắp người hắn dính đầy máu, không rõ là của hắn hay của kẻ khác.
Thoạt nhìn, cảnh tượng này chẳng khác nào La Sát đối đầu với Phật sống.
Tiểu Kiếm lạnh lùng lên tiếng: "Nhìn vào mắt lão già đó đi. Lão ta đã nhập ma rồi."
Tô Chước chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng khi nghĩ đến việc kẻ có vẻ bề ngoài nhân từ này đã làm gì để kéo dài tuổi thọ của mình.
Mông Nghiệp rõ ràng cũng nhận ra nàng đến, bước chân hơi khựng lại một chút. Nhưng ngay sau đó, hắn tiếp tục tiến lên phía trước.
Ông lão khẽ lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn mơ hồ: "Dã nhi... Ngươi đến g.i.ế.c ta sao?"
Trải qua nhiều lần sinh tử luân hồi, trí nhớ của lão gia chủ đã hỗn loạn đến mức không còn phân biệt được đâu là thật đâu là ảo.
Ánh mắt đăm đăm nhìn Mông Nghiệp, thậm chí lão ta còn không nhận ra hắn và chất tử của mình khác nhau ở điểm nào.
Ông lão mỉm cười, giống như đã sẵn sàng dâng cổ chịu chém.