Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 133: Ngươi biết người này sao?

Cập nhật lúc: 2025-06-21 12:51:50
Lượt xem: 141

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bước chân của lão ta vội vàng, băng qua từng lớp cửa viện.

Đến trước một cánh cửa, lão ta cung kính gõ nhẹ.

Sau đó đẩy cửa bước vào.

Đây là một Phật đường, pho tượng Phật tổ với đủ dáng vẻ, vừa uy nghiêm vừa từ bi. Không khí phảng phất mùi hương khói đã phai nhạt theo năm tháng.

Thu Vũ Miên Miên

Trên đài cao trong Phật đường, một lão giả vận y phục xa hoa đang ngồi thiền nhắm mắt, sắc mặt héo hon, tựa như đã hóa thành tượng gỗ.

Thượng Quan Lĩnh bước nhanh lên phía trước.

"Phụ thân."

"Có người đến g.i.ế.c ta, là vì chuyện của chất tử, Thượng Quan Dã."

Lão ta quỳ trước bệ cao, giọng tràn ngập bi thống: "Phụ thân, Dã nhi c.h.ế.t vì người."

"Người phải cứu chúng ta, phải cứu chúng ta!"

Thượng Quan Lĩnh bò lên trước mặt lão giả, dập đầu liên tục.

Nếu có thể đoán trước việc g.i.ế.c c.h.ế.t một Thượng Quan Dã không phụ không mẫu sẽ dẫn đến hậu quả này...

Bọn họ... vẫn không thể quay đầu.

Phụ thân của Thượng Quan Dã - Thượng Quan Lăng Vân, vốn là gia chủ, dù có điên rồ đến mức cưới một hoa khôi làm thê tử, địa vị của ông vẫn vững như bàn thạch.

Mãi đến khi hoa khôi Mông Vi nặng tay đánh trọng thương ông, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, sinh mạng ông dần héo tàn, thân hồn đều diệt. Nếu nói trong đó không có bàn tay của gia tộc, ai mà tin?

Người đã c.h.ế.t rồi, nhưng kẻ phải nếm trải cảnh rơi xuống từ mây xanh, chỉ có nhi tử của họ - Thượng Quan Dã.

Sau cái c.h.ế.t của đứa nhi tử được yêu thương nhất, lão gia chủ trở về bản gia, trấn giữ thế cục.

Dưới sự uy h.i.ế.p của lão ta, những kẻ được lợi đã trừ bỏ mối nguy hiểm lớn nhất, nhưng lại không dám động đến Thượng Quan Dã.

Mãi đến khi lão gia chủ lâm trọng bệnh, hậu bối trong tộc dốc sức duy trì sinh mệnh cho lão ta, lấy chính huyết nhục của những đứa trẻ không được sủng ái làm nhiên liệu.

Sau khi Thượng Quan Lăng Vân c.h.ế.t đi, đám yêu ma quỷ quái lập tức trỗi dậy. Ngôi vị kế thừa lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cả chi mạch của lão gia chủ không còn ai có thể chống đỡ đại cục.

Cứ tiếp tục như thế, việc chi chính của gia tộc bị một chi khác thay thế cũng không phải điều không thể.

Vài vị Thái Thượng trưởng lão trong gia tộc mang theo vô số hậu nhân, sớm đã thèm khát miếng mồi béo bở này.

Nhờ vào sinh mệnh của năm hậu bối, lão gia chủ kéo dài được thêm hơn mười năm tuổi thọ.

Từ một con người sống sinh cơ tràn trề, dần trở thành một bộ xương khô.

Khi nghĩ đến cái tên Thượng Quan Dã, toàn thân Thượng Quan Lĩnh đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Ngay lúc này, trên đỉnh đầu lão ta truyền đến một tiếng thở dài khô khốc, tang thương.

"Sai lầm duy nhất của đời ta, chính là sợ chết..."

Thượng Quan Lĩnh lập tức ngẩng đầu, đồng tử co rút.

Đây... lại là lời di ngôn!

Sinh cơ của lão gia chủ đã hoàn toàn cạn kiệt, lão ta tạ thế vào ngày hôm nay.

Chi mạch của lão ta, cuối cùng cũng đến hồi lụi tàn.

...

Vương thành Phụng Châu.

Đội vệ thành thuần thục rút quân trở về doanh trại.

Mông Nghiệp không tiếp tục đồ sát, bởi vì người của Thượng Quan gia đã chạy trốn sạch.

Bên trong gian phòng, Tô Chước nhíu mày, chìm trong suy nghĩ. Ba thiếu niên bên cạnh thì đang hưng phấn bàn luận về kiếm thuật của sư huynh bọn họ.

Lúc này, có tiếng bước chân đến gần, ba người lập tức im bặt, cảnh giác nhìn ra ngoài.

Người tới đi thẳng vào trong, không hề bị cản trở.

Là vị tiểu thư họ Liễu, người từng giúp bọn họ mua một vài món đồ đấu giá.

Nữ tử dịu dàng nói: "Bốn vị đạo hữu, mời theo ta."

Tô Chước chần chừ hỏi: "Đi đâu?"

Nữ tử chỉ mỉm cười, không trả lời.

Đúng lúc này, giọng của Mông Nghiệp từ xa vọng đến: "Đi theo Liễu Đường."

Liễu Đường vẫn giữ nụ cười nhẹ, vài thiếu niên đưa mắt nhìn nhau.

Tô Chước ngẩng lên nhìn về phía đỉnh lầu cao, nơi sư huynh nàng đang đứng trước đó.

Bóng dáng của Mông Nghiệp đã không còn.

Bề ngoài, Tô Chước không thể nhìn ra tu vi của Liễu Đường.

Nữ tử này có dung mạo xinh đẹp, vóc dáng mảnh mai, dường như yếu đuối mong manh.

Nhìn thấy sự nghi hoặc của bọn họ, Liễu Đường cười khẽ: "Ta là thuộc hạ của Mông công tử, các ngươi có thể gọi ta là Tiểu Đường."

Tô Chước hỏi: "Tiểu Đường tỷ tỷ, sư huynh ta đi đâu rồi?"

Liễu Đường vẫn giữ vẻ dịu dàng, ánh mắt như nhìn một đứa trẻ. Tô Chước nghĩ lần này chắc cũng sẽ không nhận được câu trả lời.

Nhưng không ngờ Liễu Đường lại thoải mái đáp: "Liễu thành."

Liễu thành nằm ở phía bắc Phụng Châu, là phong địa của Thượng Quan gia.

Tô Chước chớp mắt: "Bọn ta cũng phải đi."

Liễu Đường suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Được, đi theo ta."

Nàng ấy xoay người dẫn đường.

Mấy người theo sau, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

Đồng ý dễ dàng như vậy sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-133-nguoi-biet-nguoi-nay-sao.html.]

Tô Chước cũng có chút bất ngờ.

Cung Hà lên tiếng hỏi: "Sư huynh cho phép chúng ta đi theo sao?"

Liễu Đường nhẹ nhàng hỏi ngược lại: "Nếu không cho, các ngươi sẽ không đi à?"

Cung Hà: "..."

Dĩ nhiên là vẫn đi.

Trước khi Liễu Đường đồng ý, bọn họ đã sớm chuẩn bị lén lút bám theo rồi.

Liễu Đường dịu dàng nói: "Thay vì để các ngươi tự đi, Mông công tử thà rằng để ta dẫn các ngươi đi còn hơn."

Những binh sĩ bao vây nơi này sớm đã khiến phần lớn người trong Đấu Giá Hành hoảng sợ bỏ chạy, bây giờ cả tòa lầu trống trơn, chỉ còn lại cảnh tượng hoang vắng thê lương.

Lối lên đã bị hủy hoại dưới áp lực linh lực, không còn phong thái xa hoa như trước.

Bước dọc theo cầu thang xuống tầng hầm, tầng một dưới lòng đất thế mà lại vẫn ngay ngắn sạch sẽ, không chút hỗn loạn.

Liễu Đường mở một cánh cửa, trước khi khởi động Truyền Tống trận, nàng ấy xoay người nhìn bọn họ.

Nàng ấy đưa cho mỗi người một chiếc áo choàng: "Muốn chơi thế nào cũng được, nhưng đừng để lộ thân phận, nhớ kỹ điều này."

Tô Chước phát hiện áo choàng này giống như một món trang bị cao cấp chuyên dùng để đánh cướp vậy. Vừa khoác lên, dung mạo và dáng người đều bị che giấu hoàn toàn, ngay cả thần thức cũng không thể dò xét được.

Ngoại trừ chiều cao, không thể nhìn ra bất cứ điều gì.

Mắt Tô Chước sáng lên: "Tỷ tỷ, chúng ta chuẩn bị đi cướp bóc sao?"

"Cướp bóc?"

Liễu Đường ngẩn người.

"Cũng được, ra khỏi trận pháp rồi cứ theo sát ta."

Nàng ấy đáp thản nhiên, ánh mắt như đang nhìn một đám hài tử nghịch ngợm.

Chỉ cần dụ bọn họ không chạy loạn, nàng ấy đồng ý chuyện gì cũng không sao.

Tô Chước cạn lời: "Không cần cố tình đi cướp đâu..."

Cung Hà nói: "Tiểu Đường tỷ tỷ, tỷ không cần để ý bọn ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho sư đệ, sư muội."

Gương mặt trẻ trung bị che giấu dưới lớp áo choàng, lời nói của Cung Hà trông cũng ra dáng đại ca.

Liễu Đường mỉm cười: "Ta chỉ là người dẫn đường, còn việc tự bảo vệ bản thân vẫn phải dựa vào chính các ngươi."

Mục Dự Chu có chút phấn khích: "Có nguy hiểm không?"

Liễu Đường thành thật đáp: "Không nguy hiểm."

Mục Dự Chu: "..."

Chả trách để mặc bọn họ muốn đi thì đi.

Mấy người bước vào Truyền Tống trận.

Vừa ra khỏi trận, Tô Chước ẩn mình dưới chiếc áo choàng, nhìn thấy một khung cảnh lộng lẫy.

Phủ đệ của Thượng Quan gia tọa lạc nơi sơn thủy hữu tình, sau núi trồng đầy linh hoa linh thảo tỏa hương thơm dìu dịu. Xuyên qua từng dãy viện lầu với kiến trúc đặc biệt, có thể thấy mặt hồ rộng lớn phía xa, ánh nước lấp lánh gợn sóng.

Vừa xuống núi, bỗng nhiên một đạo linh quyết lao tới.

Mấy người nhìn về phía đó, Mục Dự Chu giơ tay đỡ lấy theo bản năng.

Ầm!

Phù lục và linh quyết va chạm, bùng phát ánh sáng chói lóa, khiến cả nhóm lộ diện giữa luồng sáng.

Mục Dự Chu vẫn nhớ lời Liễu Đường dặn dò, không được để lộ thân phận, nên khi xuất chiêu hoàn toàn che giấu linh lực của mình.

Nhưng khi thực sự động thủ, Tô Chước mới phát hiện chiếc áo choàng này có chút vướng víu.

Lúc này, Liễu Đường thổi một chiếc còi tre.

Vài tu tiên giả xuất hiện, đối đầu với kẻ vừa tập kích.

Liễu Đường nói: "Đi thôi, cẩn thận một chút."

Tô Chước: "..."

Với tình hình này, dù có bất cẩn cũng chẳng thể gặp nguy hiểm được.

Tô Chước thở phào: "Nhiều người giúp sư huynh đánh Thượng Quan gia thế này à."

Vậy thì không cần lo lắng nữa.

Một người đấu với cả đại gia tộc, dù thế nào cũng quá khó khăn.

"Giúp? Là Mông công tử giúp." Liễu Đường nói: "Thượng Quan gia tự chuốc hoạ diệt vong, nhưng muốn tiêu diệt chúng cũng không phải chuyện dễ dàng."

Phủ đệ của Thượng Quan gia có đường lối rất phức tạp, Tô Chước không khỏi nhớ đến Tô gia trong ký ức, dường như còn rộng lớn hơn nơi này mấy lần.

Tiến vào một viện lạc bí mật, Liễu Đường ném ra một kiện pháp khí nhỏ.

Pháp khí rơi xuống đất, trực tiếp phá vỡ nền đá dày nặng.

Đất đá văng tung tóe.

Một tòa kiến trúc khổng lồ hiện ra.

Liễu Đường đẩy cửa, liếc nhìn một lượt: "Miễn cưỡng xem được, có gì thích thì lấy đi."

"Chậm là bị sung công* đấy, đừng khách sáo."

*thu vật tư làm vật công.

Tô Chước: "..."

Thật sự là đi cướp sao?

Cánh cửa lớn mở ra, trong bảo khố yên tĩnh không một tiếng động.

Đúng lúc này, Tô Chước bỗng cau mày, giọng nói thay đổi, không thể nhận ra độ tuổi: "Bên trong có người."

 

Loading...