Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 129: Họ tặng muội rồi

Cập nhật lúc: 2025-06-20 11:03:47
Lượt xem: 118

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cánh cổng nối giữa Huyền Mông giới và Ma giới đã bị phong ấn từ lâu, nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng hai vạn năm trước, thế sự không phải như vậy.

Thanh đao này còn cổ xưa hơn cả Nhật Nguyệt kiếm?

Tiểu Kiếm rất hiển nhiên mà nói: “Ta biết nhiều chuyện như vậy, ai mà biết ngươi muốn ta nói cái gì chứ.”

Tô Chước: “...”

Thu Vũ Miên Miên

Chuyện Tiểu Kiếm không nắm được trọng điểm thì nàng tin, nhưng nó biết nhiều hay ít, chuyện này thật đáng nghi.

Tô Chước suy tính một chút về hạn mức linh thạch mà mình có thể vay, dựa vào uy tín của bản thân trong tông môn, quẹt mấy vạn linh thạch cao cấp chắc không thành vấn đề.

Sau này trả cũng được.

Không trả hết mà c.h.ế.t giữa đường cũng không phải không thể.

Nàng quyết định chơi lớn một lần, cất giọng: “Sư huynh, muội muốn mua bộ phi đao này.”

Dù không dùng được ngay nhưng nếu sau này tìm được cách luyện hóa lấy Huyền Kim thì cũng rất đáng giá.

Mông Nghiệp liếc nhìn nàng một cái.

Diêm Nguy Nhiên bật cười: “Tiểu Cửu, muội tính tặng lão Tứ đấy à?”

Tô Chước lườm hắn một cái: “Lão Thất, huynh có thể tử tế một chút không? Muội muốn dùng nó làm pháp khí bản mệnh!”

Dù chưa chắc đã dùng thật, nhưng để người khác luyện lại thì đúng là mất mạng.

Diêm Nguy Nhiên: “..."

Mục Dự Chu mở to mắt: “Tiểu Cửu, muội ngốc rồi à?”

Mông Nghiệp nhíu mày, giọng điềm tĩnh: “Không ổn đâu.”

Diêm Nguy Nhiên tìm cách dung hòa: “Nếu thực sự thích thì cứ mua về đi. Nhưng lấy nó làm pháp khí bản mệnh thì thật sự không được.”

Cung Hà thì nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không lẽ chuyến đi này của Tiểu Cửu lại thu hoạch được cái này? Không thể nào?”

Thật sự quá xui xẻo.

Tô Chước ngẫm nghĩ: “Mang về tông môn trước, để sư phụ xem qua, nếu người đồng ý thì muội mới dùng.”

Nàng cũng không có liều lĩnh đến mức luyện hóa bậy bạ rồi bị nguyền chết.

Đến lúc đó, Tiểu Kiếm lại có thể mở tiệc thật rồi.

Mông Nghiệp nhìn nàng, đôi mày đầy bất đắc dĩ.

Thấy Ngũ sư huynh không trực tiếp phản đối, Tô Chước chần chừ hỏi: “Vậy muội ra giá nhé?”

Nhất định phải mua.

Chỉ là nàng có hơi lo bản thân sẽ không mua được.

Ra giá thì đơn giản, trong tình huống bình thường, bộ phi đao này cũng không thể bị đội giá quá cao.

Trừ khi có người cố ý nâng giá.

Mà chuyện cố ý nâng giá này, khả năng cao sẽ xảy ra.

Mông Nghiệp thấy nàng đã quyết, chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần ra giá, Tiểu Cửu. Họ sẽ đưa cho muội.”

Bên dưới vẫn không ai lên tiếng ra giá.

“Dù có tái luyện hóa, hao tổn vài phần linh tính của Huyền Kim nhưng giá trị của nó vẫn cao hơn xa con số mười vạn.”

Đấu Giá sư vẫn giữ được phong thái hoàn mỹ không tì vết, mỉm cười nói: “Bỏ lỡ bảo vật như vậy, nếu ta là một Luyện Khí sư, nhất định sẽ vô cùng tiếc nuối.”

Nghe vậy, không ít người rơi vào trầm tư.

Giá trị của pháp khí này quá rõ ràng.

Nhặt được món hời thì tốt, nhưng mạng còn quan trọng hơn.

Đấu Giá sư đã nói những gì cần nói nhưng chưa nói hết.

Những người có mặt đều hiểu rằng, việc Ân gia Vương thành giao bộ phi đao này ra ngoài vốn là chuyện bất đắc dĩ.

Không chừng, sự suy tàn của Ân gia cũng có công lao của thanh đao này.

Tu Tiên giới rất kiêng kỵ chuyện khí vận, những thứ mang dấu hiệu xui rủi rõ rành rành như vậy sẽ không ai dám đụng vào cả.

Các Luyện Dược sư của Phụng Châu đã lan truyền quá khứ đầy tai họa của bộ pháp khí này.

Bây giờ lại thấy không ai trong trường đấu giá ra giá, tự nhiên chẳng ai dám nhảy ra gánh lấy tai họa này.

Đột nhiên, một giọng nói trẻ tuổi vang lên: “Một vạn.”

Đấu Giá sư nhìn về phía phát ra tiếng nói: “Viên công tử ra giá một vạn.”

Những người hiểu rõ về Vương thành nghe Đấu Giá sư nói, lại nhìn cách ăn mặc của Viên Ninh, lập tức hiểu ra đây là người của Viên gia trong Vương thành.

Người bình thường cũng không dám nhận củ khoai nóng phỏng tay này.

Bỏ ra một vạn linh thạch cao cấp, thoạt nhìn thì tưởng như mua được món hời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-129-ho-tang-muoi-roi.html.]

Nhưng thực tế, người bình thường vốn không thể có nhiều linh thạch như vậy, càng không thể đem số tiền lớn này vứt xuống nước, tự chuốc phiền phức.

Lại có người ra giá: “Một vạn một nghìn.”

Nhận được truyền âm nhắc nhở về thân phận người vừa lên tiếng, đấu giá sư mỉm cười: “Liễu tiểu thư ra giá một vạn một nghìn.”

Viên Ninh xoay ánh mắt, nhìn chằm chằm đối phương, nhưng trên mặt hắn ta cũng không hề có vẻ sợ hãi.

Hắn ta nói: “Hai vạn.”

Thiếu nữ kia lại tiếp tục: “Hai vạn một nghìn.”

Viên Ninh mặc đạo bào màu vàng, những người trong Vương thành đều biết tên công tử ăn chơi này đã ở Thiên Quan Môn vài năm, đã không còn như trước.

Hắn ta thản nhiên mà nói: “Năm vạn.”

Giá này vừa đưa ra, những kẻ vốn có ý định quan sát tình hình lập tức bỏ cuộc.

Bỏ năm vạn xuống sông, quá nhiều.

Không sáng suốt.

Nhưng Liễu tiểu thư kia vẫn bình tĩnh: “Năm vạn một nghìn.”

Viên Ninh tức đến bật cười: “Hay lắm, rất tốt.”

Cách nói này rõ ràng là lời đe dọa.

Viên gia có đủ thế lực để khiến người bình thường không thể sống sót rời khỏi Vương thành.

Huống hồ, hắn ta còn là đệ tử Thiên Quan Môn, một trong “Thập Môn” của Huyền Mông giới.

Tô Chước không ngờ thứ này cũng có người muốn tranh giành, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Nàng quay sang nhìn Ngũ sư huynh: “Thôi bỏ đi...”

Mông Nghiệp nhướng mày: “Bỏ thật?”

“Mua cũng đã mua rồi.”

Tô Chước lập tức nhận ra Liễu tiểu thư kia chính là người của sư huynh, lập tức đổi giọng: “Tính vào tài khoản linh thạch của muội.”

Năm vạn một nghìn!

Nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ tiêu số tiền lớn như vậy mà không hề hay biết.

May mà chỉ là ghi nợ, nếu phải tận mắt nhìn thấy đống linh thạch bị mang đi, chắc nàng đau lòng c.h.ế.t mất.

Mông Nghiệp không nói gì.

Cho đến khi hộp gỗ được đưa đến gian phòng, Tô Chước vẫn không thấy ai đến thu linh thạch.

Nàng liếc nhìn về phía cửa.

Mông Nghiệp lại quay sang ba vị sư đệ đang tranh nhau chạm vào hộp gỗ: “Chơi đủ chưa?”

Cung Hà mạnh dạn trả lời: “...Vẫn chưa.”

Mông Nghiệp thản nhiên: “Xem ra kiếm pháp của Tiểu Lục tiến bộ không ít, hôm nào ta phải lĩnh giáo một phen.”

Mặt mày Cung Hà tái mét: “Chưa tiến bộ gì cả!”

Mông Nghiệp ngạc nhiên: “Mấy tháng rồi mà vẫn chưa tiến bộ? Nhị sư huynh không dạy các ngươi sao?”

Vậy thì càng phải kiểm tra rồi.

Cung Hà méo miệng, á khẩu không trả lời nổi.

Diêm Nguy Nhiên và Mục Dự Chu đều tỏ vẻ may mắn vì mình không lên tiếng.

Ở tông môn, bọn họ vốn nổi danh là những kẻ lười biếng, chuyện thường ngày chính là hết sư huynh này luyện xong lại đến sư huynh khác luyện.

Gọi là chỉ dạy sao?

Rõ ràng là hành hạ!

Là tra tấn mới đúng!

Tô Chước vẫn còn băn khoăn chuyện thanh toán: “Sư huynh, sao bọn họ không đến thu linh thạch của muội?”

Mông Nghiệp thản nhiên đáp: “Họ tặng muội rồi.”

Giọng điệu y như đang dỗ trẻ con, Tô Chước đương nhiên không tin.

Cung Hà thì bất mãn: “Ngũ sư huynh thiên vị quá.”

Tô Chước giải thích: “Linh thạch của muội đủ để trả, có thể mua.”

Chắc là Đấu Giá sư có giao dịch ngầm với sư huynh, không chừng còn được chiết khấu.

Cung Hà suy nghĩ một lúc rồi phá hỏng giả thuyết của nàng: “Không, Tiểu Cửu, muội không đủ. Để sư huynh mua cho.”

Mông Nghiệp: “...”

Không cần nghi ngờ nữa.

Sư đệ của hắn thực sự không thông minh cho lắm.

Loading...