Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 127: Hóa ra bọn họ là những kẻ thông minh đến vậy

Cập nhật lúc: 2025-06-18 12:56:02
Lượt xem: 126

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong lúc giằng co, quản sự của Thượng Quan gia im lặng quan sát những người trong nhã gian.

Mấy thiếu niên đi theo Thượng Quan Dã ăn mặc giản dị nhưng dù là thanh kiếm bên hông hay dung mạo của họ đều trông không tầm thường chút nào.

Có điều, bọn họ đều quá trẻ, dù thế nào cũng không thể khiến người khác quá cảnh giác.

Quản sự chỉ cần dè chừng duy nhất thành vệ đang chặn ngoài hành lang thôi.

Binh sĩ khoác giáp bạc, ánh mắt như hổ rình mồi, khí thế bức người.

“Đợi đến khi Đại trưởng lão tới, hy vọng thiếu gia sẽ không hối hận.”

Quản sự buông lời đe dọa, sau đó, dưới sự giám sát của thành vệ, người của Thượng Quan gia lần lượt rời đi.

Thành vệ cũng giảm bớt phân nửa.

Quản sự của Đấu Giá Hành khẽ cười khổ: “Thượng Quan công tử, e là Vương thành chỉ có thể đảm bảo ngài không bị quấy rầy trong vài canh giờ này thôi.”

Thượng Quan Dã đáp: “Vài canh giờ là đủ, cảm ơn.”

Quản sự gật đầu: “Vậy chúng ta không quấy rầy nữa.”

Thấy mấy thiếu niên có chuyện muốn nói, đám người hầu tiếp đón cũng rút lui dưới sự ra hiệu của quản sự, để lại không gian riêng cho bọn họ.

Cung Hà lập tức dùng linh lực dựng kết giới cách âm rồi hỏi: “Sư huynh, huynh định ra tay rồi sao?”

Thượng Quan Dã nhìn xuống đám đông náo nhiệt dưới lầu, bình thản đáp: “Ừ.”

“Sau hôm nay, Vương thành sẽ đại loạn. Xem xong buổi đấu giá, các ngươi phải trở về ngay.”

Cung Hà lập tức phản ứng: “Không được!”

Nói xong, hắn chợt nhận ra mình phản ứng hơi nhanh, bắt gặp ánh mắt có chút kinh ngạc của Ngũ sư huynh, hắn chột dạ nói thêm: “Chuyện này cần bàn bạc kỹ lưỡng đã, xem xong đấu giá rồi tính, lúc đó rồi tính.”

Phải bàn với Tiểu Cửu xem làm thế nào để thuyết phục Ngũ sư huynh.

Nhưng Tô Chước hoàn toàn không để ý đến ám hiệu của Lục sư huynh.

Cuộc đối thoại giữa Thượng Quan gia và Ngũ sư huynh cứ vẩn vơ trong đầu nàng.

Nàng chần chừ hỏi: “Ngũ sư huynh, bọn họ có tìm nhầm người không?”

Khả năng này rất nhỏ.

Dù sao, các sư huynh đã xác nhận thân phận của Ngũ sư huynh từ trước.

Tô Chước thừa nhận mình phát hiện vài điểm đáng ngờ nhưng thông tin mâu thuẫn quá nhiều, nàng không thể suy luận ra điều gì.

Vậy nên nàng chỉ có thể hỏi thẳng.

Ngũ sư huynh kiên nhẫn đáp: “Đúng vậy, ta đã cố ý khiến bọn họ nhận nhầm.”

Tô Chước sững sờ.

Cố ý khiến bọn họ nhận nhầm?

Ngũ sư huynh không phải Thượng Quan Dã?

Vậy tại sao các sư huynh lại nói huynh ấy là?

Thanh niên nâng tay phải lên, ống tay áo rũ xuống, để lộ cánh tay rắn chắc, cơ bắp rõ ràng, không hề có dấu hiệu của thương tật cũ.

“Ta dùng tay phải cầm kiếm, người bị phế bỏ kiếm pháp là biểu ca của ta.”

“Ta và huynh ấy chỉ giống nhau khoảng sáu phần. Mười năm trôi qua, những người đó không nhận ra.”

Giọng điệu của hắn rất thản nhiên, không ai nhận ra rằng đây là lần đầu tiên hắn nhắc đến chuyện cũ trước mặt người khác.

Mấy vị sư đệ cũng bất ngờ nên chưa kịp phản ứng lại. Nhưng họ lại nhận ra đây là lần đầu tiên họ thấy sát ý hiện rõ trên gương mặt Ngũ sư huynh, không chút che giấu.

Thu Vũ Miên Miên

Tô Chước kinh ngạc: “Ngũ sư huynh, huynh thật sự tên là ‘Mông Nghiệp’ sao?”

Đây là cái tên hắn để lại trong tông môn.

Ngũ sư huynh thuận miệng đáp: “Ta sinh ra ở Diệp Châu, Bắc Mãng nhưng từ nhỏ đã sống ở Trung Vực, chưa từng quay về.”

Tô Chước thực sự sững sờ.

Bấy lâu nay, dù làm việc thiện hay ác, hắn chưa bao giờ công khai để lại cái tên Mông Nghiệp.

Về sau, khi cái tên này xuất hiện, nàng còn tưởng đó chỉ là một trong số những bí danh hắn dùng.

Trước giờ, nàng cứ nghĩ rằng Ngũ sư huynh đổi họ là để cắt đứt quan hệ với Thượng Quan gia.

Hóa ra ngoài họ ra, tên hắn cũng gần giống y như cũ.

Có vẻ đây chỉ là một sự trùng hợp giữa hai huynh đệ họ.

Mông Nghiệp quét mắt nhìn các sư đệ, sư muội của mình. Sư muội tỏ vẻ mơ màng thì hắn đã lường trước, nhưng điều kỳ lạ là đám sư đệ cũng đều sững sờ như trời giáng.

Thanh niên hơi nhướng mày: “Sao vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-127-hoa-ra-bon-ho-la-nhung-ke-thong-minh-den-vay.html.]

Trước đây hắn cứ nghĩ các sư đệ của mình chỉ thiếu đầu óc một chút. Giờ xem ra không chỉ thiếu một chút, mà là nhiều chút mới phải.

Cung Hà trợn mắt há mồm: “Sư huynh! Sao trước đây huynh không nói gì?!”

Hắn chưa bao giờ bói toán cho người thân cận của mình, thậm chí còn cố tránh việc can thiệp vào vận mệnh của những người gần gũi với mình. Không ngờ lại tạo ra hiểu lầm lớn đến vậy.

Hai thiếu niên còn lại cũng mang vẻ mặt sụp đổ.

Bọn họ cứ tưởng sư huynh là kiểu người chịu nhục mà sống, vừa bi thảm vừa mạnh mẽ.

Hóa ra chỉ là một sự hiểu lầm to lớn?

Còn liên luỵ dẫn tiểu sự muội cũng lầm theo?

Thế này thì trông họ có khác gì mấy kẻ ngốc nghếch đâu!

Câu nói của Lục sư đệ càng củng cố suy nghĩ của Mông Nghiệp. Hắn chỉ cảm thấy càng thêm bất lực: “Ngoại trừ viết tên này trên thư bái sư ra, có khi nào ta dùng tên của biểu ca đâu? Chẳng lẽ các ngươi chưa từng xem danh lục của nội vực sao?”

Hắn đã hứa với một người rằng cái tên này chỉ xuất hiện một lần nữa khi Thượng Quan gia diệt vong.

Mười năm qua, cuối cùng cũng đến ngày hắn thực hiện lời hứa. Hắn cứ ngỡ mình sẽ chẳng còn cảm xúc gì. Nhưng mỗi lần cái tên của ca ca được nhắc đến, hắn lại cảm thấy, cho dù Thượng Quan gia có sa sút đến mức nào thì cũng còn quá nhẹ nhàng.

Nếu năm đó Thượng Quan Dã không bị gieo Hồn Đăng và truy sát đến cùng, nếu bức thư kia được gửi đi thì người vào Thần Tông phải là Thượng Quan Dã... Thì hắn đã không mất đi người thân duy nhất của mình.

Mười năm trôi qua, hắn chưa từng quên cái tên đó, nhưng cũng chưa bao giờ nhắc đến nó.

Nhưng vì sao đám sư đệ này lại tin chắc hắn là Thượng Quan Dã? Không một ai từng nghi ngờ điều gì sao?

Bỗng nhiên, Mông Nghiệp có chút lo lắng cho tiền đồ của sư môn.

Liệu tiểu sư muội liệu có bị bọn họ dạy ngốc luôn không?

Cung Hà: “...”

Không xem qua danh lục. Cũng không dám hỏi.

Trong tông môn, danh lục thường do các trưởng lão hoặc quản sự xử lý, đám tiểu đệ tử như bọn họ không có tư cách chạm vào.

Những người có thể từng xem qua danh lục, chỉ có Nhị sư huynh và Tam sư huynh.

Nhưng hai người này không rảnh mà đi tám chuyện về quá khứ của Ngũ sư huynh.

Bọn họ cũng chẳng ngu dại đến mức tự tìm đòn roi, đi hỏi Ngũ sư huynh xem hắn đã từng thảm đến mức nào.

Ngay cả khi đã thấy ngọc phù của Ngũ sư huynh, bọn họ vẫn mặc định rằng “Mông Nghiệp” mới là tên giả.

Ngũ sư huynh bôn ba khắp nơi, từng dùng vô số tên khác nhau.

Vậy nên khi biết hắn đến từ Thượng Quan gia, bọn họ đã lập tức liên hệ với quá khứ của Thượng Quan Dã một cách đầy hợp lý.

Thậm chí bọn họ còn tự huyễn hoặc rằng từ dung mạo của Ngũ sư huynh có thể nhìn ra bóng dáng của “Đệ Nhất Mỹ Nhân Phụng Châu” năm nào...

Đương nhiên bọn họ không dám nói ra điều này. Tóm lại, thoạt nhìn, Ngũ sư huynh chính là Thượng Quan Dã.

Không cần nghi ngờ!

Đến cả chuyện Thượng Quan Dã từng bị phế gân tay, bọn họ cũng chỉ mới biết vào hôm qua!

Nếu không thì bọn họ đã chẳng kinh hãi phẫn nộ đến mức vừa phản nghịch lại sư huynh, vừa giúp Tiểu Cửu đi đánh người.

Ngay cả bây giờ, bọn họ cũng không dám nói thật với Mông Nghiệp rằng trước đây bọn họ đã từng thương cảm hắn đến mức nào.

Lỡ nói ra rồi sư huynh lấy mạng bọn họ luôn thì sao?

Buổi đấu giá đã bắt đầu.

Mông Nghiệp thấy bọn họ im lặng thì không để tâm nữa, ánh mắt chuyển sang vật phẩm trên đài đấu giá.

Ba vị sư đệ còn chưa kịp tiêu hóa nổi cú sốc này.

Trong đầu bọn họ, vô số khoảnh khắc suýt chạm vào sự thật nhưng rồi lại lướt qua...

Cứ như một cuốn phim tua đi tua lại!

Thật sự không chịu nổi nữa!

Hóa ra bọn họ lại thông minh đến mức này sao?

Nhìn vẻ mặt của Ngũ sư huynh... có phải hắn đang nhìn bọn họ như nhìn một đám ngốc không?

Mông Nghiệp vốn không có thói quen giải thích nhiều.

Tô Chước len lén quan sát sắc mặt Ngũ sư huynh, trong lòng cảm thấy cảm xúc của hắn không hề nhẹ nhàng như bề ngoài.

Nếu hắn chịu bỏ ra mười năm chỉ để lên kế hoạch hủy diệt cả một thế gia vì biểu ca mình thì chắc chắn hắn cũng từng chịu đựng nỗi đau mà Thượng Quan gia gây ra.

Một lúc sau, cuối cùng thì ba vị "đại thông minh" cũng định thần lại, sau đó bí mật truyền âm cho Tô Chước.

Mông Nghiệp coi bọn họ như trẻ con, không thèm để ý đến mấy trò trao đổi vụng trộm này.

Chỉ có điều, trí tuệ của đám sư đệ lại lần nữa bị phơi bày, khiến hắn càng thêm lo lắng.

 

Loading...