Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan - Chương 69
Cập nhật lúc: 2024-07-22 21:45:34
Lượt xem: 249
Cố Hiển Thành trở về chủ trướng, Mạnh Thiệu quả thực đã trở lại.
Hai người ở trong trướng nói chuyện khoảng một khắc , tiễn Mạnh Thiệu ra khỏi trướng thì vừa lúc gặp Tô Chinh cũng lại đây tìm hắn.
Cố Hiển Thành lại quay vào trò chuyện với Tô Chinh .
Trà Đào Cam Sả
Mạnh Thiệu cùng đại tướng quân bàn giao công việc xong , liền chuẩn bị quay về doanh trướng của mình . Lúc đi ngang qua nhà ăn , bước chân không tự chủ được mà dừng lại.
Mạnh Thiệu đang do dự không biết có nên vào hay không thì phía đối diện đi tới hai ba binh lính đang vừa đi vừa nghị luận chuyện bữa tối hôm qua . Mạnh Thiệu nghe được liền ngẩn người, một lát sau, hắn vấn quyết định bước vào cửa lớn nhà ăn .
“Mạnh đội trưởng đã trở lại!”
Ba binh lính nhìn thấy Mạnh Thiệu liền lập tức cười chào hỏi, Mạnh Thiệu cũng gật đầu đáp lại: “Đúng vậy, đã trở lại!”
“Chuyến này thuận lợi không ?”
“Còn tốt , hoàn thành viên mãn .”
“Quá hâm mộ ngươi đi , lần này liền phải thăng lên Thiên trưởng rồi !”
Mạnh Thiệu cười cười, cùng mọi người hàn huyên vài câu.
Tống Điềm đang ở bệ bếp bận rộn, vẫn chưa chú ý tới bên này . Cuối cùng nhờ có Tiểu Điệp nhắc nhở, Tống Điềm mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Mạnh Thiệu rõ ràng đang do dự, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, hắn vẫn đi tới: “Tống trù nương.”
Tống Điềm trong lòng có chút bất đắc dĩ, lần trước cự tuyệt hắn thật sự rất xấu hổ, không biết lúc này hắn còn muốn nói gì.
“Nàng đang vội sao ?” Mạnh Thiệu hỏi.
Tống Điềm gật đầu: “Đang chuẩn bị bữa tối.”
“Ta có vài lời muốn nói cùng nàng , yên tâm, chỉ hai câu thôi , sẽ không chậm trễ thời gian của nàng đâu .”
Lúc này nhà bếp cũng không có quá nhiều người , Tống Điềm do dự một lát, gật đầu, cùng hắn vòng tới hậu viện.
“Mạnh đội trưởng muốn nói cái gì?”
Mạnh Thiệu nghĩ nghĩ, nói: “ Chuyện nàng hôm trước nói ta đã rõ ràng rồi , ta hôm nay tới chỉ là muốn hỏi nàng một vấn đề cuối cùng .”
Tống Điềm : “Ngươi hỏi đi.”
……
Cùng lúc đó, Lục Thời An cũng vừa từ Chu phủ trở về tiến vào phía cửa đông Thành Dương Quân . Vừa lúc đi qua nhà ăn, Lục Thời An mới đến chưa quen biết nhiều người , đánh bậy đánh bạ thế nhưng nghe thấy Mạnh Thiệu cùng Tống Điềm đối thoại.
“Nàng lúc trước nói muốn tìm phu quân , ta tốt xấu cũng coi như là một đội trưởng củaThành Dương Quân , sắp tới sẽ thăng chức lên thiên tướng , có lẽ có thể giúp đỡ nàng vài phần. Phu quân của nàng tên họ là gì? Ta giúp nàng hỏi thăm.”
Tống Điềm nghi hoặc mà nhìn hắn một cái, tựa hồ không rõ mục đích của hắn.
“Việc này, liền không phiền toái Mạnh đội trưởng đi, kỳ thật mấy ngày này ta vẫn luôn hỏi thăm, việc nhỏ như vậy, như thế nào lại làm phiền ngài đâu.”
Mạnh Thiệu: “Không tính làm phiền, ta giúp nàng ít nhất còn có thể mau một chút, bằng không một nữ tử như nàng , ngày thường ở nhà ăn lại bận rộn , cũng không có thời gian.”
Tống Điềm trầm mặc.
Nàng đương nhiên sẽ không nói cho Mạnh Thiệu là Phúc Quý cũng đang giúp nàng tra rõ sự tình, cũng không hiểu vì sao Mạnh Thiệu sẽ chấp nhất như thế .
Mạnh Thiệu thấy nàng tựa hồ không muốn, có chút bất đắc dĩ.
“Chỉ là một cái tên mà thôi.”
Tống Điềm rất là bất đắc dĩ, trong lòng cũng hiểu Mạnh Thiệu đại để thật sự chưa từ bỏ ý định, đành phải nói: “Hắn tên Cố Yển.”
Cố Yển.
Nghe thấy cái này tên , Mạnh Thiệu không có gì phản ứng.
Chỉ là Lục Thời An đứng nghe lén bên ngoài bức tường lại ngẩn người.
Cố Yển……
Hắn không tiếng động mà nhắc lại một câu tên này, như đang suy nghĩ lại hồi ức của mình .
“Mạnh đội trưởng, ta bên kia còn đang vội, ta đi trước.” Tống Điềm nói xong liền xoay người đi , Mạnh Thiệu tựa hồ đứng tại chỗ đợi trong chốc lát, lúc này mới xoay người rời đi.
-
Tô Chinh ở trong doanh trướng cùng Cố Hiển Thành ước chừng được một khắc thì Lục Thời An cũng trở về.
Tô Chinh: “Thời An trở về vừa đúng lúc, hôm nay như thế nào?”
Lục Thời An gật đầu: “Ta cùng dì đã nói tốt, nàng ở bên người Chu Chí nhiều năm như vậy, cũng có ít tai mắt bên người , biết một chút sự tình . Nhưng là thời gian chủ yếu lại là ở chu phủ, ta không thể cùng nàng nói chuyện.”
“Đây là tự nhiên, vậy ngươi có cùng nàng hẹn thời gian nói chuyện tiếp không ?”
Lục Thời An nhìn Cố Hiển Thành, nói: “Trên đường ta trở về có suy nghĩ , Cố tướng quân, Tô đại nhân, ta đề nghị là chúng ta nên tổ chức một buổi Hồng Môn Yến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/chuong-69.html.]
Hồng Môn Yến?
Tô Chinh cùng Cố Hiển Thành đưa mắt nhìn nhau .
Lục Thời An giải thích: “Ta đã quăng cho Chu Chí một mồi câu , hắn thập phần vui vẻ đến trong quân gặp Ngô vương điện hạ một lần . Hắn cùng Ngô vương trước mắt hẳn là chưa từng đơn độc gặp mặt, mà thân phận của Liễu Thấm Chu Chí cũng không biết . Chúng ta vừa lúc nhân cơ hội này, ở trong yến hội làm Chu Chí trở tay không kịp.”
Tô Chinh: “Ý của ngươi là, Chu Chí dự tiệc, hắn chắc chắn sẽ khẳng định là Bạch gia làm?”
“Không nhất định, có hai loại khả năng, một là hắn sẽ khẳng định việc ám sát là do Bạch gia làm, chứng thực tội danh của Bạch gia .Nhưng ta cảm thấy hắn không dám, bởi vì đây không phải là mục đích ban đầu của hắn , cho nên hắn rất có thể sẽ lựa chọn khả năng thứ hai , chính là trả lời mơ hồ . Chu Chí là người giảo hoạt , hắn đại khái đã đoán được mục đích của Ngô vương lại đây là tọa sơn quan hổ đấu, ước gì Bạch gia cũng chính là Trâu đô úy cùng Cố tướng quân xung đột, lúc trước hắn thề son sắt là người Bạch gia làm, hiện tại lại ba phải thế nào cũng được thì mới giống việc hắn sẽ làm .Hắn bức thiết muốn gặp mặt Ngô vương, chỉ có thể là hắn cho rằng cùng Ngô vương diễn tốt màn này , đến lúc đó Ngô vương đạt được mục đích của mình, mà hắn cũng có thể đem chính mình rũ bỏ sạch sẽ, cùng Ngô vương đi lại . Vậy thì chuyện cứu tế lần này , Ngô vương nói không chừng sẽ giúp đỡ hắn một phen.
Tô Chinh gật đầu: “Thời An nói có lý, ngươi muốn làm thế nào .”
“ Liễu Thấm trong tay Cố tướng quân chính là át chủ bài tốt nhất , mặc kệ Chu Chí thừa nhận hay không thừa nhận chuyện Bạch gia , đều có thể chờ bọn họ nói xong ,sau đó mang Liễu Thấm lên, Liễu Thấm phái người ám sát mới là sự thật, chuyện hiểu lầm liền giải quyết dễ dàng . Mà quan hệ của Liễu Thấm và Chu Chí đã có di mẫu làm chứng . Lời chứng của di mẫu chính là cọng rơm cuối cùng áp đảo Chu Chí.”
Tô Chinh cùng Cố Hiển Thành bừng tỉnh đại ngộ.
“Diệu kế! Diệu kế ! Hay cho một cái Hồng Môn Yến, cứ như vậy, lời nói dối của bọn họ tự sụp đổ, hơn nữa nhiều đôi mắt nhìn như vậy , không sợ Chu Chí cùng Liễu Thấm kia giảo biện!”
Lục Thời An gật đầu: “ Còn Ngô vương, Liễu Thấm đại khái là sẽ không chỉ ra và xác nhận, mặc dù có chỉ ra và xác nhận, Ngô vương cũng sẽ không cho nàng cơ hội mở miệng.”
“Đây là tự nhiên, Ngô vương bên kia, sự tình quan trọng, không phải mục đích chuyến này của chúng ta. Chỉ cần có thể phá vỡ cục diện này , sau đó đem Chu Chí tróc nã quy án chính là đượck rồi , mặt khác di mẫu ngươi tố giác có công, tương lai cũng sẽ không chịu liên lụy.”
Lục Thời An: “dạ phải !.”
Hai người cùng nhau nhìn về phía Cố Hiển Thành: “Cố tướng quân cảm thấy này kế như thế nào?”
Cố Hiển Thành từ lúc bọn họ vừa mới bắt đầu nói liền trầm mặc, giờ phút này mới nói: “Chỉ có một vấn đề, các ngươi như thế nào bảo đảm Liễu Thấm sẽ ở trong yến hội cung khai?”
Tô Chinh nhìn về phía Lục Thời An.
Lục Thời An cười nói: “Cố đại nhân, lúc này, ta phải dùng tới một ít thủ đoạn thẩm tra xử lí của Đại Lý Tự cùng Kinh Triệu Phủ , nếu đại nhân cùng tướng quân tin tưởng Thời An thì việc này giao cho ta đi .”
Cố Hiển Thành gật gật đầu, Tô Chinh cũng cười ha ha: “Tự nhiên là tin tưởng, ngươi là Thám hoa lang do chính là bệ hạ khâm điểm , tương lai là Kinh Triệu Phủ Doãn đại nhân a.”
-
Thật vất vả mới tiễn được Tô Chinh cùng Lục Thời An đi .
Cố Hiển Thành cảm thấy đầu mình kêu ong ong ong.
Thời điểm này cũng nên dùng bữa tối rồi chứ nhỉ ?.
Vì thế hắn lại lần nữa đứng dậy chuẩn bị đi nhà ăn, Phúc Quý lúc này lại nhảy nhót mà chạy tới.
“Tướng quân !tướng quân!”
Cố Hiển Thành điên hỏng mất.
“Lại làm chi?!”
Phúc Quý bị rống một câu mà không thể hiểu được, nhưng hắn da mặt dày quen rồi , lập tức cười hì hì sáp lại đây.
“Tướng quân, nô tài đã tra được sự tình ngài giao phó rồi !.”
Cố Hiển Thành sửng sốt.
“Chính là cái này. Lúc trước nô tài không phải nói còn có một sách không có tra được sao, hôm nay không ngừng đẩy nhanh tốc độ tra xong , tên trên này chính là Cố Yển .Phúc Quý cơ hồ là nịnh nọt mà đem quyển sách đưa cho Cố Hiển Thành.
Đó là một quyển cũ xưa phủ đầy bụi đầy tro bụi lạc trong quân dân cư bộ.
Cố Hiển Thành mở ra.
Ngay ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy mặt trên viết mấy chữ to theo lối hành thư——
Cố Yển, nam, người Lũng Châu ,huyện Thanh Sơn , Cố gia thôn . Qua đời vào mùa xuân tháng ba năm Lương Hữu thứ 8 ,không tìm thấy t.h.i t.h.ể , tang báo đã truyền.
Phúc Quý: “Cái này xem như xác định người đã không có, tướng quân, tuy rằng Cố Yển này cũng rất đáng tiếc, cũng là một nhi lang tốt vì nước hy sinh thân mình, giờ người đã mất , người còn sống thì vẫn phải tiến về phía trước …… Ngài hiểu ý nô tài chứ ?”
Phúc Quý điên cuồng hướng Cố Hiển Thành nháy mắt, không biết vì sao, Cố Hiển Thành mới vừa rồi tâm tình còn có chút nóng nảy lại nhìn chữ trên quyển sách này đến ngẩn người . một lát sau liền bình tĩnh lại , hắn nhìn chữ trên quyển dân cư bộ thật lâu.
“Y quan đâu, không lưu lại cái gì sao ? Qua đời ở trận nào , chiến trường nào , như thế nào cũng không có ký lục?”
Phúc Quý vò đầu: “Đúng vậy, này nô tài cũng không biết……”
Tô Chinh cùng Lục Thời An mới vừa đi ra doanh trướng không lâu, Tô Chinh bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, lôi kéo Lục Thời An liền muốn đi vòng lại , lúc ở cửa liền nghe được lời Phúc Quý nói.
“Có thể là ba năm trước đây quân chế không có nghiêm ngặt như bây giờ, ký lục cũng qua loa, nhưng là hiện tại giấy trắng mực đen ghi rõ Cố Yển xác thật đã chết, đại tướng quân…… Ngài liền không nên rối rắm nữa.”
Cố Hiển Thành không nói gì, một lát sau, hắn khép lại quyển sách.
Hắn nói không nên lời cảm giác trong lồng n.g.ự.c là gì .
Nam nhân này là trượng phu của tiểu trù nương.
Là người mà nàng tâm tâm niệm niệm vượt thiên sơn cũng muốn lại đây để tìm .
Cũng là một hảo nhi lang bảo vệ quốc gia .
Cố Hiển Thành trong lòng phức tạp, mà Tô Chinh nghe được hai chữ “Cố Yển” lúc sau cũng ngẩn ngơ ở cửa doanh trướng . Lục Thời An chú ý tới thần sắc trên mặt tuần phủ đại nhân , ánh mắt cùng sắc mặt cũng thay đổi vi diệu .