Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-01-08 15:15:11
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Dương nhớ rất rõ, ở kiếp trước, Lý Cảnh qua đời vào tháng Hai.
Khi đó, sự việc cũng náo động khắp nơi, bệ hạ giống như bây giờ, lệnh cho toàn bộ người của Kinh Triệu phủ, Hình Bộ và Đại Lý Tự phải ra mặt, trong vòng một tháng bắt được hung thủ thực sự. Và số phận của Lưu Dương cũng chính khoảng thời gian một tháng đó xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Khi đó, hắn bị biếm thành một tiểu binh vô danh trong Thành Dương quân. Vì xảy ra chuyện này, kinh thành bị giới nghiêm, cấm quân thiếu người, nên hắn bị điều qua đi tuần đêm.
Cho đến bây giờ, Lưu Dương vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng đêm đó, bởi vì hắn đã nhìn thấy thứ không nên nhìn. Ngay sau đó, hắn liên tục gặp phải những tai nạn bất ngờ.
Trong lần truy bắt cuối cùng, Lưu Dương đã giật chiếc mặt nạ của đối phương xuống.
Sau đó, hắn bị người ta tàn nhẫn đẩy xuống vách núi.
Hắn nhìn về phía vị trí của phủ Ngô Vương bên ngoài kinh thành, trong mắt lộ ra hận ý nồng đậm.
Chính là hắn.
Năm đó, kẻ chủ mưu gây ra trận sạt lở đá tại thôn Lưu Gia cũng chính là hắn. Nếu không phải Ngô Châu ồ ạt chặt phá rừng để xây dựng lâm viên, nếu không phải thân tín của Ngô Vương trong ăn bớt ăn xén , gian lận việc trị thủy, làm việc cẩu thả, thì có lẽ bi kịch đó đã không xảy ra.
Chính là hắn.
Lưu Dương siết chặt nắm đấm.
Mối thù kiếp trước chưa trả, kiếp này, hắn sẽ đích thân đến báo.
Cùng lúc đó, tại phủ Ngô Vương.
Ngô Vương nuôi không ít mưu sĩ ở kinh thành. Lúc này, những người này chẳng màng đến giao thừa, tất cả đều tụ tập tại phủ Ngô Vương, sôi nổi thương nghị về chuyện đã xảy ra hôm nay.
“ Lý đại nhân đột nhiên gặp chuyện, chẳng hay có phải là ý của điện hạ..." Một người cả gan hỏi.
Ngô Vương liếc hắn một cái, ánh mắt sắc lạnh: “ Ý ngươi là gì đây? Ngươi nghi ngờ bổn vương sao ?”
“ Thần không dám, thần không dám, chỉ là cái c.h.ế.t của Lý đại nhân quá mức kỳ quái, ta lo trong đó có bẫy.”
Có người lập tức phụ họa: “ Đúng vậy.”
Ngô Vương cười lạnh một tiếng: “Bổn vương còn chưa ngu đến mức vừa mới hồi kinh đã gây chuyện thị phi. Các vị đại nhân không cần lo lắng.”
Mọi người nghe vậy mới thoáng yên tâm.
“ Xem ra tình hình kinh thành càng ngày càng rối ren, chúng ta phải nhanh chóng hành động mới được."
Ngô Vương suy nghĩ về chuyện mình đã gặp Thái tử Duật hôm nay, liền nói: “Thân thể của Thái tử rốt cuộc ra sao, bảo người của Thái Y viện mau chóng đến gặp bổn vương.”
“ Vâng ạ.”
----
Khi Cố Hiển Thành trở về, đã là giờ Hợi ba khắc. Chỉ còn một khắc nữa là đến giờ Tý. Mây người Phúc Quý không nhịn được đã ăn trước. Tống Điềm muốn chờ thêm chút nữa, cũng thật may mắn, nàng đã chờ được.
Khi Cố Hiển Thành bước vào, hai mắt Tống Điềm sáng lên, vội vàng bước ra đón:
“Chàng về rồi? Mọi người đợi không nổi, đều đã đi nghỉ cả rồi. Tiểu Bảo cũng ngủ mất rồi.”
Cố Hiển Thành: “ Ta xin lỗi.”
“ Không sao mà, chàng về trước giờ Tý là tốt rồi. Ta đi hâm nóng đồ ăn, sẽ xong ngay thôi.”
Cố Hiển Thành bước theo nàng vào bếp, ánh mắt chăm chú, không muốn rời khỏi nàng lấy một khắc.
“ Nói như vậy nghĩa là, tối nay chỉ có hai ta dùng bữa thôi sao ?”
Tống Điềm: “ Thế nào? Chàng không thích à? ”
“ Cầu còn không được.” Cố Hiển Thành lập tức đáp.
Hắn nhìn Tống Điềm tất bật chuẩn bị mấy món ăn, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa: “ Nàng làm đơn giản thôi, ăn sửi cảo là được rồi, đừng vất vả quá.”
Tống Điềm mỉm cười: “ Những món này đều chuẩn bị xong cả rồi, cũng chẳng bận rộn gì đâu.”
Chẳng mấy chốc, nàng đã hâm nóng hết mấy món ăn. Vì chỉ có hai người, nàng dứt khoát bày hết lên chiếc bàn nhỏ trên giường lò ở trong phòng.
Hai người cởi giày, ngồi lên giường, quả thật Tống Điềm cũng không chuẩn bị quá nhiều món, chỉ có sáu món mặn một món canh và một đĩa sủi cảo, tất cả đều là những món ăn giản dị quen thuộc.
“ Giờ tối muộn rồi, chúng ta ăn ít một chút, sáng mai mùng một lại ăn.”
Cố Hiển Thành cảm thấy trong lòng ấm áp, “ừm” một tiếng.
Hắn ăn vài miếng, đột nhiên có chút cảm khái: “ Thật tốt, thật tốt.”
Tống Điềm cười hỏi: “ Chàng đây là làm sao vậy?”
“ Nàng không biết đâu, trước khi gặp nàng, ta không có chút cảm giác nào về Tết hay giao thừa cả, ba năm liên tiếp đều ở trong quân doanh, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“ Đêm giao thừa quân doanh Thành Dương quân không có hoạt động gì sao ?”
“ Không có.” Cố Hiển Thành như lạc vào dòng ký ức: “ Mỗi năm vào đêm Giao thừa, là thời điểm Thành Dương quân bận rộn nhất. Không có gì gọi là hoạt động, tất cả chỉ để bảo đảm an toàn cho bá tánh xung quanh, để họ cũng có thể an ổn đón một năm mới tốt lành.”
Tống Điềm trầm mặc, trong lòng nàng bất giác nhớ lại những ngày Giao thừa ở Cố gia thôn.
Mỗi khi đến thời khắc đó, mẹ chồng nàng cũng không chuẩn bị gì, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn ánh trăng treo lơ lửng trên trời, cả không gian cũng nhuốm vẻ quạnh quẽ. Lại nhớ về thời thơ bé, những ngày Giao thừa ấy lại càng chẳng có gì đáng nhắc tới. Bởi vậy, đêm nay, với Tống Điềm, ý nghĩa thật sự đã hoàn toàn khác biệt.
Tống Điềm lặng lẽ lau khóe mắt ươn ướt, nhẹ giọng nói: “ Không sao, hôm nay chúng ta vui vẻ là được rồi.”
Cố Hiển Thành cũng nhìn nàng, nói: “ Ừ, tối nay phải thật vui vẻ.”
Tống Điềm đứng dậy lấy một bình rượu, quay lại hỏi: “ Chàng có muốn uống một chút không ?”
Cố Hiển Thành cũng không từ chối.
Hai người vừa uống rượu vừa ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Một khắc sau, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ chuông báo hiệu năm mới.
Cố Hiển Thành và Tống Điềm cùng hướng ánh mắt ra ngoài.
Bầu trời đen thẫm điểm xuyết bởi những chùm pháo hoa rực rỡ, đó là do dân chúng kinh thành tự phát đốt lên. Cố Hiển Thành dường như chợt nhớ ra điều gì, lập tức đứng dậy: “Ta cũng mua rồi, chúng ta cùng đi đốt pháo nhé ?”
Hai mắt Tống Điềm sáng lên: “ Chàng còn mua cả pháo hoa sao ?”
Cố Hiển Thành ngượng ngùng hừ một tiếng, “Trên đường đến đây, tình cờ gặp một người bán hàng rong, tiện thể mua vài cây.”
Tống Điềm không kìm được, nóng lòng muốn thử : “ Vậy nhanh đốt thử xem.”
Nàng lớn như vậy mà chưa từng xem qua pháo hoa đâu, cũng chưa từng tự tay đốt pháo. Cố Hiển Thành gật đầu, lấy một cái hỏa chiết tử, đặt ống pháo hoa vào giữa sân, rồi châm lửa.
Rất nhanh, dây dẫn cháy lan đến, tiếng pháo “ bùm bùm” nổ tung khắp sân. Tống Điềm bất giác hô lên một tiếng, theo phản xạ đưa tay lên bịt tai. Không biết từ lúc nào, Cố Hiển Thành đã bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
Tiếng pháo nổ đánh thức cả mấy người Phúc Quý và Tiểu Điệp, mọi người lần lượt kéo nhau ra sân. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tự nhiên ai nấy đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng không một ai bước lên phá vỡ khoảnh khắc ấy. Chỉ lặng lẽ đứng ở một góc không xa, mỉm cười ngắm nhìn bức tranh tuyệt đẹp này.....
Pháo hoa rực rỡ kéo dài suốt gần nửa canh giờ, khi tiếng pháo nổ dần nhỏ xuống. Lúc này ,Cố Hiển Thành và Tống Điềm mới trở về phòng.
Hai người tựa sát vào nhau, Cố Hiển Thành nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, nói:
“ Gần đây trong triều thực sự quá loạn. Ta nghĩ, nếu đến tháng Ba mà mọi chuyện vẫn chưa tgiải quyết xong, ta sẽ đưa nàng trở về biên quan, mặc kệ bọn họ.”
Tống Điềm khẽ gật đầu, trong lòng chẳng mấy bận tâm đến những chuyện triều chính rối ren kia. Nàng chỉ lo lắng việc chữa trị của hắn, ánh mắt đầy trăn trở:
“ Chàng đã quyết định chưa? Có muốn gặp vị cao tăng đó không ?”
“Ừm, hôm nay Lưu Dương cũng đã nói với ta rồi. Vậy thì mấy ngày nữa gặp đi, gặp ngay tại chỗ nàng thôi.”
Tống Điềm khẽ gật đầu: “Được.”
“ Lần này trở về, ta luôn cảm thấy thế cục trong kinh đã khác quá nhiều so với ba năm trước, thật chẳng thú vị chút nào.”
Tống Điềm nép vào trong lòng hắn: “Ta không quan tâm những chuyện đó, chỉ cần chàng bình an là được.”
Cố Hiển Thành cúi xuống hôn lên trán nàng: “ Nàng yên tâm, nào, ngủ đi.”
--
Từ sau hôm đó trở đi, Cố Hiển Thành dường như càng bận rộn hơn.
Trước Tết Nguyên Tiêu, tổng cộng Cố Hiển Thành chỉ tới được ba, bốn lần. Trong khoảng thời gian này, Tống Điềm cũng bận rộn với việc sửa sang lại cửa tiệm nhỏ của mình. Cuối cùng, kịp trước đêm Giao thừa, nàng đã hoàn tất mọi công việc chuẩn bị cho ngày khai trương.
Trước ngày khai trương, Tống Điềm đã trăn trở rất lâu về việc đặt tên cho tiệm cơm. Ban đầu, nàng định đặt tên là Tống Ký, nhưng sau lại nghĩ đến thân phận của mình không tiện công khai, mà dùng họ cũng quá lộ liễu, nên đành từ bỏ ý định này.
Đêm trước ngày khai trương, Lưu Dương lại đến tìm nàng, ấn định thời gian vị cao tăng sẽ chữa trị cho Cố Hiển Thành, thuận tiện đưa ra cho nàng một cái tên: “ Tên là Thường Thường Nhân Gia * , thì thế nào ?”
*Nguyên văn là 寻常人家" mang ý nghĩa về sự bình dị, gần gũi, gợi lên hình ảnh một gia đình thân thuộc, giản đơn nhưng đầy ấm áp. Hán việt: Tầm Thường Nhân Gia, ở đây mình xin phép dịch là “ Thường Thường Nhân Gia”
“ Thường Thường Nhân Gia?" Tống Điềm hơi ngạc nhiên.
Lưu Dương gật đầu: “ Cái tên này vừa nghe đã làm cho người ta sinh ra cảm giác tò mò, hơn nữa lại gần gũi. Tống nương tử giỏi nấu các món ăn có hương vị gia đình, ta cảm thấy tên này khá hợp.”
Tống Điềm lặp lại vài lần, cảm thấy cũng khá hay, liền gật đầu: "Được rồi, vậy cứ gọi là Thường Thường Nhân Gia đi."
Lưu Dương mỉm cười.
Hai người bàn bạc xong, ấn định ngày mời cao tăng đến chữa bệnh cho Cố Hiển Thành vào ngày 20 tháng Giêng, còn Thường Thường Nhân Gia sẽ khai trương vào ngày 16, thời gian khá hợp lý.
Tống Điềm vui vẻ đồng ý, rồi lại hỏi thêm vài câu về đại sự trong triều gần đây.
Ánh mắt Lưu Dương thoáng hiện một tia âm trầm: “ Kẻ đã hạ độc Binh bộ Thượng thư đại nhân sắp bị bắt rồi.”
“ Thật sao, vậy thì tốt quá rồi .” Tống Điềm nói.
“ Đúng vậy, thật là tốt." Lưu Dương đáp.
---
Ngày 16 tháng Giêng.
Thường Thường Nhân Gia chính thức khai trương.
Đêm đầu tiên tết Nguyên Tiêu, Cố Hiển Thành nghe nói đến cái tên này liền lầm bầm mãi, ghét bỏ cái tên quá văn vẻ, còn không hay bằng cái tên “ Bách Vị Hương” mà mình từng đặt. Nào ngờ, cái tên đó đã bị Tống Điềm chê bai từ lâu, nàng căn bản không muốn nhắc lại.
Chỉ là nàng vẫn nhẹ nhàng như cũ, tìm một lý do khéo léo để từ chối.
Vào ngày khai trương, rất nhiều người trong quân Thành Dương đã đến ủng hộ.
“ Tống nương tử ! Khai trương đại cát !”
“Phát tài phát tài !”
Cửa tiệm của Tống Điềm vốn không quá lớn, nhưng rất nhanh chóng, chỉ trong buổi sáng, tất cả bàn đã đầy khách, ngược lại khiến nàng có chút luống cuống tay chân. May mà Tiểu Điệp, Như Ý và những người khác đều ở bên cạnh hỗ trợ, Tống Điềm nhanh chóng tìm lại được tiết tấu, dù sao thì ở trong quân doanh, nàng đã quen với việc nấu cơm cho cả trăm người, cũng không sợ cảnh tượng này.
Hôm nay, món đặc biệt là — thịt dê hầm, gà bao tử nấu tiêu và bánh mặt trăng ( hay còn gọi là bánh lưỡi liềm).
Cả hai món đều là các loại canh bổ dưỡng, giúp làm ấm cơ thể vào mùa đông, kết hợp với bánh bánh mặt trăng nóng hổi vừa ra lò, khỏi nói có bao nhiêu sảng khoái. Hơn nữa, nhân dịp khai trương, của tiệm có chương trình khuyến mãi, bánh nướng miễn phí, một phần canh tặng kèm hai cái bánh, nếu muốn thêm thì một văn tiền một cái.
Tin khuyến mãi vừa phát ra, không ít dân chúng xung quanh đã đổ xô tới.
“Thật sự miễn phí à ?”
Tiểu Điệp và Như Ý đã đứng ở cửa quán, hô lớn: “Thật sự miễn phí!”
Đây đều là lương thực, bữa trưa chỉ cần gọi một bát canh là đã có thêm lương thực để ăn no bụng. Dân chúng ở Kinh Thành mấy năm nay sống trong cảnh chiến tranh, cuộc sống vốn đã chật vật, vừa nghe tin này, họ liền không khách khí mà kéo đến.
Vừa bước vào cửa, họ liền trông thấy, ôi chao, đây đúng là một quán ăn mới mở, vậy mà làm ăn khá tấp nập. Hôm nay , những binh sĩ Thành Dương quân đến đây đều mặc thường phục, thế nên chẳng ai nhận ra thân phận của họ.
Ngoài những chiêu bài thu hút khách, Tống Điềm cũng đã sớm soạn sẵn thực đơn. Các món xào nóng hổi kiểu gia đình có đến mười sáu món, mà đó là vì nguyên liệu còn hạn chế. Đợi thêm một thời gian, khi xuân về rau củ theo mùa dồi dào, thực đơn sẽ còn phong phú hơn nữa.
Ngoài ra, quán còn có loạt món kho, om, phá lấu như lưỡi bò, dạ dày bò, gà om, vịt om… đều đã được chuẩn bị sẵn. Còn về các món nhẹ, bánh bao chiên, bánh hẹ …cần cái gì có cái đó, không thiếu món nào. Bởi vậy, dù khách không thích món canh thịt dê, khi bước vào quán vẫn có thể tìm được món ăn vừa ý mình.
“Tiểu nương tử khéo tay quá, chắc không phải người địa phương đâu nhỉ ?” Những người khách quen gần đó, chỉ cần nếm vài miếng đã phân biệt được hương vị cao thấp, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra vài phần ngạc nhiên, ánh mắt đánh giá nhìn về phía tiểu trù nương cũng càng thêm nghiêm túc.
“Ta là người Ký Châu, mới đến đây không lâu, mong các vị chiếu cố nhiều hơn.” Tống Điềm niềm nở chào đón, giọng nói dịu dàng lại chân thành.
“ Tay nghề của nương tử tốt thế này, nào cần chúng ta chiếu cố, sau này nhất định phát tài to nha !”
Tống Điềm chỉ mỉm cười.
Qua giờ Ngọ, hai mắt Tống Điềm cứ liếc nhìn ra cửa.
Hôm nay là ngày nàng khai trương, Cố Hiển Thành chắc chắn sẽ đến. Nhưng nàng cũng hiểu rõ nếu ban ngày hắn xuất hiện ở đây sẽ rất dễ khiến người ta chú ý. Vì thế, Tống Điềm đối với việc này cũng vô cùng rối rắm, vừa mong ngóng hắn đến, lại vừa thầm cầu mong hắn đừng tới.
Tất nhiên làCố Hiển Thành sẽ đến, sau khị hạ triều hắn lập tức lên ngựa, phi thẳng về phía Phường Vĩnh Ninh. Nào ngờ, ở giữa đường lại bị người ta chặn lại.
Hiện tại, đối với chuyện có người chắn đường, hắn đã vô cùng chán ghét. Nếu là đám người không thức thời kia, hắn thậm chí chẳng thèm liếc mắt. Nhưng không ngờ hôm nay kẻ lao ra chặn đường lại là một kẻ liều mạng —
Người kia liều c.h.ế.t cũng muốn cản ở hắn , thậm chí suýt chút nữa đã bị vó ngựa dẫm trúng.
“ Là ai ?! Chán sống rồi phải không ?!” Thanh âm của Cố Hiển Thành mang theo vài phần tức giận , hắn nhìn ra đối phương không phải là quan chức gì, mà chỉ là một người dân bình thường, ăn mặc có vẻ giống như một gia nhân.
Người đang quỳ dưới đất ngẩng đầu lên, Cố Hiển Thành cảm thấy người này có vẻ quen mắt.
“Xin tướng quân dừng bước, thảo dân có việc muốn cầu xin.”
Hắn vừa mở miệng, Cố Hiển Thành lập tức nhớ ra, người này chính là người hôm đó trong trận mã cầu, là tên mã nô đã xông ra cứu Ngụy Tam cô nương .
Vì tầng quan hệ này, Cố Hiển Thành đồng ý với thỉnh cầu của hắn. Hai người đi đến một con hẻm vắng, chưa kịp để Cố Hiển Thành hỏi, tên mã nô kia đã đột ngột quỳ xuống trước mặt hắn!
“ Thảo dân ái mộ Tam cô nương ,thỉnh tướng quân thành toàn !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/chuong-113.html.]
Cố Hiển Thành ngây ngẩn cả người .
“ Ngươi nói cái gì ?”
“ Thảo dân đã đem lòng ái mộ Tam cô nương từ lâu rồi, mặc dù tự biết thân phận minhg thấp kém, nhưng có lẽ là phúc phận tu được từ kiếp trước, được lọt vào mắt xanh của Tam cô nương. Thảo dân biết hôn sự của ngài và Tam cô nương, nàng ấy không thể cãi lời phụ mẫu, nhưng Đại tướng quân hình như cũng không muốn nhận bệ hạ tứ hôn, nên thảo dân mạo muội, xin tướng quân tha cho nàng ấy !”
Đây là lần đầu tiên, Cố Hiển Thành vậy mà cảm thấy có chút không biết làm sao, bị những lời nói này làm cho không kịp trở tay, hắn ngẩn người một lúc lâu.
---
Tống Điềm đợi đến giờ Mùi, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vó ngựa quen thuộc từ ngoài cửa tiệm truyền đến. Tiểu Điệp nhanh chóng chạy vào, nhỏ giọng nói: “ Tướng quân đến rồi !”
Tống Điềm mím môi ừm một tiếng, khẽ nói : “ Muội mời chàng ấy lên lầu hai đi.”
Hành tung của Cố Hiển Thành luôn thu hút sự chú ý, nàng không muốn bị người khác bắt lấy điểm này để là chủ đề câu chuyện, vì vậy nàng lên trước lầu một bước. Lúc này, thực khách trong tiệm đã dần tản đi, Tống Điềm cũng quay người đi lên trên.
Cố Hiển Thành đến nơi, vừa đúng lúc Tống Điềm bưng bữa trưa lên: “ Chàng đến rồi à ? Nhân lúc thức ăn còn nóng chàng mau ăn đi.”
Cố Hiển Thành nhìn quanh tiệm nhỏ của nàng một vòng, gật đầu: “ Nàng sắp xếp đâu ra đấy, trông cũng ra dáng lắm.”
Tống Điềm: “ Chàng nói lời gì vậy chứ, phải nói là rất tuyệt mới đúng! Chẳng lẽ chàng cảm thấy ta không thể làm nên trò trống gì sao?"
“ Ta nào dám nghĩ vậy chứ.” Cố Hiển Thành vội vàng nhận lỗi: “ Ta vụng ăn nói, nàng đừng để bụng.”
Tống Điềm mỉm cười, bảo hắn ngồi xuống ăn cơm. Cố Hiển Thành phi ngựa suốt đường đi, gió lạnh thổi qua người, có bát canh thịt dê nóng hổi lúc này đúng là không gì sánh bằng.
Cố Hiển Thành vừa ăn cơm vừa đêm chuyện vừa rồi ở trên đường kể lại với nàng.
“ Mã nô ?” Tống Điềm kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Cố Hiển Thành vừa ăn vừa nói: “ Nhưng giờ chắc không còn là mã nô nữa. Ta thấy trên tay hắn có vết bầm tím, thêm việc hắn tự xưng là thảo dân, ta đoán có lẽ là hắn bị Ngụy Quốc Công đánh đập rồi đuổi ra khỏi phủ.”
Tống Điềm thở dài cảm thán.
“Hắn... hắn nói có thật không? Có khi nào vì thích Ngụy cô nương nên bịa chuyện để lừa chàng không ?”
Cố Hiển Thành trầm ngâm: “Ta cũng lo vậy, nên đã phái người đi điều tra rồi. Còn về phần hắn, ta bảo Lưu Dương tìm tạm một chỗ cho hắn ở, không thì cũng đáng thương lắm.”
Tống Điềm gật đầu: “ Đúng là phải điều tra thật kỹ, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Nhưng nếu đúng như lời hắn nói... thì chàng tính sao ?”
Cố Hiển Thành suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Người xưa nói rất đúng, tác hợp một mối nhân duyên còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Tên tiểu tử đó cũng không ngốc, biết tìm ta. Nếu ta không hủy bỏ hôn sự này, hắn vĩnh viễn không có khả năng cưới nữ nhi Ngụy gia đâu .”
Tống Điềm bật cười:
“Chàng đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa đi. Người ta nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, chứ có phải chuyện tác thành nhân duyên đâu mà chàng kéo qua đấy...”
“ Thì ý cũng tương tự thế mà.”
Tống Điềm: “...”
“Nhưng mà, dù không có chuyện giữa chàng và Ngụy cô nương, thì với thân phận của hắn… cũng chưa chắc có thể cưới được nàng ta đâu.”
Cố Hiển Thành suy nghĩ một lúc, nói: “ Chuyện này đơn giản, nếu lời hắn nói là thật, ta sẽ sắp xếp cho hắn một chức vụ trong quân . Lập chút quân công, chẳng phải là sẽ có địa vị rồi sao ?”
Tống Điềm bất đắc dĩ lắc đầu: “Chàng nghĩ mọi người ai cũng như chàng à.”
Câu này khiến Cố Hiển Thành cảm thấy rất hài lòng, cười nói: “Cũng đúng, giờ thì nàng biết là nam nhân của nàng rất lợi hại rồi chứ?”
Tống Điềm không nói nhiều, trực tiếp nhét một cái bánh nướng vào miệng hắn, chặn lại cái miệng đáng ghét này lại.
----
Ở gần phường Vĩnh Ninh.
Sắp đến tết Nguyên Tiêu, phố xá vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Một cỗ xe ngựa treo chữ “Lục” dừng lại gần đó, từ trên xe bước xuống một nữ tử vận áo trắng, đầu đội mũ che mặt, khoác thêm một chiếc áo choàng.
“Phu nhân, dạo này trời lạnh, lòng dân ở kinh thành lại đang bất an, sao lúc này người còn muốn ra ngoài ?”
Người này không ai khác chính là Phương Tốc Tốc, người vừa đến kinh thành nửa tháng trước. Trảm hình Chu Chí đã được định vào cuối tháng giêng. Nàng đến đây, một mặt là vì đáp ứng lời mời của Tam phu nhân Lục gia, mặt khác là để lo liệu hậu sự cho Chu Chí.
Giọng Phương Tốc Tốc lạnh lùng: “ Lòng dân bất an thế nào?”
Tiểu nha hoàn bên cạnh nhỏ giọng đáp: “Trước Tết, vụ án phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc, thảm án phụ nữ bị sát hại vẫn chưa phá được. Cộng thêm án tử của Bộ Binh đại nhân vẫn chưa có kết luận... Tất cả mọi người nói, dường như năm nay có chút xui xẻo.”
Phương Tốc Tốc thản nhiên nói: “Ta không có con cái, cũng chẳng phải đại thần trong triều, sợ gì chứ? Hơn nữa, đã có thị vệ đi cùng, chẳng có gì đáng lo cả.”
Tiểu nha hoàn kia nghe vậy, không nói thêm gì, lặng lẽ bung dù, bước theo nàng.
Phương Tốc Tốc nhìn dòng người đông đúc, nhộn nhịp ở kinh thành, trong lòng có chút thương cảm.
Những ngày Tết ở Lục phủ, biểu tỷ và biểu tỷ phu tận tâm chăm sóc, mọi thứ đều rất tốt. Nhưng Phương Tốc Tốc hiểu rõ, dù có tốt thế nào, nơi đó cũng không phải nhà nàng.
Hiện tại, nàng xem như đã trở thành một quả phụ.
Cô độc một thân một mình.
Hôm trước, biểu tỷ từng nhắc đến việc triều đình cho phép quả phụ có thể tái giá, còn khuyên nàng tìm một người tâm đầu ý hợp để bầu bạn. Nhưng giữa biển người mênh mông, nàng đã từng bị Chu Chí làm tổn thương , làm sao còn đủ dũng khí đi tìm người khác đây ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Tốc Tốc không khỏi hiện lên một bóng hình.
Lần đầu gặp, người ấy diện mạo khôi ngô, uy phong lẫm liệt, chỉ vài câu nói đã toát lên khí chất phi thường…
Phương Tốc Tốc lần này đến kinh thành, ngoài những lý do đã nói, còn một nguyên nhân nàng luôn giấu kín trong lòng: nàng từng nghe được từ miệng tân huyện lệnh huyện Võ Công rằng đại tướng quân Thành Dương quân đã hồi kinh, hiện cũng đang ở trong kinh thành…
Nhưng, giờ đây trong triều ai mà không biết bệ hạ có ý tứ hôn cho Cố tướng quân và tiểu thư Quốc công phủ. Phương Tốc Tốc tự thấy chút ảo vọng trong lòng mình chẳng khác gì trăng trong nước, hoa trong gương, chỉ là một giấc mộng hư không mà thôi.
Nàng lững thững bước đi vô định trên đường lớn.
Lúc này, Cố Hiển Thành đã ăn uống no nê trong quán nhỏ của Tống Điềm, lưu luyến không muốn rời đi.
Hắn có chút bất mãn: “Ta không thể ở lại thêm một lát nữa sao?”
Tống Điềm mỉm cười lắc đầu:
“ Miếu nhỏ này của ta không dám giữ chân đại tôn phật như đại tướng quân đâu, ngài đi sớm thì hơn.”
Cố Hiển Thành cười nói: “ Nói bậy! Ta chẳng qua là kẻ làm công vặt, một tiểu nhị gánh việc nặng, chỉ mong được chưởng quầy nương tử thu lưu mà thôi.”
Tống Điềm mỉm cười, đưa tay chỉnh lại vạt áo cho Cố Hiển Thành:
“ Chàng đi làm việc đi, khoảng giờ Dậu ta sẽ về, về nhà gặp.”
Không thể không nói, câu nói này khiến lòng Cố Hiển Thành trong nháy mắt trở nên dễ chịu hẳn.
Như thể vừa rơi vào nồi nước ấm áp, chân mày hắn khẽ nhướn lên:
“ Được, vậy ta đi đây. Tối sẽ đến đón nàng.”
Tống Điềm vừa định nói không cần, thì Cố Hiển Thành đã nhanh chóng nhảy lên ngựa, khiến nàng chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.
Hắn vừa rời đi không bao lâu, thì đúng lúc Phương Tốc Tốc tình cờ đi đến chỗ rẽ vào con hẻm này. Ánh mắt nàng ta vô tình lướt qua, rồi sững sờ tại chỗ.
Khoảnh khắc ấy, Phương Tốc Tốc cảm thấy như mình quên cả thở, tim đập dồn dập trong lồng ngực.
Phản ứng kỳ lạ của nàng dọa cho tiểu nha hoàn bên cạnh nhảy dựng:
“ Phu nhân, phu nhân, người làm sao thế?”
“ Không... không sao.”
Một lúc lâu sau, Phương Tốc Tốc mới định thần lại. Ánh mắt nàng nhìn về phía quán ăn mà Cố Hiển Thành vừa bước ra ——.
“ Thường Thường Nhân Gia ?”
Tiểu nha hoàn bên cạnh cũng lặp lại cái tên ấy : “ Ơ, đây là quán ăn mới mở sao? Cái tên nghe thú vị ghê !”
Phương Tốc Tốc nhấc chân: "Đi, vào xem thử."
Lúc này đã qua giờ cơm, trong quán cũng không còn nhiều thực khách. Tống Điềm vừa định để mấy người Tiểu Điệp đi nghỉ ngơi một chút, thì không ngờ lại có khách mới vào cửa.
“ Quý khách đi mấy người ạ ?”
Tống Điềm quay người lại, tươi cười chào đón, nhưng khi nhìn thấy Phương Tốc Tốc, trong khoảnh khắc, ánh mắt họ giao nhau cả hai đều sững sốt.
Khi Chu Chí đi đến doanh trại Thành Dương Quân của Cố Hiển Thành, lúc đó Tống điền từng làm món gà tào phớ. Lúc ấy, hai người đã gặp qua. Sau khoảnh khắc sửng sốt, cả hai đều nhận ra đối phương.
Phương Tốc Tốc vui mừng: “ Ngươi chính là tiểu trù nương hôm đó ?!”
Tống Điềm gật đầu : “ Đúng rồi… Còn ngài là… Chu phu nhân?"
Nghe thấy ba chữ "Chu phu nhân," ánh mắt của Phương Tốc Tốc khẽ thay đổi, một thoáng mất tự nhiên thoáng qua khuôn mặt nàng. Tống Điềm ngay lập tức nhận ra mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi:
“ Xin lỗi, xin lỗi… Ngài…”
"Ta họ Phương, ngươi cứ gọi ta là Phương phu nhân được rồi."
Tống Điềm hơi lúng túng, cười gượng gạo: “ Phương phu nhân, mời ngài vào trong.”
Trà Đào Cam Sả
Phương Tốc Tốc cảm thấy thật vui vẻ, không ngờ ở nơi đất khách quê người lại có thể gặp được người của Thành Dương quân, điều này khiến nàng sinh ra một chút cảm giác thân thiết.
Tống Điềm nhanh chóng bê trà nóng lên, trong lúc chuyện trò, Phương Tốc Tốc hỏi vì sao nàng lại ở đây.
Tống Điềm vẫn dùng lý do cũ, chỉ nói rằng mình tích cóp được một ít tiền, muốn đưa Tiểu Bảo đi học. Phương Tốc Tốc nghe vậy thì thở dài cảm thán:
“ Thật tốt, dù ở nơi xa lạ nhưng ngươi còn có con cái bên cạnh. Không giống như ta... chẳng có gì cả.”
Tống Điềm nghe vậy, im lặng một lúc rồi khẽ đổi chủ đề:
“ Chắc là phu nhân vẫn chưa dùng bữa phải không? Để ta làm chút gì đó cho ngài nếm thử nhé ?”
Phương Tố Tố gật đầu, mỉm cười:
“ Cũng được, ta biết tay nghề của ngươi rất giỏi mà.”
Tống Điềm cũng mỉm cười.
Phương Tốc Tốc thực sự đã dùng bữa trưa tại đây. Sau khi trò chuyện một lúc, cả hai trở nên quen thuộc hơn một chút, cuối cùng Phương Tốc Tốc không nhịn được mà hỏi:
“ Ta vừa đi dạo trên đường, tình cờ đi qua nơi này. Chỉ là lúc nãy, hình như ta nhìn thấy Đại tướng quân từ chỗ này bước ra…?”
Tống Điềm giật mình, trong lòng khẽ run lên, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Phương Tốc Tốc lại nói tiếp: “ Vừa rồi ta bước vào đây thấy cửa hàng này là do ngươi mở, liền hiểu ngay. Ngươi là người của Thành Dương Quân, chiếu cố việc làm ăn của ngươi cũng là chuyện đương nhiên. Nơi này cũng không tệ, khai trương được bao lâu rồi ?”
Tống Điềm thở phào nhẹ nhõm.
“ Hôm nay vừa mới khai trương thôi .”
“Vậy sao, vậy xem ra chúng ta cũng thật có duyên.” Phương Tốc Tốc cười nói.
“Thế này đi, ở kinh thành này tuy ta ở trong Lục gia, nhưng xưa nay cũng chẳng có mấy bạn bè. Hôm nay đã gặp được ngươi, vậy thì sau này ta nhất định sẽ thường xuyên ghé qua ủng hộ. Ngày mai ta lại tới.”
Tống Điềm có chút thụ sủng nhược kinh, vội đáp: “Được, được thôi.”
--
Sau khi Phương Tốc Tốc rời đi, Tống Điềm cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng nhất thời nàng lại không thể nói ra được.
Buổi chiều, bên ngoài gió lại nổi lên, không lâu sau có hai đại hán cao lớn bước vào. Bọn họ mặc y phục bổ khoái, vừa ngồi xuống đã lớn tiếng gọi hai cân thịt bò và một bình rượu.
Tống Điềm lại tặng kèm một chén canh thịt dê.
“ Đa tạ nương tử.”
Tống Điềm mỉm cười đáp: “Không cần khách khí.”
Nàng vừa định quay người rời đi thì chợt nghe một trong hai người nói:
“Nghe gì chưa? Hung thủ sát hại Lý đại nhân đã bị bắt rồi.”
“Thật sao? Làm sao ngươi biết? Ta chưa nghe thấy gì cả mà !”
“Đây là tin nội bộ, bây giờ còn chưa có nhiều người biết đâu. Biểu ca ta làm ở Đại Lý Tự, ngươi cứ chờ xem, chiều nay hoặc muộn nhất là ngày mai, triều đình sẽ xảy ra chuyện lớn đó.”
“ Là ai vậy…?”
Hai người hạ thấp giọng nói chuyện, nhưng Tống Điềm vẫn nghe thấy rõ.
“ Còn ai vào đây nữa ?”
“ Thật sự là Ngô Vương điện hạ sao… Như nàykhông phải tự tìm đường vào lưỡi d.a.o sao, sau khi Lý đại nhân gặp chuyện, người đầu tiên bị nghi ngờ chắc chắn là hắn.”
“Haizzz, ngươi nói cũng ngốc quá đi, hắn làm sao có thể thừa nhận, nhất định là do thuộc hạ làm, lại còn bị chụp thêm cái mũ thù hận cá nhân nữa chứ, người thì đã c.h.ế.t rồi, làm sao mà xử lý? Chẳng lẽ bệ hạ sẽ vì một thần tử mà đi c.h.é.m đầu nhi tử của mình sao? Hơn nữa, khi ở phía Bắc, Ngô Vương còn dám ám sát đại tướng quân… thì chuyện gì hắn không dám làm?”
Tống Điềm nghe vậy, nhíu mày lại.
“ Ngươi nói cũng đúng, quá ngông cuồng! Quá ngông cuồng rồi! Nhưng mà đây là Kinh thành, cũng quá lớn mật , đây chính là không xem Thái tử điện hạ và Hoàng thượng ra gì cả…”
“Ai nói không phải đâu...
Vốn buổi sáng trời còn trong xanh, giờ đây đột ngột mây mù và tuyết gió sắp nổi lên, Tống Điềm lo lắng nhìn ra bên ngoài, có lẽ tối nay Cố Hiển Thành sẽ về rất muộn….