Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan - Chương 112
Cập nhật lúc: 2025-01-02 14:02:36
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai người ôm nhau rất lâu, Tống Điềm hiếm khi chủ động, lần này lại siết chặt lấy bờ vai của Cố Hiển Thành, không muốn rời xa dù chỉ một khắc.
Thường ngày khi làm chuyện này, hắn ít nhiều cũng sẽ nói vài câu trêu ghẹo, nhưng tối nay lại chẳng nói gì, chỉ một mực hành động mạnh mẽ đầy quyết liệt.
Như một con sói không biết mệt mỏi.
Tống Điềm nhìn bóng dáng hắt lên màn giường mà cảm thấy vừa thẹn vừa hoảng. Đợi đến khi cả hai kết thúc, Cố Hiển Thành mới nằm xuống, áp sát bên tai nàng, hơi thở dần ổn định lại.
Tiểu biệt thắng tân hôn, đêm ấy hai người quấn quýt triền miên không rời, tận hưởng trọn vẹn sự gắn bó. Mãi đến giờ Dần, cả hai mới rửa mặt chải đầu rồi cùng nhau nằm xuống nghỉ ngơi.
Tống Điềm thực ra còn muốn hỏi chuyện ban ngày ở miếu Thành Hoàng, nhưng thấy hắn mệt mỏi, nàng đành nén lại. Ngủ một giấc đến sáng, may mắn thay hôm nay Cố Hiển Thành không rời đi.
Tống Điềm liền vui vẻ, Cố Hiển Thành mở mắt, khẽ nói: “Hôm nay là hưu mộc ( ngày nghỉ), ta sẽ không đi đâu cả.”
Hắn đưa tay ra kéo Tống Điềm trở lại vào lòng. Tống Điềm liếc nhìn ra ngoài, giờ vẫn chưa đến giờ Thìn, mấy người Tiểu Điệp chắc chắn sẽ không dậy sớm như vậy. Nàng thoáng yên tâm, cuối cùng cũng có thời gian để trò chuyện với hắn thêm một lát.
“ Hôm qua chàng có nghe về vụ án đó không?” Tống Điềm kể lại chuyện xảy ra ở miếu Thành Hoàng cho Cố Hiển Thành nghe. Hắn từ từ mở mắt ra, lắng nghe từng lời nàng nói.
“ Lại có chuyện như vậy sao ?”
Tống Điềm: “ Đúng vậy, khi ta nghe được cũng giật mình. Là Như Ý và Như An khi đi trên đường đã nghe được, chuyện này đã lan ra khắp khu này rồi.”
Cố Hiển Thành nhíu mày: “Dưới chân thiên tử, kẻ nào lại dám ngang ngược như vậy? Nếu để bổn tướng bắt được, nhất định sẽ phân thây hắn thành muôn mảnh!”
Tống Điềm vội nói: “ Kẻ đó đúng là c.h.ế.t chưa hết tội, nhưng ta nghe nói Lục đại nhân cũng đã về rồi. Ngài ấy vừa mới tới đã đảm nhận chức Kinh Triệu Phủ Doãn, gặp ngay chuyện rắc rối thế này, cũng thật vất vả...”
Cố Hiển Thành lập tức nổi ghen: “ Nàng còn có thời gian quan tâm đến hắn sao ?”
Tống Điềm trợn tròn mắt không tin nổi. Nhưng Cố Hiển Thành đã nhanh chóng kéo nàng vào lòng, cúi đầu hôn tới tấp, không cho nàng kịp phản ứng!
Hai người lại quấn quýt trong màn trướng thêm một lúc lâu. Cố Hiển Thành nói: “Lần này, sau khi ta đi, e rằng không thể ngày nào cũng đến đây được. Ta sẽ để Tiểu Thất qua đây, có hắn và Tiểu Thập âm thầm bảo vệ nàng, ta cũng có thể yên tâm hơn một chút .”
“ Được rồi, không sao đâu, chàng có việc thì cứ lo việc của mình đi.”
Cố Hiển Thành khẽ ừ một tiếng: “Nhưng chỉ cần ta có thời gian rảnh, ta sẽ đến tìm nàng ngay. Nàng ngoài ở đây và bên cửa hàng, thì không được đi đâu khác, được không ?”
Tống Điềm ngoan ngoãn đáp lời: “ Đương nhiên rồi, tất cả ta đều nghe theo chàng.”
Cố Hiển Thành lại xoa xoa đầu nàng, khẽ cười: “Ngoan lắm.”
--
Tháng Chạp trôi qua rất nhanh, và đúng như Tống Điềm đã đoán, khi năm cũ sắp kết thúc, Cố Hiển Thành càng trở nên bận rộn. Đại khái là cách khoảng ba ngày hắn mới ghé qua một lần, nhưng mỗi lần đến đều rất mệt mỏi. Tống Điềm liền thay đổi cách thức nấu các loại canh bổ dưỡng, giúp hắn bồi bổ cơ thể.
Chớp mắt đã đến cuối tháng Chạp, ngày mai chính là đêm giao thừa.
Tiệm nhỏ của Tống Điềm trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng đã hoàn tất việc sửa chữa và trang trí, chỉ chờ sau khi qua Tết, tiệm sẽ chính thức khai trương!
Việc này nằm ngoài dự liệu của Tống Điềm, nhưng gần đây nàng cũng tranh thủ thời gian rảnh để làm quen với khu vực xung quanh. May mắn thay, an ninh ở khu vực này khá tốt, mỗi lần đi ra ngoài đều thấy lính tuần tra gần đó, khiến Tống Điềm yên tâm hơn nhiều.
Vào tháng Chạp, đương nhiên là phải chọn mua quà Tết. Từ khoảng ngày 20 tháng Chạp, Tống Điềm đã bắt đầu mua sắm dần các loại thịt hun khói, vịt, gà... Đến hôm nay, ngày cuối cùng, chỉ còn cần ra ngoài mua thêm chút kẹo lạc và điểm tâm, vậy là mọi thứ đã sẵn sàng.
Tống Điềm và Tiểu Điệp tự mình đi trên đường để kiểm tra và mua thêm những thứ còn thiếu. Tiểu Bảo ở nhà thì có Đỗ ma ma mà mấy người Như Ý chăm sóc. Vì cẩn thận, trong suốt hơn nửa tháng qua, Tống Điềm cũng không để Tiểu Bảo đi ra ngoài đường .
Tối qua, kinh thành đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay. Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi thứ đều được phủ lên một lớp tuyết trắng, cảnh vật bên ngoài đẹp đến tuyệt vời. Tống Điềm và Tiểu Điệp đã chọn mua nhiều loại kẹo ở các tiệm bán kẹo trong chợ phía Đông, trong đó có cả kẹo lạc mà Cố Hiển Thành rất thích, nàng đặc biệt mua rất nhiều.
Tống Điềm nghĩ thầm… Ngày mai là đêm giao thừa, hắn nhất định sẽ tới nhỉ...?
Hai tai Tống Điềm dần đỏ lên.
Tiểu Điệp đi một bên cầm ô, vừa lúc hai người mới ra khỏi tiệm kẹo thì gặp phải hai ba người đi ngược lại. Người đi đầu bước chân rất nhanh, suýt chút nữa va phải Tống Điềm. Tiểu Điệp định lên tiếng, nhưng khi nhìn rõ người phía trước là ai, nàng bỗng sững lại.
Tống Điềm cũng nâng ô lên, ngẩng đầu nhìn, và khi nhận ra người trước mặt, nàng cũng ngạc nhiên không kém.
“ Lục đại nhân?! / Tống trù nương ?!”
Tống Điềm hoàn toàn không nghĩ tới thế mà lại gặp được Lục Thời An ở đây. Hắn người đầy tuyết, hiển nhiên là phong trần mệt mỏi. Lục Thời An cũng rõ ràng càng thêm giật mình, nhưng sau khi ngẫm lại, hắn dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Không nghĩ đến lại gặp được Tống trù nương ở đây, là đến mua kẹo cho đêm giao thừa sao?”
Tống Điềm ban đầu cảm thấy hơi ngượng ngùng khi nghe hắn hỏi nửa câu đầu, nhưng không ngờ Lục Thời An rất nhanh đã chuyển đề tài.
Tống Điềm cười nhẹ, đáp: “Đúng vậy, ta đi mua chút kẹo, ngày mai là đêm giao thừa rồi mà. Lục đại nhân cũng vậy sao?”
“Đúng vậy, gia mẫu ta rất thích ăn kẹo lạc của tiệm này, mỗi lần đến Tết đều phải mua một ít.”
Lục Thời An vừa dứt lời, tiểu thư phía sau đã từ trong tiệm kẹo bước ra.
Lục Thời An nói: “Vậy nếu đã gặp nhau, không bằng chúng ta cùng đi dạo một chút ?”
Tống Điềm đồng ý.
Trà Đào Cam Sả
Đầu tiên, Lục Thời An hỏi nàng ở đâu, Tống Điềm trả lời một cách mơ hồ, chỉ nói mình thuê một ngôi nhà nhỏ gần hẻm Vĩnh Tùng. Lục Thời An là người thông minh, đương nhiên không tiếp tục đào sâu thêm, chỉ cười nói: “Vậy thì cũng tiện đường.”
Hai người chậm rãi bước đi trong trời tuyết, Lục Thời An quay sang kể về những phong tục và nét đẹp truyền thống của kinh thành trong dịp năm mới.
Đến lượt Tống Điềm hỏi: “ Đại nhân trở về từ khi nào vậy ?”
Lục Thời An mỉm cười nói: “Ta mới về chưa đầy nửa tháng, dạo này bận rộn quá, chớp mắt đã đến Tết rồi.”
Tống Điềm đáp: “Năm hết Tết đến, chắc hẳn ngài cũng bận rộn lắm.”
Nhắc đến chuyện này, Lục Thời An chỉ cười khổ:
“Là rất bận , ta vừa trở về đã gặp phải vụ án lớn mà mấy đời Kinh Triệu phủ doãn trước cũng chưa từng gặp.”
Tống Điềm nghe vậy, nặng nề nói: “ Ta có nghe qua, đúng là khiến cho người ta khiếp sợ. Đã tra ra được hung thủ chưa?”
Lục Thời An: “ Nếu nhanh như vậy thì tốt rồi. Tết năm nay, e rằng ta chẳng thể ăn Tết trọn vẹn.”
Tống Điềm cũng không biết phải an ủi hắn thế nào, chỉ đành nói: “ Hy vọng đại nhân sớm bắt được tên hung thủ gây họa ấy .”
Lục Thời An mỉm cười: “Mượn lời chúc tốt lành của Tống trù nương.”
“ À, đúng rồi, ta vừa mới mở một cửa hàng nhỏ ở kinh thành, đang dự định ra tết sẽ khai trương, nếu Lục đại nhân có thời gian có thể ghé qua đây ngồi một chút.”
Lục Thời An nghe vậy, có chút kinh ngạc: “ Thật sao? Vậy thì nhất định ta sẽ đến ủng hộ. Cửa hàng mở ở đâu thế ?”
Tống Điềm liền nói cho hắn biết vị trí cửa tiệm của mình, Lục Thời An vừa nghe xong liền nở nụ cười :
“Tống trù nương đúng là có mắt nhìn. Triều đình đang chuẩn bị trong vòng nửa năm tới sẽ tiến hành chỉnh đốn những ngôi nhà cũ và dỡ bỏ những ngôi nhà bị bỏ hoang ở khu vực đó. Đến lúc ấy, giá đất ở đó có thể tăng gấp đôi. Bây giờ Tống trù nương mua vào, chắc chắn là lời to rồi .”
Hai mắt Tống Điềm sáng lên : “ Thật sao ?”
“ Hoàn toàn chính xác.”
Mặc dù việc này nàng đã thăm giò được chút phong thanh từ chỗ Lưu Dương, nhưng khi nghe chính miệng Lục Thời An nói ra, điều đó càng chứng tỏ chuyện này là đáng tin cậy. Trong lòng Tống Điềm vô cùng cao hứng, đôi mắt cũng không kìm được mà cong lên .
Hai người đúng lúc đi đến một cây cầu, buổi chiều ngày 29 tháng Chạp, trên đường đã không còn nhiều người. Tống Điềm và Lục Thời An vừa đi vừa cười nói, lại vô trình trở thành một cảnh đẹp nổi bật, không ít người đi đường bị thu hút, còn ngoái đầu lại nhìn. Tuy nhiên, hai người họ lại hoàn toàn không để ý, cho đến khi—
Tiểu Điệp tinh mắt, nhìn thấy ở cách đó không xa một thân ảnh, lập tức điên cuồng ra hiệu cho Tống Điềm. Tống Điềm từ từ chậm chạp quay đầu sang nhìn, lúc này mới phát hiện Cố Hiển Thành đang cưỡi ngựa, đứng bên kia cầu, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hai người.
Mặc dù Tống Điềm không làm gì để phải cảm thấy chột dạ, nhưng nàng hiểu rõ tính hay ăn giấm ( hay ghen) của Cố Hiển Thành, trong lòng không khỏi cảm thấy lộp bộp một cái. Nàng đứng lại, nói: “Lục đại nhân không cần tiễn nữa, Kinh Triệu phủ chắc là ở bên kia phải không ? Ta đi thêm một lúc nữa là tới, ngài đi làm việc đi.”
Lục Thời An hơi ngẩn người một lúc, ánh mắt cũng chú ý đến người ở không xa, chỉ cần một cái chớp mắt là hiểu ra mọi chuyện, liền cười nói: “Được, vậy ngày khác khi ngươi khai trương, ta nhất định sẽ đến ủng hộ.”
“ Ừm, được thôi.”
Lục Thời An đi rồi, Tống Điềm nhìn về phía Cố Hiển Thành đang đứng cách đó không xa, trong lòng lòng nàng rất vui mừng, bước chân cũng nhanh hơn một chút. Tuy nhiên, Cố Hiển Thành cưỡi ngựa, rõ ràng nhanh hơn nàng nhiều, chỉ vài bước đã đến trước mặt Tống Điềm. Nàng hiển nhiên không nghĩ đến hắn sẽ ra tìm mình vào lúc này, trong lòng cao hứng, ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào nói: “ Sao chàng lại đến đây vậy ?”
Ban đầu, khi thấy nàng và Lục Thời An đứng cách đó không xa đang nói nói cười cười, Cố Hiển Thành cảm thấy có chút buồn bực. Nhưng bây giờ khi thấy nàng nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cong lại nhìn mình, khóe môi Cố Hiển Thành cũng nhếch lên, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Bây giờ nàng cười còn sáng lạn hơn cả lúc nãy nữa !
Hắn vội vàng xuống ngựa, không nói gì liền cởi chiếc áo choàng lớn trên người ra, khoác lên người Tống Điềm: “ Lạnh như vậy, nàng lại mặc ít thế này mà không thấy lạnh sao ?”
Nàng mặc ít sao ?
Tống Điềm cúi đầu nhìn, nàng đã đeo khăn quàng cổ, tay thì đeo bao tay, chân cũng mang đôi giày thật dày.
Chỉ mới đi một đoạn đường thôi mà nàng đã bắt đầu cảm thấy khá nóng rồi...
Tống Điềm định nói mình không lạnh, nhưng thấy Cố Hiển Thành có vẻ rất cảm động, nàng chỉ đành nén lại, chỉ nói: “ Cũng được mà... đi một lúc là thấy người ấm lên thôi.”
Cố Hiển Thành: “ Nàng mua gì vậy ?”
Tống Điềm liếc nhìn những thứ trong tay: “ Một ít kẹo, không phải sắp đến Tết rồi sao, ta liền mua nhiều thêm một chút. Còn có ít trái cây và điểm tâm linh tinh nữa ~”
Cố Hiển Thành vì thế liền chú ý tới, hình như hôm nay tâm tình của nàng rất tốt, giọng nói cũng dịu dàng hơn. Hắn tự nhủ rằng tất cả là nhờ hắn đến tìm nàng, chứ không phải vì gặp Lục Thời An! Thế là Cố Hiển Thành kéo tay nàng, nói: “ Mua xong hết rồi phải không ? Ta đưa nàng đi cưỡi ngựa nhé ?”
Tống Điềm ngẩn ra, bây giờ sao ?
Nhưng tuyết vẫn đang rơi mà ?
Từ trước tới giờ nàng còn chưa cưỡi ngựa lần nào, nhưng… nếu hắn đã nói vậy, lại còn cưỡi ngựa đến đây, thì không thể để hắn kéo ngựa về một mình được. Tống Điềm do dự một chút rồi cần thận gật nhẹ đầu. Tiểu Điệp vội vàng nói: “ Đưa hết đồ đây cho muội đi, để muội mang về !”
"Để ta, để ta." Phúc Quý cười nói, có hắn ở đây, làm sao có thể để một cô nương gia phải mang đồ chứ .
Cố Hiển Thành gật đầu: "Được, các ngươi đi đi. Chúng ta đi một lát rồi sẽ quay lại sau.”
“ Vâng ạ !”
Đây là lần đầu tiên Tống Điềm cưỡi ngựa, nàng bị Cố Hiển Thành ôm vào ngực, ngồi trên lưng ngựa, bất giác thốt lên: “ Con ngựa này cao quá !”
Cố Hiển Thành giọng đầy tự hào: "Đây là Hãn Huyết Bảo Mã, tất nhiên là không giống với mấy con ngựa thường. Nhưng con ngựa của bản tướng là con cao lớn nhất. Nàng ngồi vững nhé, bám chắc lấy ta.”
Vừa nói xong, Tống Điềm liền cảm nhận được một cơn gió ào qua bên tai. Nàng bất giác lao mạnh vào trong n.g.ự.c Cố Hiển Thành, hai tay ôm chặt lấy eo hắn.
Khoé môi Cố Hiển Thành khẽ nhếch lên, cưỡi ngựa đưa Tống Điềm phi thẳng về hướng ngoại thành.
Tiếng gió rít vù vù bên tai, nhưng Tống Điềm lại không hề cảm thấy lạnh chút nào. Chiếc áo choàng dày và vòng tay ấm áp của Cố Hiển Thành đã đủ để giữ ấm nàng. Tuy nhiên, nếu cứ vùi đầu mãi như một chú đà điểu thế này, nàng làm sao mà thưởng thức được cảnh đẹp hai bên đường ?
Nghĩ vậy, nàng rụt rè ngẩng đầu lên khỏi lòng Cố Hiển Thành một chút. Nhận ra ý đồ của nàng, Cố Hiển Thành liền giảm tốc độ, để nàng thoải mái ngắm nhìn xung quanh.
Lúc này, họ đã đến ngoại thành, khắp nơi phủ đầy tuyết trắng như khoác lên mình một tấm áo bạc. Nhiều nhà dân đã treo đèn lồng đỏ từ sớm, trở thành những điểm nhấn tươi sáng xinh đẹp giữa thế giới trắng xóa.
Cách đó không xa, có một cây hồng, những quả hồng chín đỏ tươi như những chiếc đèn lồng thu nhỏ. Tống Điềm bị khung cảnh ấy thu hút ánh nhìn, Cố Hiển Thành cũng vừa nhìn thấy cây hồng đó. Hắn liền cưỡi ngựa tiến lại gần.
Tống Điềm ngẩng đầu nhìn, rõ ràng bị cảnh tượng này làm cho ngây ngẩn. Những quả hồng giữa trời tuyết... khung cảnh này thật sự đẹp đến mê hoặc lòng người.
Hồi còn ở Cố gia thôn, cả năm cũng rất ít khi có tuyết rơi. Mà cho dù có tuyết, cũng hiếm khi trùng hợp đúng mùa hồng chín.
Cố Hiển Thành thấy nàng thích đến vậy, liền suy nghĩ một chút, sau đó vươn tay hái xuống một quả hồng xuống.
Tống Điềm: “……”
“ Ăn ?” Cố Hiển Thành đưa quả hồng đến trước mặt nàng.
Tống Điềm hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân rằng hắn vốn dĩ luôn như vậy. Nàng không nỡ từ chối, đành phải nhận lấy. Nhưng quả hồng đỏ rực chín mọng này đúng là trông rất hấp dẫn.
Tống Điềm do dự một lúc rồi nói: “ Ta không muốn để bẩn tay, chàng bóc cho ta đi.”
Cố Hiển Thành hừ một tiếng, có vẻ hơi lười biếng, nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đã nhanh chóng bóc xong vỏ quả hồng một cách rất thuần thục.
“ Nàng ăn đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/chuong-112.html.]
Hắn còn đưa quả hồng đến tận miệng Tống Điềm.
Quả hồng đỏ tươi thịt mềm mọng nước nhìn rất ngon, Tống Điềm không còn do dự nữa, liền há miệng cắn một miếng.
Cố Hiển Thành nhìn nàng ăn rất từ tốn cẩn thận, trong lòng lại nảy sinh một chút nghịch ngợm. Hắn bất ngờ đè quả hồng lên môi nàng, làm nó nát ra.
Tống Điềm: “……”
Môi nàng đều dính đầy thịt quả, Tống Điềm tức giận: “ Chàng có còn là trẻ con nữa không?!”
Cố Hiển Thành không bận tâm, đáp: “ Tay bị trơn, tại trời lạnh quá mà.”
Nói xong, hắn cúi người xuống, nhân lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, liền bất ngờ hôn lên môi nàng !
“? !”
Tống Điềm mở to mắt, khi Cố Hiển Thành rời đi còn ra vẻ nghiêm túc đánh giá: “ Ừm,vị không tệ.”
Tống Điềm: “……”
Nàng tức giận đ.ấ.m một cái vào người hắn, nhưng nắm đ.ấ.m của nàng chỉ nhẹ như bông. Cố Hiển Thành cười lớn.
Tuyết rơi càng ngày càng dày, Cố Hiển Thành cũng không nỡ để nàng ở ngoài lâu thêm nữa, liền cưỡi ngựa quay về. Cùng lúc đó, Lục Thời An cũng vừa mới trở về Lục phủ.
Đây là một phủ đệ hoành tráng, Lục gia ở Kinh Thành là một danh môn vọng tộc. Tòa nhà từ cửa chính đến cửa sau dài suốt hai con phố. Khi Lục Thời An trở về, mẹ hắn, Lục tam phu nhân, mỉm cười ra đón: “ Cả người toàn là tuyết, mau thay y phục đi, dì của con cũng về tới rồi.”
“ Dì về tới rồi sao ?”
Lục Thời An rõ ràng có chút giật mình.
Trảm hình Chu Chí đã được quyết định, trước đó Lục gia cũng đã đặc biệt cử người đến đưa Phương Tốc Tốc về, hôm nay mới đến.
Lục tam phu nhân: “ Đúng vậy, vừa kịp trước giao thừa, năm nay coi như nhà chúng ta đoàn viên.”
Lục Thời An cười nói: “ Đúng vậy, mẫu thân.”
--
Giao thừa.
Hôm qua Cố Hiển Thành trở về, tất nhiên là tránh không được giày vò một phen, hai người ầm ĩ tận khuya. Tống Điềm biết ngày hôm nay hắn sẽ không rời đi, tâm tình cũng rất tốt, cả người thư thái, khiến Cố Hiển Thành có chút kích động.
Mãi cho đến sáng sớm, tuyết đã ngừng rơi, nhưng hai người vẫn nằm trên giường không chịu dậy.
Tống Điềm dùng chân đá nhẹ vào hắn: “ Chàng dậy đi quét tuyết đi.”
Cố Hiển Thành hừ một tiếng: “ Giờ nàng sai bảo ta rất giỏi nhỉ.”
“ Trong nhà chỉ có mỗi chàng là nam nhân, chàng không đi, không lẽ để mấy người Tiểu Điệp bọn họ đi sao ?”
“ Không phải còn có Phúc Quý sao.”
Tống Điềm: “ Chàng lười c.h.ế.t đi được ấy! Phúc Quý còn là một đứa trẻ mà.”
Cố Hiển Thành: “……”
Hắn mở mắt, không tình nguyện đứng dậy: “ Được rồi, ta thấy vị trí của ta ở trong mắt nàng thật sự quá thấp rồi đó.”
Tống Điềm cảm thấy buồn cười, nói: “Nếu chàng thất không vui, thế thì quay về phủ tướng quân đi, ở đó chàng có thể thoải mái làm mưa làm gió.”
Cố Hiển Thành mỉm cười, mặ dày quấn lấy nàng: “ Ta không đi đâu, phủ tướng quân kia vắng tanh, đâu có tốt như ở đây…”
Hắn vừa nói, tay lại bắt đầu không an phận. Tống Điềm liếc hắn một cái, trừng mắt: “ Vậy thì cực khổ cho chàng rồi, tiện thể rải luôn phân bón cho mấy cây hoa trong sân đi.”
Cố Hiển Thành: “....”
Nhìn bóng lưng tức giận của hắn, Tống Điềm rất buồn cười, nàng lười biếng xoay người, rồi ngồi dậy.
Nàng lấy một bộ quần áo từ ngăn tủ nhỏ ở đầu giường, hôm nay là giao thừa, đương nhiên phải mặc đồ mới, nhưng đây không phải là của nàng. Tống Điềm lặng lẽ gấp lại, đặt nó vào vị trí dễ thấy, rồi mới đứng dậy đi rửa mặt.
Tiểu Bảo và mấy người Tiểu Điệp cũng đã dậy, đang chơi trong sân. Tiểu Bảo hôm nay mặc như một tiểu thọ tinh, cả bộ đồ màu đỏ, trông như một mặt trời nhỏ, chạy đuổi theo mấy tỷ tỷ trong sân, cười khanh khách. Hôm nay tuy trời lạnh một chút, nhưng sau trận tuyết rơi, thật sự là một ngày đẹp trời.
Tối qua Tống Điềm đã hỏi Cố Hiển Thành xem hôm nay hắn có ở nhà ăn cơm đoàn viên không, nhưng Cố Hiển Thành lại giận dỗi, còn đẩy đẩy nàng mấy cái rồi mới hầm hừ đáp lại: “ Nếu ta không ở đây thì ở đâu, cung yến thì đi một chút cho có lệ là xong, trước giờ tý vẫn sẽ về đây cùng nàng đón giao thừa.”
Khoé môi Tống Điềm khẽ nhếc lên, trong lòng quyết định, bữa cơm đoàn viên tối nay nhất định nàng sẽ chuẩn bị thật tỉ mỉ.
Gà, vịt, thịt , cá các loại đều đã chuẩn bị từ sớm, năm nay bữa cơm đoàn viên sẽ có gà quay, vịt sẽ làm món vịt hầm bát bảo, cá thì nhất định phải để nguyên con trên mâm, mang ngụ ý "năm mới dư dả", còn lại là các món thịt kho, thịt xông khói các loại.
Sáng nay, Phúc Quý còn khiêng về nửa con bò , Tống Điềm và Tiểu Điệp lại phải xử lý số thịt bò này. Thịt bò phải ăn thật tươi, suy nghĩ một hồi, Tống Điềm quyết định đem thịt bò nạm đi hầm, phần thịt thăn tươi thì xào nhanh, còn lại xương bò sẽ nấu canh, trong tháng Giêng có thể ăn với mì.
Phần thịt mềm nhất còn có thể băm nhỏ làm nhân, gói thành sủi cảo nhân thịt bò.
Tống Điềm bắt đầu bận trước bận sau, Cố Hiển Thành cũng đem câu đối và đèn lồng treo lên, cả tiểu viện ngập tràn không khí tết, đâu đâu cũng tràn ngập sự vui tươi của mùa xuân.
Gần trưa, Triệu ma ma, Lưu Dương cùng Tiểu Thất và Tiểu Thập đều đến. Cố Hiển Thành cảm thấy phủ tướng quân quá vắng vẻ, Lưu Dương cũng là người cô đơn, nên liền gọi tất cả bọn họ qua, ngay lập tức, trong sân càng thêm náo nhiệt.
Bữa trưa, Tống Điềm nấu một ít mì cho mọi người ăn tạm, chỉ là những sợi mì làm bằng tay bình thường, nhưng mọi người vẫn ăn rất ngon lành. Tiểu Điệp cười nói: “ Giữ bụng một chút, Điềm Điềm tỷ tối nay còn chuẩn bị những món ăn thịnh soạn nữa đấy !”
Mọi người không hề nghi ngờ điều này, chỉ có điều Cố Hiển Thành làm việc cả buổi sáng nên thật sự đói bụng, hắn ăn như hổ đói, rất nhanh hai bát mì liền bị hắn nuốt vào bụng.
Trong tiểu viện, bầu không khí ấm áp bao trùm, rất nhanh đã đến hoàng hôn. Tống Điềm liếc nhìn sắc trời, định đi nấu ăn thì đột nhiên, Tiểu Thập nhảy từ trên cây xuống.
“ Tướng quân, có tin tức truyền đến .”
Trong chớp mắt, cả sân liền yên tĩnh lại, Tống Điềm cũng dừng lại tại chỗ. Chẳng mấy chốc, Tiểu Bát và những người khác xuất hiện trong sân, mang theo một tin tức khiến mọi người sửng sốt.
“ Binh bộ Thượng thư đại nhân mới vừa c.h.ế.t bất đắc kỳ tử ở trong phủ.”
Cố Hiển Thành sửng sốt.
“ Ai? Binh bộ? !”
Binh bộ Thượng thư tên là Lý Cảnh, năm nay cùng lắm cũng chỉ mới ngoài bốn mươi, đang êm đang đẹp mà lại đột ngột qua đời, hơn nữa lại là vào đêm giao thừa.
Tin tức ngày quả thực nghe mà rợn cả người, Cố Hiển Thành sắc mặt nặng nề: “ Nguyên nhân tử vong là gì, bệ hạ có nói gì không ?”
“ Là bị người ta bỏ độc. Bây giờ bệ hạ đang tức giận vô cùng, cung yến trong cung cũng bị hủy bỏ.”
Lưu Dương bước tới, nói: “ Ngày ba mươi Tết mà lại ám sát trọng thần triều đình, khó trách bệ hạ lại tức giận như vậy. Đây khác nào là đang vả vào mặt bệ hạ đâu chứ.”
“ Tướng quân, bệ hạ triệu người vào cung ngay bây giờ.”
Cố Hiển Thành nhìn về phía Tống Điềm.
Tống Điềm tháo tạp dề, bước đến gần hắn: “ Không sao đâu, chàng mau đi đi, ta chờ chàng về.”
Cố Hiển Thành thần sắc ngưng trọng: “ Xin lỗi, ta sẽ mau chóng trở về.”
“ Được.”
Lưu Dương theo Cố Hiển Thành rời đi, không khí vui vẻ trong tiểu viện lập tức giảm đi trông thấy. Tống Điềm thấy mọi người đều có chú nặng nề, liền mỉm cười nói: "Không sao đâu, cũng không phải việc của chúng ta. Chúng ta cứ thu dọn hết đi, đợi tướng quân trở về rồi hâm nóng lại là được.”
“ Vâng.”
---
“ Làm càn .”
Lương Thừa đế quả thật đã nổi trận lôi đình ở trong cung, đến mức đập vỡ không ít chén trà.
Khi Cố Hiển Thành đến, thì thấy Ngô vương, Thái tử, cùng vài vị Thượng thư đại nhân và người của Đại Lý Tự đều có mặt, dĩ nhiên không thể thiếu Lục Thời An. Đặc biệt là Lục Thời An lúc này đang bị bệ hạ mắng xối xả vào mặt, không chút nương tay.
“ Vụ án sát hại phụ nữ ở kinh thành gì đó, ngươi điều tra cái gì mà đến giờ mà vẫn không có chút manh mối nào! Giờ lại xảy ra chuyện trọng thần triều đình bị ám sát! Trị an kinh thành như thế, trẫm làm sao yên tâm được!”
“ Còn ngươi nữa! Cái vị trí thống lĩnh cấm vệ quân kia nếu không muốn làm thì đừng làm !”
Lương Thừa đế bắt được ai cũng muốn ra sức mắng một trận cho hả giận. Chỉ khi nhìn thấy Cố Hiển Thành bước vào, mới thoáng thu liễm lại một chút.
Sau khi phát hỏa xong, Lương Thừa đế mới bắt đầu hỏi đến chi tiết quá trình điều tra vụ án. Một lần hỏi như vậy liền kéo dài tận một canh giờ rưỡi.
Toàn bộ các đại thần đều phải ở lại trong Cần Chính Điện, không ai được phép rời đi nửa bước.
Chờ đến khi kết thúc, không ít người chân đã tê cứng cả rồi.
Thái tử Duật cũng có mặt, vốn dĩ sức khỏe của hắn đã có phần yếu ớt, nay sắc mặt lại càng khó coi đến cực điểm. Thực ra, chuyện xảy ra hôm nay có lẽ là đả kích lớn nhất đối với Thái tử.
Bộ Binh Thượng thư Lý Cảnh là biểu đệ của Trịnh Hoàng hậu, đồng thời cũng là biểu cữu của Thái tử Duật, từ trước đến nay luôn thuộc phe Thái tử. Nay Ngô vương vừa trở về, phe Thái tử lập tức mất đi một trụ cột quan trọng. Điều này khiến nhiều đại thần thuộc phe Thái tử không thể không suy nghĩ sâu xa. Vừa rồi trong điện, không khí căng thẳng, hai phe khí thế bức người. tranh luận kịch liệt, lời lẽ sắc bén, đối chọi gay gắt..
Thái tử Duật vừa mới bước ra khỏi đại điện, Ngô vương cũng đi theo sau.
“ Ta nhìn thế nào mà lại thấy thân thể của Nhị đệ lại yếu ớt hơn một chút nhỉ ?” Ngô Vương quan tâm hỏi.
Người hầu bên cạnh Thái tử dù trong lòng tức giận nhưng không dám lên tiếng, Thái tử Duật chỉ mỉm cười, nói: “ Có lẽ là trời trở lạnh rồi, đa tạ đại ca quan tâm.”
“ Ngươi là Thái tử, nhất định phải giữ gìn sức khỏe đó.” Ngô vương ý vị thâm trường nói..
Thái tử Duật đáp: "Đương nhiên rồi, đại ca cũng vậy."
Nói xong, hai người chia tay, mỗi người đi một hướng.
Sau khi mấy người kia rời đi hết, Cố Hiển Thành lại bị giữ lại, Lương Thừa đế nhìn hắn hồi lâu, nói: “ Hiện tại vị trí Bộ Binh Thượng thư đang bỏ trống, Hiển Thành à, ngươi có tính toán gì không ?”
Cố Hiển Thành giật mình: “ Thần sao? Bệ hạ đang nói đùa chăng? Thần quản Thành Dương quân thôi cũng đã đủ bận rộn rồi, làm gì có thời gian rảnh như vậy.”
Lương Thừa đế: “ Ngươi không muốn sao ?”
“ Thần không muốn.”
Lương Thừa đế nhìn Cố Hiển Thành thật lâu: “ Được, trẫm hiểu rồi.”
Sau khi rời khỏi Cần Chính Điện, Cố Hiển Thành kể chuyện này với Lưu Dương. Lưu Dương im lặng một lúc, rồi nói: “ Bệ hạ chắc hẳn là đang thăm dò ngươi.”
Cố Hiển Thành khẽ đáp: “Ừh ”một tiếng
Hắn không ngốc, tự nhiên cũng có thể nhìn ra quan hệ lợi hại trong chuyện này.
Bộ Binh trước giờ luôn đứng về phía Thái tử, bây giờ bệ hạ hỏi hắn có muốn đảm nhiệm chức đó hay không, chẳng qua là muốn xem hắn có dã tâm hay không, hoặc liệu có ý định đến gần Thái tử quá mức hay không.
Cố Hiển Thành thở dài: “ Lão tử chỉ muốn quay về biên quan thôi.”
Lưu Dương mỉm cười: “ Chỉ sợ là không được rồi. Ta nghe nói hôm bệ hạ triệu kiến Hồ Kị, có lẽ là vì chuyện chữa bệnh cho ngươi. Trước đây ta từng nói với ngươi về vị cao tăng kia, ngươi có cân nhắc việc gặp mặt hắn không ?”
Cố Hiển Thành nghĩ một lát, rồi nói: “Gặp đi. Điềm Điềm dường như không mấy tin tưởng Hồ Kị.”
Lưu Dương giả vờ không biết: “ Ồ? Vì sao vậy ?”
“ Ta cũng không rõ, mỗi lần nhắc chuyện này với nàng, nàng đều lo lắng không yên. Tối qua nàng cũng nhắc đến vị bằng hữu cao tăng mà ngươi quen biết, vậy thì cứ gặp thử đi.”
Lưu Dương gật đầu: "Được, vậy ta sẽ nhanh chóng sắp xếp. Trước hết cứ về nhà đón Tết đã. Nhìn từ góc độ khác mà nói, tối nay không phải dự cung yến cũng tốt.”
Cố Hiển Thành gật đầu: “ Được rồi.”
Cố Hiển Thành thúc ngựa rời đi, dường như không muốn chậm trễ dù chỉ một khắc. Lưu Dương nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, chìm vào trầm tư.
So với kiếp trước, cái c.h.ế.t của Lý Cảnh, lại đến nhanh hơn một chút....