Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-10-27 22:23:56
Lượt xem: 63
Xe ngựa khởi hàng từ biên quan đã đi được nửa tháng.
Khi đến được Trung Nguyên thì đã vào giữa tháng 11.
Thời tiết lạnh giá, thật sự đã vào mùa đông.
Tốc độ của xe ngựa rõ ràng đã giảm, mỗi khi đến một dịch trạm, Cố Hiển Thành đều hạ lệnh chỉnh đốn, sắp xếp nghỉ ngơi.
Đội quân cần bổ sung thêm lương thực cũng sẽ vào chợ để mua.
Lúc này, Tống Điềm cũng sẽ ra ngoài để hít thở không khí và đi dạo một chút. Nhưng không phải dịch trạm nào cũng lớn, cho nên nhiều lúc chỉ có thể nghỉ ngơi ở trong dịch trạm. May mắn thay, gần khu vực Ký Châu có một dịch trạm khá hoành tráng, còn có ao suối nước nóng, Thành Dương Quân cũng dừng lại nghỉ ở quay đây.
Sau một đoạn hành trình dài phong trần mệt mỏi, Tống Điềm không thể chờ đợi thêm nữa, rất nóng lòng muốn đi tắm.
Đoạn đường này, ngược lại Lưu Dương và Tô Chinh đã trở thành bạn, hai người trò chuyện có vẻ rất hợp nhau. Trong lúc rảnh rỗi, Lưu Dương đến thăm Tống Điềm.
“ Tống trù nương, ngươi vẫn ổn cả chứ ?”
Tống Điềm mỉm cười: “ Xe ngựa vất vả, quả thật là không dễ dàng.”
Lưu Dương gật đầu: “ Suối nước nóng ở đây không tồi, có thể thư giãn một chút.”
“ Đa tạ.”
Sau khi hàn huyên được một lúc, Lưu Dương nghiêm túc nói với nàng: “Tô đại nhân quả thật rất tốt bụng, ông ấy đã báo với bệ hạ là ngươi đã rời đi , đi về hướng Giang Nam, cho nên sau khi về kinh… thân phận của ngươi nhất định phải được giữ bí mật .”
Tống Điềm ngẩn ra, liếc nhìn Tô Chinh ở không xa: “Làm thế nào để giữ bí mật?”
“ Thân phận trù nương trong quân doanh này tạm thời không thể để lộ ra. Kế hoạch trước đây của ngươi rất tốt, ý tưởng ở kinh thành làm chút buôn bán nhỏ này quả thực không tồi.”
“Đúng vậy… Lúc trước đúng là ta có dự định như vậy, chỉ là sau khi tướng quân biết được lại giận dỗi với ta nữa rồi .” Tống Điềm vừa khóc vừa cười.
“Việc này để đó ta sẽ lo liệu. Ngoài ra, vị cao tăng bằng hữu của ta đã đến kinh thành trước, sau khi về kinh xong sẽ để ông ấy và tướng quân gặp mặt nhau một lần.”
Tống Điềm thở phào nhẹ nhõm: “ Đa tạ đại nhân.”
Lưu Dương : “ Sau khi về tới kinh thành, nhiều chuyện có lẽ sẽ không đơn giản như vậy, ngươi phải thật cẩn thận. Ngươi còn nhớ ta đã đưa cho ngươi cái còi xương không ?”
Tống Điềm lập tức gật đầu.
“Cái còi này có phạm vi tác dụng là năm dặm, tốt nhất vẫn là khuyên tướng quân chọn cho ngươi một toà nhà gần chỗ ta một chút, vì sau khi về kinh, có thể ta cũng sẽ gặp phải những tình huống tương đối khá giải quyết .”
“ Ngài cũng sẽ gặp phải tình huống khó giải quyết sao ?” Tống Điềm không hiểu ý tứ của câu này.
Lưu Dương mỉm cười : “Đến lúc rồi ngươi sẽ biết thôi.”
Tống Điềm lúc này là đang chờ Cố Hiển Thành sắp xếp xong thủ hạ rồi đến tìm mình. Quả nhiên, cách đó không xa, hắn đã bước nhanh lại. Lưu Dương cũng không tiếp tục nói về chuyện này, mà chờ Cố Hiển Thành đến gần, rồi mỉm cười chào hắn.
Cố Hiển Thành liếc nhìn hai người: “Các ngươi đang thì thầm gì vậy ?”
Tống Điềm lén lút trừng mắt nhìn hắn, còn Lưu Dương thì cười lớn: “ Ta đang nói phía sau núi này có suối nước nóng vô cùng tuyệt vời, bảo Tống trù nương có thể đến đó thư giản một chút.”
Cố Hiển Thành: “Cái này ta biết từ lâu rồi ! Ta sớm đã sắp xếp xong xuôi !” Nói xong hắn liền nắm lấy tay Tống Điềm, bước nhanh vào bên trong.
Hắn chọn một gian phòng thượng đẳng, sau khi Tống Điềm vào trong liền cởi bỏ áo choàng.
“ Nóng quá .”
Chiếc áo choàng này là một chiếc áo lông cáo dày dặn của Cố Hiển Thành, vừa ấm áp lại vừa dày. Bây giờ mới vào đầu mùa đông, tuy chưa có tuyết, nhưng hắn cứ nhất định muốn nàng khoác lên người, giống như một cái lò sưởi ở trên người nàng vậy. Vừa bước vào phòng, Tống Điềm liền cởi bỏ nó.
Cố Hiển Thành nói: “Đợi khi vào kinh, nàng cứ giữ cái áo này lại, mùa đông sẽ phải dùng đến.”
Vừa rồi Lưu Dương mới nói cho nàng biết về những việc sau khi vào kinh cần cân nhắc nặng nhẹ trong đó, nàng do dự không trả lời. Cố Hiển Thành lập tức không vui: “Chỉ là một chiếc áo choàng thôi! Ai có thể nhận ra là của bản tướng? Nàng lại dám không giữ lại ?!”
Tống Điềm: “….Nó dài quá !”
Đây rõ ràng là kiểu dáng của nam nhân đó !
Cố Hiển Thành nhíu mày nhìn, vóc dáng của nàng quả thật nhỏ bé, chỉ đành lắc đầu ừm một tiếng.
“Ngày mai để người ta sửa lại cho nàng một chút.”
Sửa xong thì chắc là sẽ không nhìn ra là của nam nhân nữa đâu nhỉ?
Lúc này Tống Điềm mới chịu chấp nhận.
Rất nhanh, dịch trạm đưa thức ăn đến, chỉ là những món đơn giản như cơm rau dưa, nhưng Tống Điềm ăn rất ngon miệng. Khi nhìn sang Cố Hiển Thành thấy hắn cũng vậy, vì suốt dọc đường chỉ toàn ăn lương khô, giờ được thưởng thức rau xanh, thật sự giống như là trời cao ban ân vậy .
Tiểu Bảo cũng ăn rất ngon lành. Cố Hiển Thành nhìn thấy, nói: “Uỷ khuất Tiểu Bảo rồi, một lúc nữa ta sẽ ra chợ mua chút sữa bò hoặc sữa cừu gì đó, sáng mai bảo dịch trạm làm thêm món thịt.”
Tống Điềm thì không để ý lắm, nhưng nầng cũng không muốn Tiểu Bảo phải chịu uỷ khuất, gật đầu: “Được .”
Sau bữa tối, Phúc Quý dẫn Tiểu Bảo đi chơi. Giờ Tiểu Bảo đã hai tuổi, chạy nhảy khắp nơi, lại rất ngoan ngoãn thông minh, nên Tiểu Điệp, Phúc Quý và mọi người đều rất thích, ngày nào cũng dẫn cậu bé đi chơi, thật sự giúp Tống Điềm giảm được không ít việc.
Tống Điềm thì cùng Cố Hiển Thành đi đến suối nước nóng.
Khi biết hắn cũng muốn đi, ban đầu Tống Điềm định từ chối, rất cảnh giác nhìn hắn. Cố Hiển Thành cười: “ Nàng đang nghĩ cái gì vậy? Ở đây suối nước nóng là phân khu nam nữ, ta đi hướng Tây, còn nàng đi hướng Đông!”
Tống Điềm xấu hổ mặt đỏ bừng, nhanh tay giật lấy xiêm y và khăn từ tay hắn.
“ Ta biết rồi! Không cần chàng nói !”
Cố Hiển Thành thì vẻ mặt tràn đầy ý cười xấu xa.
Mùa đông ngâm mình trong suối nước nóng, quả thực là một niềm vui sướng không gì sánh bằng.
Khi Tống Điềm hoàn toàn ngâm mình trong làn nước ấm áp dễ chịu, cuối cùng nàng cũng hiểu được câu nói đó. Mỗi lỗ chân lông trên người nàng đều cảm thấy thoải mái, nhịn không được nhắm hai mắt lại.
Nhưng thật kỳ lạ, trong suối nước nóng này chỉ có một mình nàng, còn bên suối khác cách đó không xa lại có khá nhiều tiếng ồn.
Có lẽ hôm nay dịch trạm này không có khách nữ, Tống Điềm nghĩ thầm.
Nàng cũng không muốn quan tâm nhiều, nhắm mắt lại để tĩnh tâm hưởng thụ .
Không biết đã trôi qua bao lâu, khi nàng sắp sửa ngủ thiếp đi thì đột nhiên, có tiếng nước chảy ào ào, Tống Điềm giật mình mở to mắt.
Khi nhìn thấy người đứng trước mình, nàng không khỏi mở to mắt, ngạc nhiên vô cùng: Cố Hiển Thành không biết từ lúc nào đã đến đây, chỉ mặc một chiếc quần đùi trắng, tự nhiên dựa vào bức tường đá trước mặt Tống Điềm.
Tuy tu dưỡng khiến Tống Điềm không lập tức đi mắng chửi người, nhưng gương mặt nàng rõ ràng đỏ bừng, không nhịn được liền phun ra một câu: “ Lúc này chàng vừa mới nói cái gì ?!”
Cố Hiển Thành ung dung chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt này lúc đầu mới gặp thì nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra lại rất tuấn tú. Sau này, vẻ tuấn tú vẫn không thay đổi, nhưng lại bộc lộ ra chút vô sỉ của mình. Giống như bây giờ, đôi mắt hẹp dài chứa đầy ý trêu chọc: “Ta nói suối nước nóng ở đây là phân khu nam nữ, đâu có nói bản tướng sẽ không qua đây. Hai chuyện này có mâu thuẫn gì nhau không ?”
Tống Điềm: “……”
“Đã là phân khu, thì chàng cũng thừa nhận mình là nữ hả ?”
Cố Hiển Thành nhíu mày: “Khu vực này ta đã bao trọn, chỗ bọn họ thì phải tách ra, còn đây thì không cần phải tách .”
Tống Điềm: “…………”
Nàng xem như đã được mở mang kiến thức rồi..
Rõ ràng là được mở mang kiến thức.
Nàng chuẩn bị đứng dậy: “Vậy đại tướng quân cứ từ từ thưởng thức nha, ta không làm chậm trễ nhã hứng của ngài nữa .”
Chỉ là vừa đứng dậy, dưới thân như bị một sức mạnh nào đó kéo lại, nàng liền ngã nhào vào nước, bọt nước b.ắ.n tung tóe khắp nơi. Cố Hiển Thành cười đón lấy nàng.
“Nàng là đang muốn lăn vào lòng người ta sao?” Đón được nàng, Cố Hiển Thành còn không quên trêu chọc, Tống Điềm tức giận cắn một cái vào tai hắn !
Cố Hiển Thành nhíu mày ưm một tiếng, càng ôm nàng chặt hơn.
“Còn có chỗ này nữa.”
Tống Điềm: “……”
Nàng không động đậy , Cố Hiển Thành cũng không miễn cưỡng,.
Nàng bất động hắn liền động.
Cố Hiển Thành bế nàng ngồi trên đùi mình, còn bàn chân trước đó cố ý đè lên váy nàng giờ cũng buông ra, để Tống Điềm ngồi thoải mái hơn. Sau đó, hắn nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên.
Ngâm mình lâu trong làn nước ấm, khiến làn da của mỹ nhân vốn trắng nõn giờ đã trở nên hồng hào, đôi mắt hạnh ướt rượt như ngậm nước, môi không son mà kiều diễm ướt át, hai má giống như quả đào hồng ngọt ngào khiến người ta thèm thuồng. Cố Hiển Thành không khỏi thở dài.
“ Lão tử thực sự là có phúc khí .”
Tống Điềm: “ ? ”
“ Tức phụ* thật xinh đẹp.”
*Tức phụ: vợ, bà xã..
Tống Điềm: “……”
Vừa nói xong hắn liền hôn xuống.
Có lẽ bị lời này của hắn làm vui lòng, Tống Điềm không còn vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng hắn, thực sự giống như một quả đào mật ngọt ngào, bị người ta ăn sạch sẽ .
__
Vào tháng Mười Hai, trước ngày mùng Tám tháng Chạp, đại quân đã tiến vào địa giới của kinh thành.
Trên suốt đoạn đường này, chưa có tuyết rơi nên coi như khá thuận lợi. Khi vào gần kinh thành, con đường càng ngày càng dễ đi, tốc độ của họ cũng vì thế mà nhanh hơn.
Khi chỉ còn nửa ngày nữa là đến kinh thành, Cố Hiển Thành ra lệnh cho đại quân dừng lại nghỉ tại một dịch trạm ở ngoài thành .
Tống Điềm chưa bao giờ đến kinh thành, càng gần đến đây, trong lòng àng càng cảm thấy khẩn trương .
Khi Cố Hiển Thành ra lệnh cho đại quân dừng lại, Tống Điềm có chút bất ngờ: “ Không phải là có thể đến trước khi trời tối sao? Sao lại không tiếp tục đi nữa ?”
Cố Hiển Thành kéo người xuống khỏi xe ngựa, nói: “ Ta đã sai Phúc Quý đi chọn nhà rồi. Nàng ở đây đợi hắn một lúc, có lẽ khoảng nửa ngày nữa, như vậy khi nàng vào tới kinh thành sẽ có chỗ đặt chân thoải mái .”
Tống Điềm thật không ngờ rằng hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước, có chút giật mình .
Cố Hiển Thành bất đắc dĩ nói: “ Nàng không muốn đến ở trong phủ Tướng quân, ta cũng không thể để nàng ở quán trọ. Trước hết cứ ổn định chỗ ở đã rồi nói sau. Thực ra ta cũng không sống ở phủ Tướng quân bao lâu, ở đó khá lạ lẫm với ta.”
Tống Điềm nở nụ cười : “ Vâng, cảm ơn chàng nhiều lắm !”
Cố Hiển Thành xoa xoa đầu của nàng: “ Ngốc quá.”
“ Còn có một lý do khác nữa.”
“ Tống Điềm nghi hoặc nhìn hắn, Cố Hiển Thành nói: 'Dựa theo sự hiểu biết của ta về bệ hạ, hẳn người đã biết vị trí của Thành Dương Quân rồi. Cho nên một lát nữa có thể sẽ có người trong cung đến. Thành Dương Quân đông như vậy, không thể cùng nhau hùng hổ tiến vào thành, chắc chắn là phải hạ trại ở bên ngoài thành trước .”
Tống Điềm hiểu ra, nàng im lặng một lúc rồi hỏi: “ Vậy có phải là chàng cũng sắp phải đi rồi không ?”
Cố Hiển Thành ừh một tiếng.
“ Ta phải vào cung trước để diện kiến bệ hạ, rồi mới có thể sắp xếp tiếp được .”
“ Được rồi, ta biết rồi. Chàng mau đi đi, ta chờ chàng trở lại.”
“ Ngoan.”
Tống Điềm không quen bị hắn xoa đầu, lúc nào cũng cảm thấy hắn như đang dỗ dành trẻ con. Nhưng cảm giác đó lại khiến nàng rất dựa dẫm, nàng khẽ cọ cọ má vào Cố Hiển Thành.
“Chàng đừng lo .”
Cố Hiển Thành mỉm cười, hắn còn định nói câu này, ai ngờ lại bị nàng an ủi ngược lại.
Lưu Dương và Tô Chinh lúc này cũng bước đến. Tô Chinh cũng phải vào cung ngay lập tức, vì vậy Lưu Dương cùng Tống Điềm ở lại dịch trạm. Quả nhiên, không lâu sau, đã có vài thái giám được cấm quân hộ tống đến truyền khẩu dụ của bệ hạ.
Cố Hiển Thành bất đắc dĩ nói: “ Đi thôi .”
Tống Điềm có chút lo lắng , gật gật đầu, nhưng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hắn và Tô Chinh xa dần.
Lưu Dương đi đến bên cạnh nàng an ủi: “ Không sao đâu, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Tống Điềm cười khổ: “ Ta thật hi vọng những gì ngài vừa nói xong là đã kết thúc rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/chuong-105.html.]
Lưu Dương cũng cười khổ: “ Ta cũng mong như vậy.”
Dịch trạm này so với bất cứ nơi nào trên dọc đường đi đều tráng lệ và thoải mái hơn rất nhiều, khiến người ta không khỏi thán phục rằng mình đã đi đến dưới chân thiên tử.
Nhưng Tống Điềm nhìn thấy căn phòng rộng rãi và khang trang này lại không cảm thấy vui vẻ, nơi đây rất lạ lẫm, ngay cả Cố Hiển Thành cũng không có ở bên cạnh.
Tống Điềm ngồi xuống trước bàn, Tiểu Bảo dường như cũng không thích nơi này, cứ luôn nháo đòi ra ngoài. Tống Điềm bất đắc dĩ, đành phải dẫn con ra sân đi dạo một chút.
Hiện tại, dại bộ phận binh sĩ Thành Dương Quân đều đang hạ trại ở bên ngoài, chỉ có một số ít quân quan nghỉ lại ở dịch trạm. Những người này đối với Tống Điềm rất thân thiện, nàng hầu như có thể nhận ra hết. Nhưng hôm nay có vẻ có điều gì khác biệt, nàng vừa dẫn tiểu bảo đi dạo quanh dịch trạm một vài vòng, bỗng nhiên, ánh mắt chạm phải một vị tướng sĩ bên cạnh chuồng ngựa.
Tống Điềm dường như không có ân tượng gì với binh sĩ này.
Hơn nữa, ánh mắt của người đó rất thâm trầm, cứ nhìn chăm chăm vào nàng, khiến trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi. Tống Điềm vừa định quay người rời đi, thì người đó cũng bước nhanh về phía nàng. Trong lòng nàng hoảng hốt, vô thức ôm chặt Tiểu Bảo. Bỗng nhiên, người đó lại lập tức dừng lại, kêu lên một tiếng đau đớn, rồi mềm nhũn ngã xuống đất.
Tống Điềm: “ !”
Lưu Dương từ chỗ tối bước ra, vẻ mặt không biểu cảm nhìn người nằm dưới đất: “ Thì ra là hắn.”
Tống Điềm bị dọa cho giật mình: “ Là ai, ai vậy ?”
Lưu Dương nhìn hắn nói: “ Người này là một thiên hộ, thường ngày rất khiêm tốn. Trước đây không phải là ta đã từng nói với ngươi rằng bệ hạ có thể con phái thêm người âm thầm theo dõi từ phía sau sao. Suốt chặng đường này, ngươi luôn đi cùng đại tướng quân, đại tướng quân vừa mới rời đi, thì người này đã không nhịn được nữa .”
Tống Điềm kinh hãi.
“ Hắn muốn g.i.ế.c ta ?”
Lưu Dương lắc đầu: “ Giữa ban ngày ban mặt, hắn không dám hành động. Ta nghĩ, hắn có lẽ chỉ muốn xác nhận thân phận của ngươi, hoặc muốn cảnh cáo ngươi một phen. Dù Tô đại nhân đã báo với bệ hạ là ngươi đã rời khỏi biên quan, nhưng với nhiều con mắt trong Thành Dương Quân như vậy, bệ hạ sớm muộn gì cũng sẽ biết chân tướng. Người này, có lẽ chính là đôi mắt của bệ hạ.”
Tống Điềm không ngờ rằng mình vừa mới đặt chân đến địa giới kinh thành mà đã gặp phải chuyện như vậy.
“ Vậy bây giờ tại sao hắn lại….”
“ Trên suốt đường đi, ngươi luôn đi bên cạnh đại tướng quân, hơn nữa ta đoán rằng hắn cũng không có sự hỗ trợ từ bên ngoài, nên cũng không dám hành động bừa bãi. Trong Thành Dương Quân lại càng không dám bí mật gửi thư, cho đến khi tới kinh thành mới dám lộ diện. Nhưng không sao, ta sẽ xử lý chuyện này.”
Nói xong, Lưu Dương vung tay, lập tức có hai người thân tín của hắn từ xa tiến lại, kéo người đó đi.
“ Hôm nay Hiển Thành trở về, ta sẽ nói rõ chuyện này với hắn. Có lẽ, phải nhanh chóng để ngươi rời khỏi Thành Dương Quân.”
--
Hoàng cung.
Ngày hôm nay, Lương Thừa Đế rõ ràng có tâm trạng rất tốt. Từ sáng sớm, người đã triệu tập các quan lại đứng chờ bên ngoài Cần Chính Điện. Họ tự nhiên biết chuyện hôm nay Cố tướng quân trở về triều, nhưng đã đợi nửa ngày mà vẫn không thấy động tĩnh gì, khiến ai nấy đều có phần không hài lòng.
“ Có chuyện gì vậy ? Bệ hạ cũng không chắc đại tướng quân khi nào vào cung ? Vậy sao mới sáng sớm lại vội vàng để chúng ta đến đây làm gì ?”
“ Nói nhỏ thôi, ngươi dám nghị luận về bệ hạ sao ?”
Trà Đào Cam Sả
“ Không phải vậy, ta chỉ đang nghĩ Cố tướng quân này thật có mặt mũi, được bách quan ra nghênh đón, chỉ cảm thán một chút mà thôi.”
Những đại thần này xưa nay đều là ăn sung mặc sướng hưởng thụ quen rồi, giờ đứng chờ ngoài trời hứng gió từ sáng sớm cho đến chiều tối quả thật ó chút không chịu nổi. Nhưng khi nhìn thấy Thái tử điện hạ vậy mà cũng có mặt, ngay lập tức, những lời than phiền đều im bặt.
Thái tử điện hạ đến ngay cả một lời than phiền cũng không có, nếu họ tiếp tục nói ra, đó chẳng phải là tự chuốc lấy họa sao.
May mắn thay, vào khoảng giờ Mùi, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Cố Hiển Thành và Tô Chinh xuất hiện nơi cổng thành. Ngay lập tức, mọi âm thanh đều biến mất, mọi người đều chỉnh lại biểu cảm và tư thế, yên lặng chờ đợi.
Lương Thừa Đế vốn đứng trên đài cao, khi nhìn thấy người liền lập tức bước xuống, Hoàng Đức Toàn vội vàng đứng bên cạnh đỡ lấy. Thái tử thấy vậy cũng ngay lập tức theo sau."
Thiên tử tự mình xuống bậc đón tiếp, chuyện này, không phải ai cũng có phúc phận được hưởng đâu.
Các đại thần đều đồng loạt cúi đầu.
“ Thần Cố Hiển Thành bái kiến bệ hạ .”
Khi đến gần, Cố Hiển Thành quỳ một gối hành lễ, Tô Chinh cũng làm theo.
“ Mau mau mau, hai vị ái khai, mau đứng dậy đi.” Ánh mắt Lương Thừa Đế tràn đầy ý cười.
Cố Hiển Thành cùng Tô Chinh: “ Tạ bệ hạ .”
“ Hiển Thành à, đoạn đường này cực khổ cho ngươi rồi ! Thời tiết trên đường đi thế nào? Có dễ đi không? Ta đã ba năm chưa gặp ngươi, thật sự rất nhớ ngươi đó. Mau lại đây để ta xem ngươi có thay đổi gì không nào ?”
Nhìn một cái, nghe một chút, giọng điệu này nơi nào giống như giữa quân và thần chứ. Lúc đầu năm, khi Ngô Vương hồi kinh, e rằng ngay cả nhi tử ruột cũng không được đãi ngộ như vậy.
Có người lén nhìn về phía Thái tử, chỉ thấy Thái tử đang mỉm cười.
Cố Hiển Thành không thực sự tiến lên, mà là trước tiên báo cáo chính sự trước: “ Không phụ lòng bệ hạ, phần lớn quân man di đã bị quân ta tiêu diệt, số dư nghiệt còn lại đã giao cho Phó Ngạn ở lại phương Bắc tiếp tục truy quyét. Lần này trở về kinh, dẫn theo Thành Dương Quân tổng cộng năm ngàn người, hiện đang cắm trại bên ngoài thành, xin bệ hạ chỉ thị !”
“ Tốt, tốt, tốt.” Lương Thừa Đế liên tục nói ba chữ ‘tốt’.
“ Hoàng Đức Toàn, lập tức truyền chỉ, yêu cầu Bộ Binh phối hợp với Hiển Thành sắp xếp thoả đáng cho toàn bộ đại quân, nhất định phải sắp xếp chu đáo! Không được để tổn thương lòng các tướng sĩ !”
“ Vâng ! thưa bệ hạ !”
Lương Thừa Đế cười bước vào Cần Chính Điện: “ Chư vị, đừng đứng nói chuyện nữa, gió bên ngoài lớn, vào trong đi.”
Có không ít lão thân ở đây thở phào nhẹ nhõm.
Vào trong điện, Lương Thừa Đế lại hỏi về tình hình chiến sự cũng như tình hình trong Thành Dương Quân, Cố Hiển Thành lần lượt trả lời, chỉ có Tô Chinh, từ khi trở về lại như người vô hình, không nói một lời. Một số văn thần trong lòng dấy lên chút bất mãn.
Thẳng đến một nén hương sau, Lương Thừa đế mới hỏi Tô Chinh một ít sự tình chuyện tuần tra.
Có một văn thần không nhịn được nữa, nói: “ Đại tướng quân trấn giữ biên quan ba năm, đánh lui man di, thật sự công lao không thể phủ nhận. Nghe nói, thời gian trước còn bắt được một tên tham quan là huyện lệnh, hình như họ là Chu ?”
“ Đúng vậy, tên huyện lệnh đó trong lúc tại chức đã tham ô số tiền khổng lồ, lá gan thật lớn, không chỉ dám ám sát, còn dám lừa gạt, lợi dụng cả Ngô Vương điện hạ, thật may mà có đại tướng quân.”
Cố Hiển Thành không lên tiếng, nhưng Lương Thừa Đế nghe vậy thì rất vui vẻ: “ Đúng, chính là Chu Chí, người này gan to bằng trời ,đến mức trời đất không dung, đã bị dẫn giải về kinh cách đây một tháng, hiện giờ ra sao rồi ?”
Đại lý tự khanh đứng dậy nói: “ Khởi bẩm bệ hạ, hắn đang bị giam giữ trong ngục đại lý tự, không lâu nữa, sẽ thi hành án trảm .”
Lương Thừa Đế uh một tiếng, gật đầu nói: “ Người này quả thực phải trảm, đã cô phụ lòng mong mỏi của trẫm. Không nói về chuyện này nữa, Hiển Thành à, ngươi khó khắn lắm mới trở về, hôm nay trẫm định tổ chức một yến tiệc trong cung để đón gió tẩy trần cho ngươi, tối nay nhớ tới đó.”
Nói đến đây, Cố Hiển Thành đáp: “ Bệ hạ, hôm nay thời gian gấp gáp, trong Thành Dương Quân còn nhiều chuyện cần phải xử lý, vẫn nên đợi mọi việc ổn định lại, để ngày khác thì hơn.”
Tô Chinh nhìn hắn một cái, không ít đại thần cũng lập tức tỏ vẻ không hài lòng.
Có ý gì đây ?!
Bọn họ đã đứng ngoài trời chờ cả một ngày, ngay cả bữa trưa cũng không ăn, chỉ để đón gió tẩy trần cho hắn, hắn ngược lại thì tốt rồi, vậy mà lại không đến.
Lương Thừa Đế: “ Cái này thì có gì đâu mà phải gấp gáp? Không phải đã bảo người của Bộ Binh đi làm rồi sao ?”
Cố Hiển Thành vẫn còn chút do dự, Tô Chinh lúc này nói: “ Có lẽ là đại tướng quân đang mệt, dù sao cũng đã đi đường cả tháng, lão thần cũng có chút mệt mỏi. Ta thấy, chư vị đại nhân hôm nay cũng đã mệt, hiện tại chiến sự đã yên ổn, không có việc gì khẩn cấp, chi bằng để ngày khác? Mọi người nghỉ ngơi cho khỏe, cũng thoải mái hơn.”
Lương Thừa đế vừa nghe lời này, gật đầu : “ Vậy cũng tốt.”
Cố Hiển Thành: “ Tạ bệ hạ !”
Vì vậy, những lão thần hôm nay đã chờ cả nửa ngày, lúc này tất cả chỉ đành ngượng ngùng quay về.
Khi bước ra khỏi Cần Chính Điện, có một số người lúc nãy không dám lên tiếng cuối cùng cũng đã mở miệng.
“ Hôm nay cuối cùng cũng xem như thấy được, rõ ràng là thiên vị mà! Nhớ lại cung yến ba tháng trước, lúc đó Thái tử điện hạ đang bị bệnh vẫn phải ráng chống đỡ tới, giờ thì tốt rồi, chỉ một câu mệt mỏi, đã để chúng ta xách m.ô.n.g về, như vậy có hợp lý không ?”
“ Có gì không hợp lý chứ? Ngươi chỉ là xách m.ô.n.g về, ngươi cũng đâu phải là người bốn năm trước đã cứu mạng bệ hạ đâu, chi bằng ngươi trở về luyện tập thêm chút công phu đi ?”
“ Hừ !” Người kia vung tay áo giận dữ bỏ đi.
Còn có một số người khác không lên tiếng, không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng họ.
Sau khi đám đại thần rời đi, Cố Hiển Thành mới nói: ‘Bệ hạ sao lại gọi tất cả bá quan đến hết thế ạ ? Cảnh tượng thế này thần không thể chịu đựng nổi.”
Lương Thừa Đế: “ Nói gì vậy chứ? Ngươi đã giúp Đại Lương ổn định chiến sự, công lao không thể phủ nhận! Có gì mà không thể chịu nổi, mau ngồi xuống, lát nữa trẫm sẽ cho ngươi gặp một người.”
“Gặp người nào thế ạ ?”
Thái tử lúc này mỉm cười nhìn về phía hắn, nói: “ Lát nữa, Nguỵ quốc công sẽ đến.”
Vừa nghe đến đây, sắc mặt Cố Hiển Thành lập tức trầm xuống.
Lương Thừa Đế gật đầu: “ Nguỵ quốc công sáng nay có việc gấp phải đi ra ngoài, một lát nữa mới đến. Hiển Thành, gặp một chút đi.”
Cố Hiển Thành vừa định từ chối, thì Tô Chinh bỗng khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.
Sắc mặt Cố Hiển Thành đen như đáy nồi.
…
Vào khoảng giờ Dậu.
Phúc Quý vội vã từ bên ngoài chạy vào quán trọ: “ Tống trù nương, Tống trù nương!”
Tống Điềm mở cửa ra.
Phúc Quý trên mặt nở nụ cười tươi rói, khắp người ướt đẫm mồ hôi: “ Tống trù nương, nhà đã tìm xong rồi, ngay gần phủ tướng quân, nô tài đưa ngài đi bây giờ luôn, hay là…? ”
Tống Điềm nhìn lên bầu trời, lúc này trời đã sắp tối rồi, nhưng Cố Hiển Thành vẫn chưa về, giờ nàng cũng không biết….
Lưu Dương bước tới, nói: “ Hôm nay là ngày đầu tiên hắn hồi cung, ta e rằng bệ hạ sẽ thiết yến đón gió tẩy trần cho hắn. Vừa nãy người trong cung và người của Bộ Binh đều đến, quân Thành Dương cũng đang dần rút lui. Nếu không ổn thì cứ đi trước đi, để Tiểu Thập đi cùng.”
Tống Điềm do dự một chút, rồi gật đầu: “ Được.”
Đã đến nơi này, đồ đạc cần thu dọn quả thật không nhiều, rất nhanh, Tống Điềm, Tiểu Điệp và Tiểu Bảo đã lên xe ngựa, còn có Triệu ma ma và Phúc Quý đi cùng. Thấy Triệu ma ma, Tống Điềm hơi ngạc nhiên.
Triệu ma ma cười nói: “ Lão nô phải theo ngài qua đó, đây là lời dặn của đại tướng quân.”
Tống Điềm cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Đường lớn ở kinh thành vừa thẳng vừa rộng, rất nhanh, xe ngựa đã vững vàng dừng lại trước cổng một căn nhà. Nơi này yên tĩnh giữa chốn náo nhiệt, nằm trong một con hẻm nhỏ.
Phúc Quý: “ Ngài không biết đâu, tìm được chỗ này nô tài đã tốn không ít sức lực. Đại tướng quân đã dặn, phải gần phủ tướng quân một chút, lại phải yên tĩnh, sống ở đây cũng phải thoải mái. Nô tài đã tìm gần hai ngày, cuối cùng mới tìm được !”
Thì ra Phúc Quý hôm qua đã ra roi thúc ngựa, gấp rút lên đường trước, thật ra là vì việc của nàng mà vất vả, Tống Điềm cảm thấy áy náy: “ Đa tạ .”
Phúc Quý: “ Là việc nên làm, việc nên làm, ngài mau vào trong xem thử đi !”
Đẩy cánh cửa lớn ra, đây quả thật là một trạch viện khá tốt, bên trong bài trí sạch sẽ và thoải mái, giữa có một khu vườn nhỏ, bên trái là một hành lang, tuy không dài nhưng cũng cho thấy thiết kế tinh xảo. Men theo hành lang đi vào, đến hai khoảng sân nhỏ, ba gian phòng ở đông, tây, nam đều rộng rãi và thoải mái, đây là chính viện. Phía sau là nhị phòng ( phòng bên), bên trong có hai gian phòng, ở giữa là nhà bếp, phía trên nhị phòng còn có một gác lửng, có lẽ để làm kho chứa các vật dụng .
Tống Điềm vừa liếc mắt nhìn một cái, đã thích ngay nơi này.
Tiểu Điệp cũng rất vui vẻ: “ Điềm Điềm tỷ, sau này chúng ta sẽ sống ở đây sao ?”
Triệu ma ma: ‘Không tệ, Tống trù nương có thể ở chính phòng, Tiểu Điệp và những nha hoàn mới thì ở nhị phòng .”
“ Nha hoàn?”Tống Điềm ngạc nhiên.
Triệu ma ma: “ Đại tướng quân đã dặn, để cho ngài chọn hai nha hoàn lanh lợi đưa đến, lão nô đang sắp xếp. Dù sao thì bây giờ ngài đang ở kinh thành, sau này có nhiều chỗ sẽ phải cần dùng người, nương tử chớ nên cự tuyệt .”
Phúc Quý: “ Đúng đúng đúng, sau này, chúng ta cũng phải thay đổi cách gọi, ngài bây giờ chính là Tống nương tử từ Ký Châu qua đây tìm người thân, không còn là Tống trù nương nữa.”
Tống Điềm không ngờ là đại tướng quân lại lo lắng chu đáo như vậy, tất cả những điều nhỏ nhặt này đều giúp nàng an bài thoả đáng, trong lòng không khỏi cảm động .
“ Cảm ơn mọi người, sau này xin nhờ mọi người chiếu cố .”
…
Sắc trời đã tối, đến khoảng giờ Dậu canh ba, Cố Hiển Thành mới rốt cuộc từ hoàng cung bước đi ra.
Hắn bước đi rất nhanh, vừa nhìn đã biết là có việc gấp, ngay cả Nguỵ quốc công có tiếng là càng già càng dẻo dai cũng không theo kịp.
“ Đại tướng quân đây là đang gấp gáp đi đâu vậy?” Ngụy Quốc Công không khỏi hỏi Tô Chinh bên cạnh.
Tô Chinh trong lòng cười khổ: “ Ta làm sao biết được, có lẽ là trong quân có việc gấp ?”
Ngụy Quốc Công thở dài: ‘Không hổ là đại tướng quân, ngày ngày lo lắng việc trong quân, ta thật xấu hổ không bằng.”
Người ngày ngày lo lắng việc trong quân, Cố Hiển Thành lúc này vội vã nhảy lên ngựa, vừa đến cổng cung thì nhận được tin tức do Lưu Dương phái người đưa đến. Hắn ngây người một chút, rồi lập tức quay ngựa, chạy về hướng khác.
P/S: Đại tướng quân ngày ngày lo việc trong quân: “ Các ngươi tránh đường hết cho ta ! Đừng có mà cản đường ta đi tìm vợ !”