Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan - Chương 101

Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:16:50
Lượt xem: 144

Không hề nghi ngờ.

Người trên thân chính là Cố Hiển Thành, mới đầu Tống Điềm chỉ là kinh ngạc trong chốc lát, rất nhanh, cả người nàng đều buông lỏng xuống.

Hắn ôm nàng dưới thân, trên đôi môi nóng hổi đang đốt lửa nóng.

Tống Điềm cứ như vậy bị lửa nóng lây nhiễm, thân thể cũng dần dần nóng lên.

Nàng chủ động vòng tay qua ôm cổ Cố Hiển Thành, mang theo cảm giác mời gọi.

Tối qua, kỳ thực nàng đối với hắn vẫn còn ôm một chút thế lương.

Bởi vì Tống Điềm đã hiểu rõ lòng mình, cho dù sau này tương lai hai người không thể ở bên nhau , thì nàng cũng nguyện ý cho hắn.

Nhưng hiện tại.

Trái tim nàng đã hoàn toàn buông xuống, không còn cái gì cố kỵ nữa.

Hắn chính là Cố Yển.

Hắn chính là nam nhân của nàng.

Bọn họ là phu thế danh chính ngôn thuận.

Tống Điềm nhiệt tình như lửa khiến Cố Hiển Thành sững sờ trong giây lát. Sau đó, tất nhiên là hắn sẽ không cô phụ phần nhiệt tình này của nàng, động tác không khỏi nhanh hơn vài phần, giống như sắp nhịn không nổi nữa rồi, khi lửa đến đỉnh điểm, Tống Điềm liền chủ động đem thắt lưng của hắn tháo ra.

Cố Hiển Thành càng thêm điên cuồng.

Chỉ là giường gỗ trong quân doanh quả thật so ra kém xa với giường đất lớn ở nông thôn, vừa động vài cái, liền không chịu nổi gánh nặng phát ra tiếng cọt kẹt, Tống Điềm vừa xấu hổ tức giận muốn chết, bắt đầu đánh trống rút lui .

Tuy nhiên, Cố Hiển Thành hiển nhiên không phải là người bỏ cuộc giữa chừng, cánh tay hắn hơi dùng sức, liền bế người trên giường dậy, trước khi Tống Điềm kịp kêu lên một tiếng, sau lưng đã bị ép dựa vào cây cột lớn trong trướng, cây cột này chống đỡ toàn bộ dầm xà, vô cùng chắc chắn nên cho dùng động tĩnh lớn như thế cũng không có vấn đề gì.

Sự thật cũng chứng minh, vết thương ở chân của Cố Hiển Thành gần đây đã bình phục rất tốt, ít nhất có thể bế người lên....cũng không ảnh hưởng chút nào. Chỉ là sau lưng Tống Điềm bị ma sát với cột gỗ nên có hơi đau, nhưng cơn đau này chỉ là rất nhẹ , rất nhanh sau đó liền bị một cỗ cảm giác khác cuốn sạch đi.

Mệt cực kì.

Khi hai người trở lại chiếc giường gỗ kêu cót két kia, Cố Hiển Thành xoay người ôm nàng vào  trong ngực.

“ Ngày mai đổi một cái khác nhé. “

Tống Điềm vốn đang nhắm mắt nghỉ mệt, vừa nghe thấy lời này, hai mắt nàng đột nhiên mở to : “ Chàng đừng đổi !”

Đang yên đang lành, nàng lại bỗng nhiên muốn đổi giường thì có khác nào đi nói với người khác biết là đã phát sinh ra chuyện gì sao !

Cố Hiển Thành cũng buồn bực nói : “ Thế nàng nói phải làm thế nào ?”

Tuy rằng mới vừa như vậy cũng rất tốt... Nhưng nàng cứ một lúc liền kêu mỏi, một lúc lại kêu mệt.

Vẫn là giường đất dùng tốt hơn.

Lão bà và hài tử có thể nằm trên giường đất ấm áp.

Lời này quả thật không sai.

Tống Điềm nhắm mát lại, không chịu trả lời, vừa nghĩ đến lão bà và hài tử, Cố Hiển Thành bỗng nhiên mở mắt nhìn chung quanh: "Tiểu Bảo đâu?"

Tống Điềm không chịu nói, nhưng hai tai nàng lại đỏ bừng.

Cố Hiển Thành suy nghĩ kĩ một chút, liền hiểu ra .

Ban ngày hắn nói với nàng buổi tối đợi hắn, cho nên có lẽ nàng đem Tiểu Bảo đến chỗ Chu tỷ ngủ , Cố Hiển Thành cười hắc hắc, trong lòng một mảnh thỏa mãn.

Cố Hiển Thành miết miết vành tai nàng nói : "Ta nay hỏi Hồ Kỵ , khi nào thì có thể bắt đầu trị liệu, ông ấy nói còn thiếu một loại dược liệu rất khó tìm, ta đang muốn để binh lính Thành Dương Quân cũng đi theo hỗ trợ, tìm thấy sớm một ngày thì có thể đem chuyện phiền lòng này giải quyết sớm hơn một ngày .”

Nghe hắn nói thế, Tống Điềm mở mắt ra.

Xém chút là nàng quên mất chuyện này rồi.

Bây giờ nàng hoàn toàn không tin tưởng Tô Chinh và Hồ Kỵ một chút nào, càng không tin bệ hạ, bọn họ là thật tâm muốn trị liệu cho hắn sao ? Hay là muốn thừa dịp chữa trị này để động tay động chân ?

Vì thế Tống Điềm rủ mắt : “ Thực ra cũng không cần gấp như thế, chúng ta không phải sắp về kinh rồi sao ? Trong kinh thành còn có nhiều đại phu giỏi như thế…. Hay là để đến lúc đó tìm thêm mấy người nữa khám xem sao ?”

Cố Hiển Thành nhăn mày : “ Sao nàng lại nói giống Tô Chinh như thế ?”

Tống Điềm nhạy bén nắm bắt được điểm mấu chốt trong câu hỏi của hắn, Tô Chinh cũng đã từng nói như thế, sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng cũng đã hiểu được đại khái rồi.

Tô Chinh có lẽ là muốn trì hoãn, không muốn để Cố Hiển Thành nhớ lại chuyện trước đây.

Tống Điềm ngược lại thấy an tâm hơn một chút : “ Ta chỉ là vì nghĩ cho chàng…”

Cố Hiển Thành nhếch miệng cười, nghe được lời này, trong lòng mềm mại ! Thoải mái ! Hắn hung hăng hôn lên má Tống Điềm một cái thật kêu, làm cho da mặt mỏng manh của nàng phát đau !

Tống Điềm hừ một tiếng, cũng không muốn náo loạn, vẫn là muốn cùng hắn nói chính sự.

Nàng do dự hai ba lần, lời nói đã đến bên miệng , nhưng bây giờ lại không biết mở miệng như thế nào.

Khi nàng đang muốn nhắc đến chuyện này thì bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng ngáy của Cố Hiển Thành.

Tống Điềm : "? ? ?"

Nàng không thể tin nổi mở to mắt, đưa hai tay ra lay lay người hắn. Không ngờ Cố Hiển Thành thật ra cũng mệt mỏi cả một ngày, mà trước khi đến hắn còn uống thuốc, tác dụng an thần của thuốc đã rõ ràng, lúc này, mặc cho Tống Điềm lay gọi như thế nào, một chữ hắn cũng không nghe thấy .

Tống Điềm buồn bực liền giơ chân đá hắn.

Không ngờ trong nháy mắt sau đó liền bị hắn đè lại, cái người gọi không tỉnh này thế mà khí lực cũng không nhỏ, Tống Điềm bất đắc dĩ đành phải thành thật nằm yên trong lòng hắn. Im lặng nhìn hắn.

Đột nhiên Tống Điềm nảy ra một suy nghĩ, muốn xem lại vết bớt kia, nhưng nghĩ đến cảnh tượng nàng vừa dựa vào cột vô tình cúi đầu nhìn thấy cái phong cảnh kia, cho dù thế nào thì nàng cũng không nhìn thêm lần nữa, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là bỏ cuộc.

Phải trái đều đã xác định xong.

Nàng đưa tay ôm lấy Cố Hiển Thành.

---

Ngày hôm sau, khi Tống Điềm tỉnh dậy, Cố Hiển Thành đã rời đi rồi.

Đi lúc nào thì nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì, sau nửa đêm nàng ngủ rất say, khi tỉnh dậy đã là giờ Thìn một khắc. Lúc này binh lính Thành Dương Quân đã bắt đầu tập luyện.

Nàng thở dài ,ngồi im trên giường một lúc lâu .

Sau khi nàng làm vệ sinh cá nhân xong, chuẩn đi đi đón Tiểu Bảo thì bỗng nhiên bên ngoài trướng truyền đến một loạt tiếng bước chân và tiếng cười giòn tan của Tiểu Bảo. Tống Điềm giật mình nhìn sang, vậy mà thấy Lưu Dương dân theo Tiểu Bảo đang đi tới.

Tống Điềm đứng ngốc tại chỗ một lúc, Lưu Dương cũng đã nhìn thấy nàng.

“ Tống trù nương, lâu rồi không gặp nhỉ.”  Lưu Dương cười nói.

Tống Điềm lập tức tỉnh táo lại, nói: "Lưu tướng sĩ... à không, bây giờ ta hẳn nên gọi ngài là Lưu đại nhân mới đúng ."

“ Không quan trọng, cũng chỉ là xưng hô mà thôi, ta vừa mới đi ngang qua phòng giặt, nhìn thấy Tiểu Bảo rất đang yêu, liền giúp ngươi đưa thằng bé về đậy.”

“ Đa tạ ngài .” Tống Điềm đi tới ôm con trai. Do dự một lúc rồi nói: “ Lưu đại nhân, ngài có muốn vào uống một tách trà nóng không?”

Lưu Dương mỉm cười : “ Được .”

Tống Điềm mời người đi vào, chỉ là, dù sao hôm qua Cố Hiển Thành cũng qua đêm ở chỗ này, nàng có chút chột dạ, khóe mắt liếc nhìn Lưu Dương, cũng may hắn rất khách khí, không nhìn lung tung.

“ Lưu đại nhân, mời .”

Tống Điềm bưng trà nóng đến , ngồi xuống đối diện với Lưu Dương, kỳ thật nếu hôm nay Lưu Dương không tới tìm nàng, thì nàng cũng sẽ đi tìm hắn .

Nàng thật sự là có quá nhiều chuyện muốn hỏi.

Mà Lưu Dương sau khi nhấp một ngụm trà, liền mỉm cười nhìn về phía nàng: “ Tống trù nương, có chuyện gì thì cứ hỏi đi .”

Tống Điềm nghe vậy cũng không do dự nữa, nói thẳng: "Ta muốn biết, lúc trước ngài nói phu quân ta... chính là Cố Yển, có thể đang ở biên quan, cho nên giới thiệu ta đến biên quan làm trù nương, chuyện này rốt cuộc là như thế nào ?"

Lưu Dương nhìn thật sâu vào mắt nàng : “ Đó là sự thật, Tống trù nương, không lẽ không nên được biết chuyện này sao ?”                                                                                              

Tống Điềm: “ ! ”

Nàng hoàn toàn đơ ra, ngơ ngác nhìn Lưu Dương không biết phải làm sao.

"Cho nên, cho nên nói... Ngài đã sớm biết đại tướng quân..."

“ Phải .”

Hắn thành thật và thẳng thắn, những nghi vấn trong lòng Tống Điềm trong nháy mắt được giải tỏa.

“ Vậy tại sao ngài lại....”

Lưu Dương: "Vì sao ta lại không nói cho đại tướng quân biết ? Việc này, tạm thời không có cách nào trả lời. Nguyên nhân trong này liên lụy qua nhiều , ta không thể can thiệp ."

Tống Điềm: “ Vậy sao ngài lại biết ? Lại làm cánh nào mà tra được Cố Gia thôn ? Lúc đó ngài đã nói ngài cùng ta phu quân kề vai chiến đấu, cho nên..."

Lưu Dương mỉm cười: “ Chuyện kề vai chiến đấu ta không hề nói dối, về phần Cố gia thôn, kỳ thật biết được thân phận của Cố tướng quân, tự nhiên có thể tìm tới , lúc trước ta cũng chỉ là ôm tghais độ muốn thử một lần, nhìn thấy nhà các ngươi trải qua thật vất vả, bỗng nhiên sinh ra thiện ý, còn việc sau này diễn biến thế nào thì còn tùy vào duyên phân và nhân quả ."

Duyên phận và nhân quả...

Tống Điềm còn có chút nghi hoặc: “ Vậy vừa rồi làm sao ngài biết ta đã biết được chân tướng ...”

Lời này ngược lại khiến Lưu Dương hơi sửng sốt, hắn giật mình một cái,  nói: “ Ngươi giữ ta lại, lại còn thái độ muốn hỏi lại thôi chuyện lúc trước, ta đại khái đoán được, cũng không chắc chắn .”

Tống Điềm ồ lên một tiếng.

“ Mặc kệ là chuyện như thế nào, ta đều mười phần cảm kích ngài, ngài là ân nhân của Cố gia ta. Nếu mẹ chồng ta ở dưới hoàng tuyền biết được tin này, bà chắc chắn sẽ rất vui .”

Lưu Dương nghe lời này, bỗng nhiên trầm mặc: " Nói như thế nghĩa là... Sau khi ta đi, Cố lão thái thái..."

“ Vâng .” Vẻ mặt của Tống Điềm cũng trở nên ngưng trọng.

“ Mẹ chồng ta, bà ấy đã qua đời rồi.”

Trên mặt Lưu Dương hiện lên một tia đau xót.

Hai người trầm mặc một lúc, Lưu Dương dường như đã hạ quyết tâm.

“ Bây giờ ngươi có tính toán gì không ? Có định nói chân tướng cho Cố tướng quân không ?”

Tống Điềm ừ một tiếng: “ Thật ra ta cũng chỉ vừa mới biết thôi, hai hôm nay ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, ta cũng chỉ là một phụ nữ, có rất nhiều chuyện không hiểu rõ, nhưng chuyện này, trừ nói cho chàng biết ra ta cũng không nghĩ được biện pháp nào khác tốt hơn cả.”

Lưu Dương nghiêm nghị : “ Nếu ta nói ta nguyện ý giúp ngươi, ngươi có tin ta không ?”

Tống Điềm có chút ngoài ý muốn: "Ngài..."

“ Cứ coi như bù đắp cho Cố lão thái thái đi, dù sao lão nhân gia người cũng rất đáng thương. Nếu như ngươi tin ta, có thể nghe ta phân tích một chút.”

Tống Điềm vội vàng nói: "Xin mời ngài nói."

Vẻ mặt Lưu Dương dần dần trở nên nghiêm túc: “ Thứ nhất, là nguỵ tạo thân phận, có thể biến thân phận này thành nhất phẩm đại tướng quân, chuyện này chỉ có duy nhất một người có thể làm được, điểm này ta nghĩ ngươi hiểu rất rõ.”

“ Ta biết.” Tống Điềm gật đầu.

Lưu Dương : “Thứ hai, hai năm qua ta du tẩu tứ phương, ở dân gian dò xét được rất nhiều tin tức, theo ta được biết, cả Ngô Vương và Thái tử đều đang ngầm điều tra nghe ngóng thân thế của Cố tướng quân , nhưng không có ngoại lệ, ban đầu bọn họ tra được một ít thông tin, nhưng sau đó lại không thể điều tra ra thêm cái gì nữa, hay nói cách khác, có một bàn tay vô hình đã dẫn họ tới một con đường khác."

Tống Điềm ngẩn người : “ Đường khác là sao ?”

Lưu Dương im lặng thổ lộ vài chữ, Tống Điềm bụm miệng lại.

“ Điều này làm sao có thể….”

“ Sao lại không thể, ngươi có biết thế cục trong kinh đang là như thế nào không ?”

Tống Điềm lắc đầu : “Không biết….”

“ Thái tử là thứ xuất của tiên hoàng hậu, nhưng thân thể gầy yếu, mấy năm nay không thể chia sẻ quốc sự hay tuần tra thiên hạ giúp bệ hạ, Ngô Vương là trưởng tử của Nghi phi, tuy hiện tại Nghi phi vẫn chưa được phong hậu nhưng có địa vị ngang với Phó hậu, chưởng quản lục cung. Hai vị này tranh đấu, thế lực hai phe tả hữu trong triều ngang nhau, chỉ là mấy năm gần đây, thân thể Thái tử không còn được như trước, Ngô Vương độc chiếm, bệ hạ đang cần gấp một người có thể cân bằng thế lực này, ngươi hiểu chưa?"

Tống Điềm vẫn không hiểu, nhưng dường như lại mơ hồ hiểu.

Lưu Dương tiếp tục nói: “ Cho nên, hiện giờ các ngươi chỉ là ở biên quan, bệ hạ còn chưa ra tay, nhưng đợi khi các ngươi hồi kinh, Có nhiều chuyện rất khó nói trước.”

“ Không,” Tống Điềm đột nhiên nói.

“ Hắn...Hắn có lẽ đã biết rồi.”

Lưu Dương sửng sốt.

Tống Điềm liền đem những lời mà gần đây Tô Chinh nói với nàng kể hết ra.

“ Ý của Tô đại nhân, có lẽ cũng chính là ý của bệ hạ....Hắn muốn cho ta xa chạy cao bay."

Lưu Dương cúi đầu trầm tư .

“ Có lẽ đúng là như vậy, muốn cho ngươi bỏ đi, lại không quấy nhiễu cái thân phận Cố Hiển Thành này, quả là thượng sách.”

“ Hơn nữa... Tô Chinh này là tâm phúc của bệ hạ, đối với thân phận của Cố tướng quân tất nhiên là hắn biết rõ sự tình, vậy hắn có biết ngươi cũng đã biết hay không ?"

Tống Điềm lắc đầu : “ Đương nhiên là không biết.”

Lưu Dương gật đầu: "Ngươi làm rất tốt. Việc này không thể nói ra, Tô Chinh rất là thông minh, nếu như bị hắn biết được, giữa ngươi và ta liền mất tiên cơ."

Tống Điềm tự nhiên cũng hiểu được đạo lý này.

“ Vây... vậy tiếp theo ta nên làm gì ? Ngài biết không, bây giờ vẫn còn đang chuẩn bị chuyện trị liệu nữa, ta thực sự không biết nên làm thế nào cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/chuong-101.html.]

"Việc này ta đã nghe nói, ngươi yên tâm, mặc dù Hồ Kỵ có danh hiệu thần y, nhưng hắn lại thích làm việc theo cách riêng. Mấy năm nay ta du ngoạn tứ phương, cũng quen biết được một số người tài giỏi, trong đó có một người bạn thân so ra có lẽ không kém hơn Hồ Kỵ đâu , ta đã viết thư, hắn sẽ sớm đến kinh thành. Về việc chữa trị cho đại tướng quân,, ta đề nghị vẫn là tiến hành ở kinh thành thì hơn ."

Tống Điềm hiểu ra: “ Ta cũng tính như thế, ta vẫn luôn không yên tâm về hai người kia, nghe đại nhân nói như vậy thì ta yên tâm rồi.”

“ Ừ, có lẽ hai người kia cũng không muốn trị liệu ở đây đâu. Nếu trị khỏi, có nghĩa là đại tướng quân có khả năng sẽ khôi phục trí nhớ, cho nên chắc là bọn họ sẽ kéo dài cho đến khi hồi kinh, đến lúc đó, có lẽ chính là một phiên đọ sức khác ."

Tống Điềm nghe vậy, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

“ Cho nên, ta vẫn cò một ý kiến như thế này.” Lưu Dương nói.

"Đó chính là, lúc này tạm thời không thể nói chân tướng cho đại tướng quân biết."

Tống Điềm khó hiểu: "Vì sao?"

Lưu Dương trầm mặc một lát.

"Nếu ta đoán không sai, hiện tại Thành Dương Quân, cũng tức là bên cạnh đại tướng quân cũng co người của bệ hạ. Bệ hạ bản tính đa nghi, Tô Chinh tuy ở ngoài sáng, nhưng chỗ tối nhất định là vẫn còn có người khác nữa. Nếu ngươi nói ra, ta lo là….ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Mà khi thấy mọi chuyện bại lộ, có khả năng bệ hạ sẽ ra hiểm chiêu.”

Tống Điềm trợn to mắt.

“ Hơn nữa, Hiển Thành tính tình nóng vội, hiện giờ bệnh cũ lại chưa khỏi, nếu cảm xúc d.a.o động thất thường, ta lo sẽ ảnh hưởng tới thân thể hắn, mà lại còn có thể sẽ hành động bốc đồng.” Lưu Dương cười khổ, hiển nhiên, hắn cùng Cố Hiển Thành ở trên chiến trường kề vai chiến đấu nhiều lần, tự nhiên rất hiểu tính cách của hắn.

Tống Điềm cẩn thận suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta biết rồi, đại khái là ta đã hiểu.”

Lưu Dương liếc nhìn bên ngoài: “Ta phải đi đây, ta không thể ở đây lâu, ta đột nhiên trở về, có lẽ người trong bóng tối kia đang nhìn ta chằm chằm. Tống trù nương, cái này cho ngươi, đây là một cái còi xương, về sau ngươi và ta đều sẽ dùng nó để truyền tin, ta có vật có thể thu được âm thanh của nó, người ngoài sẽ không nghe được."

Tống Điềm vội vàng nhận lấy.

Lúc Lưu Dương đứng dậy đi tới cửa thì Tống Điềm bỗng gọi hắn lại.

“ Lưu đại nhân….”

Nàng do dự một chút, vẫn là không nhịn được nói: “ Đa tạ ngài rất nhiều, nếu không có ngài, dân phụ thật sự không biết phải làm như thế nào, đại ân đại đức của ngài, dân phụ suốt đời khó quên."

Lưu Dương mỉm cười, hắn đứng ở dưới ánh mặt trời, ngược sáng, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên mơ hồ.

“ Thực ra, bất kể là đại tướng quân hay Cố gia, đối với ta đều có ân tình. Cứ xem như, ta tới đây là để báo ân đi.”

Nói xong, Lưu Dương xoay người rời đi.

Báo ân?

Tống Điềm cẩn thận suy nghĩ, có lẽ là đang nhắc đến chuyện gì đó trên chiến trường, nàng nghĩ.

__

Sau cuộc trò chuyện với Lưu Dương, nàng cảm thấy trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.

Nhưng cũng thận trọng hơn không ít.

Không phải chỉ có đánh nhau mới có thể gọi là chiến trường, bây giờ, Tống Điềm đã hiểu được ý nghĩa của những lời này.

Nàng đi nhà bếp, bắt đầu làm những việc mình cần làm một cách trận tự đâu vào đấy, không để lộ một chút sơ hở nào.

Hôm nay là mùng một, cũng là ngày tổng luyện binh của Thành Dương Quân, cho nên mới sáng sớm Cố Hiển Thành đã rời đi.

Không đến chạng vạng, hắn sẽ không quay về .

Sau khi Lưu Dương rời khỏi trướng của Tống Điềm liền trở về trướng của mình, hắn đóng chặt cửa, đọt nhiên cảm thấy một trận đau thắt trong lồng n.g.ự.c .

Hắn đi đến tủ. lấy ra một viên dược hoàn màu đỏ sau đó ăn vào, cuòi khổ.

Xem ra, thời gian của hắn không còn nhiều nữa rồi.…

Lưu Dương tựa người vào trên ghế, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, sau khi nhắm mắt lại, trong mắt tràn ngập sương mù đen dày đặc...

#

Cố Gia thôn, huyện Linh Đài.

Cảnh tượng ở đây so với bây giờ thật khác xa.

Bắt đầu từ năm Lương Hữu thứ sáu, Đại Lương bắt đầu có đánh nhau, chiêu mộ vô số nam nhân sung quân, năm Lương Hữu thứ tám, chiến sự lên đến đỉnh điểm, tử thương vô số, mỗi ngày trên khắp Đại Lương có vô số thôn làng, vô số gia đình nhận được tin báo tử, Tình hình này kéo dài cho đến mùa xuân năm Lương Hữu thứ mười hai.

Một năm nay, rốt cuộc cũng đánh đuổi được bọn man di về nước, nỗi đau của dân chúng bắt đầu dần dần được xoa dịu. Nhưng cùng lúc đó, chiến tranh kết thúc, vô số lão binh xuất ngũ về nhà, người thì bị thương, kẻ thì tàn tật, chỉ mới năm sáu năm trôi qua, có người như đã già đi cả mười tuổi, đứng ở trước cửa nhà mình mà không ai nhận ra.

Trước cửa Cố gia, mãi mà vẫn không có người bước vào.

Trong sân cực kì yên tĩnh đến lạ lùng, tiếng động duy nhất có thể nghe thấy là tiếng gà gáy trong sân. Ở cửa sân đặt một chiếc ghế nằm, trên ghế có một lão nhân tóc bạc đang ngồi, trên tay thỉnh thoảng lại phe phẩy chiếc quạt hương bồ.

Nửa thân dưới của lão nhân này hình như đã từng bị thương, không thể cử động được, rất nhanh sau đó, cánh cửa mở ra, một người phụ nữ xác thùng nước đi ra

“ Nương, hôm nay phơi nắng như thế chắc là cũng được rồi, chúng ta vào nhà thôi,”

Lão nhân quay đầu nhìn nàng một cái : "Không... Gấp. Ta nghe nói, hôm nay ở cổng thôn lại có một nhóm lão binh trở về đó, con đi xem thế nào đi .”

Người phụ nữ này chính là Tống Điềm, chỉ là lúc này trông nàng hơi khác so với nàng ở trong quân doanh, trên khuôn mặt của nàng còn vương mấy phần tang thương.

Nàng thở dài trong lòng : “ Vâng.”

Mặc dù đã nhiều lần đi đi về về, mỗi lần như thế chỉ đổi lấy một lần thất vọng, nhưng dù sao nàng vẫn là người thiện lương, không đành lòng nhìn mẹ chồng thương tâm, nên đã rửa tay, tháo tạp dề rồi đi ra xem.

Nhóm người hôm nay trở về đều là lão binh, nhìn mãi cũng chẳng có ai tuổi tác tương đương với Cố Yển. Tống Điềm thở dài một tiếng, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, cách đó không xa có người hét lên: "Có lão binh nhảy sông! ! !"

Mọi người xôn xao, vội vã chạy đến đó.

Tống Điềm cũng giật mình, cùng đám người vội vàng lao tới.

“ Xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì, trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả mới trở về được, như nào lại muốn nhảy sông ?”

“ Aiya, nghe nói là nhà tan cửa nát cả rồi, chắc là không chịu nổi đả kích nên thế !”

“ Nhà ai vậy ?”

“ Chắc là người của Lưu Gia thôn ! Ngươi quên chuyện bốn năm trước có một trận mưa lớn, sau đó bị sạt lở đất, những nhà trong nhà có đàn ông thì còn có thể cõng vợ con chạy thoát, còn những nhà không có đàn ông kia,  trong nhà toàn người già yếu bệnh tật, ai có thể chạy được chứ ! Chỉ biết đứng nhìn ngọn núi sạt lở, nhà cửa bị cuốn trôi, người cũng mất… Thật đáng thương…”

“ Đó là người của Lưu Gia thôn sao ?”

“ Chắc là thế…”

Tống Điềm đứng trong đám người, nghe nói như thế, cũng nhớ đến chuyện bi thảm năm đó, trong lòng cảm thấy đau xót. Lưu Gia thôn có địa thế cao hơn so với Cố Gia thôn, từ sau chuyện đó, nhiều gia đình còn sống sót đã lần lượt chuyển nhà, không còn ai muốn ở lại nơi nguy hiểm như vậy nữa, nhưng còn những người già lại không ai chăm sóc, quan phủ càng không thể lo liệu hết được, có rất nhiều người đang sống bị c.h.ế.t đói trên núi.

Tóm lại, trong thế gian này, bách tính vẫn là khổ nhất.

Trong lúc hồi tưởng, Tống Điềm đã đi đến bên cầu, thấy lão binh nhảy sông kia tóc tai rối bù, thân hình tiều tụy, mặt xám như tro tàn, bất luận kẻ nào khuyên bảo đều nghe không vào, chỉ một lòng muốn tìm đến cái ch//ết.

Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, Tống Điềm nhìn thấy trên thẻ gỗ của hắn khắc một chữ “ Dương ”.

Có lẽ là vì lòng tốt muốn cứu người, Tống Điềm bỗng kêu to một tiếng : “ Lưu Dương !”

Người trên cầu bỗng dừng động tác lại.

Gian nan quay đầu lại.

“ Lưu Dương, là ngươi sao ?” Lúc này Tống Điềm đang rất khẩn trương, theo phản ứng của hắn, nàng đoán đúng rồi.

“ Ngươi xuống dưới đi, ngươi đừng nghĩ quẩn như thế, người nhà của ngươi có thể vẫn còn sống!"

Lời Tống Điềm vừa nói khiến hai mắt Lưu Dương khẽ động, trong mắt hiện ra một tia sáng.

“ Ngươi là ai ? Làm sao ngươi biết ?”

“ Ta là người thôn Cố Gia !” Tống Điềm chỉ vì muốn cứu người, trong lúc hoảng hốt, nàng bịa ra: "Ta, ta nghe nói bốn năm trước , sau trận sạt lở, Lưu Gia thôn có một đứa bé đi lạc , sau đó được một người hảo tâm đưa đến huyện thành ! Khi ta đi đến huyện thành làm việc đã gặp qua đứa bé đó, con bé nói cha nó tên là Lưu Dương, có phải là ngươi không !”

Lưu Dương hô hấp dồn dập, lập tức nhảy qua lan can cầu.

“ Có phải là đứa bé gái không ! Trên đầu còn thắt hai cái b.í.m tóc nhỏ ?!”

Người mà Tống Điềm nhìn thấy tất nhiên không thể là người trong trí nhớ của Lưu Dương, cũng không có cái gì mà b.í.m tóc nhỏ, nhưng nàng chỉ có thể gật đầu: “Đúng, đúng, đúng!”

Thật ra, đứa bé kia cũng không nói qua tên của phụ thân mình, chỉ đúng là trẻ mồ côi ở Lưu Gia thôn, Tống Điềm vì cứu người, chỉ có thể nói dối.

Lưu Dương nghe vậy, mắt vành mắt lập tức liền đỏ lên, cả người ngã xuống đất.

"Niếp Niếp..."

Thôn dân ngắm chuẩn thời cơ, lập tức tiến lên đem người giữ chặt.

"Đại huynh đệ a! Sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ! Trong làng này có không ít gia đình giống như ngươi! Chết không bằng sống lay lắt, cứ xuống đây trước đã..."

Lưu Dương bật khóc nức nở, một người đàn ông trưởng thành vậymà lại ở bên bờ sông bật khóc như một đứa trẻ.

Trà Đào Cam Sả

Tống Điềm không đành lòng, đi lên trước đưa đưa cho hắn chiếc khăn: “ Cầm lấy, lau nước mắt đi, mọi người sống cũng đều không dễ dàng gì.”

Lưu Dương lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Sau đó, Tống Điềm lại dẫn người về nhà, làm một bữa cơm.

Lưu Dương ăn như hổ đói.

Cố lão thái sau khi nghe nói chuyện này cũng rất thổn thức, liền khuyên bảo mấy câu, cũng bảo Tống Điềm cắt cho một miếng thịt khô để đem về ăn tết.

Tống Điềm nhìn dáng vẻ của hắn còn tệ hơn một kẻ lang thang, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.

Đều là những nam nhân tốt đi bảo vệ đất nước, tại sao hắn lại thành ra như vậy chứ ?

Lưu Dương sau khi ăn xong bữa cơm, dục vọng muốn tìm đến cái c.h.ế.t của hắn cũng không còn mãnh liệt như trước.

Hắn xin nước giếng rồi tắm rửa qua loa một chút, lúc này mới hướng về phía Tống Điềm, chắp tay cúi người thật sâu.

“ Đại ân đại đức của cô nương, Lưu Dương suốt đời khó quên, dám hỏi cô nương, đứa bé mà ngươi nói đến đang ở huyện Linh Đài, ngoài ra còn có manh mối nào khác nữa không ?”

Tống Điềm chỉ đành nói địa điểm nơi nàng gặp đứa bé đó, hình dáng hiện tại, cũng như diện mạo của người đàn ông và người phụ nữ đã bế đứa bé kia đi.

Lưu Dương lại lần nữa nói lời cảm ơn.

Bất quá vì gặp được lão binh nên Tống Điềm cũng vừa vặn muốn hỏi một chút chuyện về Cố Yển.

Khi Tống Điềm nói rằng hơn ba năm trước đã nhận được tin báo tử của trượng phu nàng thì ánh mắt Lưu Dương cũng hiện lên một tia đau xót và tiếc nuối.

“ Xin nén bi thương.”

Tống Điềm mỉm cười : “ Ta bây giờ thì không sao rồi, chỉ là mẹ chồng ta vẫn luôn không yên lòng,  phu quân ta tên là Cố Yển, ngươi có quen biết chàng không ? Chỉ cần biết một ít chuyện của chàng khi còn sống thôi cũng được .”

Lưu Dương nghe vậy liền ngây ngẩn cả người, Cố Yển?

Hắn đứng trong sân nhà họ Cố suy nghĩ hồi lâu, trong trí nhớ của hăn, cái tên này hình như có chút quen thuộc, đến tột cùng là đã thấy qua ở đâu?

Tống Điềm mỉm cười nói: “ Không sao đâu, trên đời có rất nhiều người trùng tên, ngươi không nhớ ra cũng là bình thường, ngươi đừng bận tâm."

"Không..."

Lưu Dương chợt nhớ tới.

Năm ấy vào kinh, có một tướng sĩ trẻ tuổi vô cùng anh tuấn, dẫn đầu một đám người phá vòng vây, trên người người đó hình như cũng có một miếng thẻ gỗ giống như của hắn, đây là truyền thống của Cố Gia thôn và Lưu Gia thôn, mặt trên miếng thẻ gỗ có khắc một chữ “ Yển”. Lúc đấy trong lòng Lưu Dương còn cảm thấy vui mừng khôn xiết vì gặp được đồng hương, đang định sau khi trận chiến kết thúc sẽ đến tìm người đó tán gẫu một phen, nhưng ai mà ngờ trong kinh bỗng nhiên xảy ra bạo loạn. Vì bảo vệ hoàng thượng mà người đó đã bị thương nặng.

Có lẽ người đó, bây giờ đã trở thành ——

Chưa có tin tức gì là người đó đã ch//ết a.

Trong lúc Lưu Dương đang cảm thấy có chút nghi hoặc thì bên ngoài truyền đến tiếng hét to của người lái xe bò giục đi vào thành.

“ Huyện thành ——  có ai đi vào huyện thành không —— "

Tống Điềm lập tức nói : “ "Ngài mau đi đi, huyện Linh Đài còn cách đây trăm dặm nữa, nếu không đi sớm thì trời sẽ tối mất!”

Lưu Dương chỉ đành nén lại nghi ngờ trong lòng, nói: “Được, nếu chuyến đi này thuận lợi, ta nhất định sẽ trở về báo ân.”

Tống Điềm cười nói : “ Chỉ là một bữa cơm mà thôi, không cần báo đáp."

Lưu Dương mỉm cười.

"Thành Dương Quân có thù tất báo, có ân tất báo đáp, đây là quy củ."

Tống Điềm cũng mỉm cười mà không trả lời.

Chỉ có điều Lưu Dương không ngờ rằng, lần này hắn vào huyện thành tìm người thân lại khiến hắn bỏ lỡ một thảm hoạ ở Cố Gia thôn. Khi hắn quay lại tìm người thì hay tin Cố Gia thôn bị một bang đạo tặc vượt ngục cướp bóc không còn lại gì…

Tiểu viện của Cố gia giờ đây cũng đã trở nên không thể nhìn nổi nữa...

#

Suy nghĩ của hắn quay về, màn sương đen tan biến.

Lưu Dương ngồi trong doanh trướng chậm rãi mở mắt ra.

Thành Dương Quân có thù tất báo, có ân tất đáp, đây là quy củ.

Ánh mắt hắn toát lên vẻ kiên định, lại lấy một viên dược hoàn ăn vào, lúc này mới đứng dậy, sải bước ra ngoài thao trường….

Loading...