Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch - Chương 87
Cập nhật lúc: 2025-06-07 05:28:17
Lượt xem: 996
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi Ngụy Thạch trở về thôn Hoa Ổ, hắn còn tranh thủ đi gặp Vinh Vương một lần.
Chuyện núi Phúc có long mạch, vẫn luôn là bí mật của phủ Vinh Vương.
Vinh Vương nghe xong, phái một kẻ lanh lợi đi cùng Ngụy Thạch về thôn Hoa Ổ. Đó là một vị tiểu công công, đã sớm giúp Ngụy Thạch lo liệu ổn thỏa mọi việc.
Thôn Hoa Ổ trấn Bạch Vân đều thuộc quyền cai quản của huyện Khánh. Huyện thái gia nghe nói người của phủ Vinh Vương đến, sợ đến suýt ngã khỏi ghế, vội vàng chạy ra nghênh đón.
Phủ Vinh Vương làm việc đương nhiên thuận lợi, huyện thái gia nghe xong nói: “Thì ra là chuyện này… án ở thôn Hoa Ổ này hạ quan cũng có nghe nói, đã có khúc mắc như vậy, vậy hạ quan sẽ cùng các vị đi một chuyến!”
Thôn Hoa Ổ.
Hàng xóm của Chu gia cảm thấy rất lạ, Chu Võ này từ hôm trước đã đi ra ngoài, sao Miêu thị cũng không ra ngoài nữa?
Đã một ngày một đêm, cửa lớn Chu gia vẫn luôn đóng chặt, hơn nữa nàng ta luôn ngửi thấy một mùi gì đó thoang thoảng –
“Đương gia, chàng có ngửi thấy mùi m.á.u tanh không?”
“Hình như có chút thì phải?”
“Chuyện gì thế này? Người Chu gia cũng không ra ngoài… có nên…”
Thôn Hoa Ổ gần đây xảy ra mấy chuyện lớn, khiến mọi người hoang mang lo sợ.
Mà lúc này, Tề Nhị cũng đang đợi.
Hắn ta đợi hàng xóm của Chu gia đi báo quan, hắn ta đã sớm nghĩ kỹ qua, chuyện này vẫn có thể đổ lên đầu Ngụy Thạch.
Hắn ta đã để lại chứng cứ phạm tội ở Chu gia, chính là con d.a.o bổ củi của Ngụy Thạch.
Dù sao Ngụy Thạch bây giờ cũng không thể quay lại, hắn ta và Chu Võ vốn dĩ không có dính líu gì, ai sẽ nghĩ đến hắn ta cơ chứ.
Nhưng Tề Nhị cũng không ngờ rằng, đêm đó hắn ta vội vàng, không kịp kiểm tra thi thể, hắn ta chỉ tùy tiện cứa cổ ba người, mà trong số đó, hắn ta hoàn toàn không để ý rằng một trong số đó là con búp bê vải mà Chu Thành Bảo thường ôm khi ngủ…
Mà Chu Võ, đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Tề Nhị Lang hoàn toàn không hay biết, chỉ nghĩ rằng cả nhà Chu gia đã c.h.ế.t hết, hắn ta vẫn âm thầm làm việc của mình…
Cho đến khi, quan phủ đến tận nhà.
Hàn thị vào mấy ngày nay ngày nào cũng chạy lên huyện thành, thấy ai mặc quan phục là lại như điên dại chạy đến, rõ ràng đã phát điên rồi.
Lúc này, thấy quan sai đến một nhóm đông như vậy, Hàn thị đang ngồi ở đầu thôn đã không chịu nổi nữa rồi!
“Quan lão gia, các ngươi đã bắt được người rồi sao?! Các ngươi đến để đòi lại oan khuất cho nhi tử của ta phải không?!”
Hàn thị vừa dứt lời, đột nhiên mở to mắt, bóng dáng Ngụy Thạch xuất hiện từ phía sau. Hàn thị chợt sững sờ, sau đó như điên như dại lao lên!
“Đồ trời đánh! Ngụy Thạch! Trả mạng con ta đây!!!”
Thôn Hoa Ổ đều chấn động!
Ngụy Thạch đã trở về!
Trước mặt Ngụy Thạch có hai nha dịch chặn Hàn thị lại, Ngụy Thạch lạnh lùng liếc nhìn bà ta: “Nhi tử của bà, không phải ta giết.”
“Không phải ngươi thì là ai! Đồ trời đánh! Ngươi sẽ không được c.h.ế.t tử tế!”
Hàn thị mắt đỏ ngầu gầm lên.
Mà lúc này, hàng xóm của Chu gia bỗng nhiên lảo đảo chạy đến: “Quan lão gia! Quan lão gia các người đến đúng lúc lắm! Chu gia! Xảy ra chuyện rồi!”
Miêu thị và Chu Thành Bảo đều đã mất mạng.
Chưa hết, lúc này người của Vương gia cũng đến, nói rằng Vương Vĩnh Thành tối qua cũng đã chết!
Người trong thôn Hoa Ổ trực tiếp muốn điên lên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-qua-phu-va-chang-tho-da-cuc-mich/chuong-87.html.]
Đây là chuyện gì thế này!
Sau khi quan phủ kiểm tra thực hư, lập tức bắt giữ Tề Nhị Lang.
Tề Nhị Lang nằm mơ cũng không ngờ rằng, hắn ta ở nhà đợi quan sai, đã sớm nghĩ kỹ lời lẽ để thoái thác, nhưng hắn ta lại nhìn thấy một người tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây.
Khi Tề Nhị Lang nhìn thấy Ngụy Thạch, cả người hắn ta đều đứng sững.
“Chính là hắn! Mau bắt lấy người!” Vị tiểu công công kia hô to một tiếng, hai ba nha dịch liền xông lên, lập tức kiềm giữ Tề Nhị lại!
Mỗi bước mỗi xa
Tề Đại Lang và những người trong thôn xung quanh đều sững sờ: “Quan lão gia! Rốt cuộc là chuyện gì vậy!”
“Chuyện gì ư? Tề Nhị bị tình nghi g.i.ế.c người! Ngụy Thạch, Lý Thu Thu, Chu gia đều là do ngươi hại phải không! Huyện thái gia có lệnh, lập tức áp giải về huyện thành xét xử!”
“!!!”
Cả thôn lập tức sôi trào!
Gì cơ?!
Tề Nhị g.i.ế.c người?!
Sao có thể thế được!
“Không phải Ngụy Thạch sao!” Có người lớn tiếng hỏi.
Vị nha dịch kia cười lạnh: “Đúng sai phải trái tự có huyện thái gia xét xử! Ngụy Thạch vô tội! Ngược lại là hắn mạng lớn! Nếu không thì đã sớm chôn thân ở phía sau miếu Sơn Thần rồi!”
Ngụy Thạch đứng giữa đám đông, không kiêu ngạo cũng không tự ti, chỉ mắt lạnh nhìn Tề Nhị Lang bị quan sai đưa đi.
Tề Nhị khi đi ngang qua Ngụy Thạch đột nhiên giãy giụa một chút, dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn Ngụy Thạch, hắn ta dường như vô cùng không cam tâm, nghiến răng nghiến lợi: “Ngụy Thạch… ngươi đúng là có bản lĩnh…”
Ngụy Thạch không hề để ý đến hắn ta.
Trong thôn đều đã vỡ lẽ, nha dịch còn phải bận rộn xử lý đống hỗn độn ở Chu gia.
Vị tiểu công công đi đến bên cạnh Ngụy Thạch, nhỏ giọng nói: “Ý của Vương gia là, sau khi xử lý xong những chuyện phiền phức ở đây thì sẽ để ngươi nhanh chóng vào núi, dù sao đó mới là đại sự…”
Ngụy Thạch gật đầu: “Ta cũng có ý đó, nhưng ở thôn Hạnh Hoa ta còn một chuyện.”
Vị tiểu công công kia cười nói: “Thợ đá Ngụy, ngươi cứ yên tâm, chuyện bên ngoài chẳng phải là chuyện chỉ bằng một lời nói của Vương gia thôi sao, nói không đúng thì nghiền nát bọn chúng, cũng chẳng khác nào mấy con kiến, không cần ngươi phải bận tâm. Chỉ cần ngươi làm tốt đại sự của Vương gia, bảo đảm ngươi và mấy đời sau của ngươi, đều bình an phú quý.”
Ngụy Thạch gật đầu: “Đa tạ.”
......
Chiều hôm đó, Ngụy Thạch vẫn đến thôn Hạnh Hoa một chuyến.
Người Chu gia đã chết, đương nhiên cũng không có ai chôn cất Chu Võ.
Cụ thể những chuyện này đều do phủ Vinh Vương lo liệu.
Ngụy Thạch cũng không biết vị tiểu công công kia tìm cái cớ gì, dù sao, Đỗ Hữu Điền đã bị bắt.
Hắn ta là con trai độc nhất của Đỗ gia, hắn ta bị bắt đi, người Đỗ gia cũng phát điên.
Trần thị và Đỗ lão đầu muốn làm ầm lên đòi công bằng, nhưng ai sẽ để ý đến bọn họ cơ chứ?
Còn về việc Đỗ Hữu Điền bị giam một thời gian hay thế nào, tóm lại kết cục đã được định trước –
Hắn ta nhất định sẽ phải chịu khổ sở trong lao ngục.
Mạng có giữ được hay không, còn phải xem ý trời.
Ngụy Thạch không hề lộ mặt, chỉ lạnh lùng chứng kiến tất cả.
Đảm bảo Đỗ Hữu Điền bị bắt đi rồi, hắn mới lại vội vàng đánh xe đi đến huyện Khánh.