Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Thái Sư Làm Bồi Bàn

Cập nhật lúc: 2025-05-13 12:05:07
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nói vậy thì tên ngốc này là người quyền lực nhất triều đình sao?" Hạ Linh cầm chén trà lên uống, liếc mắt nhìn Vũ Anh đã bị đánh bầm dập đang ngồi run run đầu kia mà hỏi.

Khoé miệng ba người Thanh Sơn giật giật, nhìn dáng vẻ này của Hạ Linh cũng quá bình tĩnh đi, phải biết đó là Thái sư á, cả Cảnh quốc này số người ngang hàng hắn có mấy người, đếm không quá hai bàn tay.

Những vương gia như Ninh Vương chắc chắn có thể, đám người Tần tướng gia gia của Tần Ngạn thì miễn cưỡng ngang bằng nhưng so về quyền lực thì vẫn kém không ít, ngoài ra còn những gia chủ các gia tộc lớn nữa, gộp lại cũng chỉ khoảng mười người có thể bằng Vũ Anh.

Vậy mà Hạ Linh làm như vẻ không chút quan tâm, giọng điều vô cùng bình thản giống như trước mặt nàng thì Thái sư cũng chỉ là người thường không khác gì nhau.

Nhưng nghĩ đến cảnh vừa nãy, khi Hạ Linh một tay đ.ấ.m một chân đá, đánh cho Vũ Anh kêu la thảm thiết, hiện tại thì sợ đến run run một góc như chó mà ba người thầm lau mồ hôi thay nàng lo lắng.

"Hạ Linh, ngươi vừa đánh hắn, à không, vừa mạo phạm Vũ thái sư, việc này nếu truyền ra sợ là những thế lực ở kinh thành sẽ tức giận, ta nghĩ lên..."

"Không cần, ngươi hỏi hắn xem dám khoe không?"

Hạ Linh cắt lời Tần Ngạn mà liếc mắt nhìn Vũ Anh, hắn bị nàng nhìn mà ứa mồ hôi lạnh, vội nói: "ta...ta sẽ không nói gì đâu, đảm bảo không nói mà, đừng đánh ta á"

Thanh Sơn thở dài, một đời Thái sư quyền thế khuynh đảo triều đình lại bị một nữ nhân doạ đến mức này, hắn thầm nghĩ sau này có lấy Hạ Linh về cũng phải cẩn thận nếu không nhất định bị đánh thảm hơn Vũ Anh.

Hạ Linh mỉm cười hài lòng với thái độ của Vũ Anh, nàng rót trà mời hắn rồi nói: "Tiền phí thuốc, tiền chữa bệnh và tiền công chăm sóc ba ngày qua, nể tình ngươi bị ta đánh một trận rồi lên ta lấy rẻ một ngàn lượng bạc mà thôi"

Ta xxx nhà ngươi!

Ba người Thanh Sơn thầm chửi mắng, lấy rẻ một ngàn lượng bạc lại còn mà thôi, còn làm ra dáng vẻ thiệt thỏi khiến họ muốn điên, ngươi làm như tiền là rác hay lá đa à mà nói một câu là lấy ra được nhiều như thế.

Phải biết một ngàn lượng đủ cho một gia đình bình thường sống ba đời trong sung sướng, lương bổng của nhất phẩm đại quan một năm cũng không tới hai trăm lượng bạc, dù ở kinh thành muốn bỏ ra một ngàn lượng trong giây lát cũng là việc không thể.

Ba người họ nghe việc Vũ Anh bị thương trúng độc là hiểu y bị kẻ địch truy sát, một đường chạy đến đây mới bắt gặp Hạ Linh. Mà một người chạy giữ mạng sẽ mang ngàn lượng bạc trong người chắc, đây khác gì thêm hoạ vào thân.

"Ta...ta không mang nhiều tiền như vậy, đợi ta về kinh sẽ phái người mang trả có được không?" Vũ Anh gãi đầu ngượng ngùng nói.

Hắn cảm thấy áy náy, dù bản thân bị đánh nhưng do hắn tấn công trước, nàng ra tay phản kích là đúng người đúng tội lên Vũ Anh không oán trách. Hơn nữa mạng của hắn do nàng cứu về, uống thuốc của người ta, lại nhận sự chăm sóc mà nay không trả được tiền khiến hắn xấu hổ.

"Không được, ngươi đi rồi không quay lại nữa thì ta biết kêu ai, không trả được tiền thì ngoan ngoãn ở đây làm bồi bàn trừ nợ đi!" Hạ Linh nói, nàng không đợi Vũ Anh quyết định đã trừng mắt đe doạ hắn.

Vũ Anh chột dạ theo bản năng đưa tay lên đỡ, hắn quả thực bị đánh sợ rồi, nãy Hạ Linh chỉ điểm huyệt thôi cũng khiến hắn không giải được nằm im chịu trận, khi đó nàng muốn g.i.ế.c hắn quả thực dễ như g.i.ế.c gà.

Vậy lên Vũ Anh đành gật đầu đồng ý, Hạ Linh mỉm cười nhìn Thanh Sơn nói: "Thanh gia còn cửa hàng nào thiếu người không cho tên này làm với?"

Thanh Sơn nuốt nước bọt không biết nói sao, đây là Thái sư đương triều á, bây giờ bảo hắn mang về làm bồi bàn chắc khi nào lên kinh sẽ bị đối phương băm nhỏ ra mất.

"Chỗ ta không còn, chắc Tiêu gia có á" Thanh Sơn nhìn Tiêu Ân.

Tiêu Ân muốn chửi má nó, ta có thù oán gì với ngươi mà hại ta như vậy. Hắn lắc đầu nói: "Tiêu gia cũng đủ người rồi, nhưng chắc chỗ Ngạn huynh sẽ có việc nhỉ?"

Tần Ngạn u ám nhìn hai bằng hữu khốn nạn này, cuối cùng thở dài nói: "Thật ngại quá Ngọc Thanh các đã hết chỗ rồi, hôm qua ta đã nhận hơn chục gia nhân lên không thể nhận thêm!"

Nói xong hắn nhìn Đổng Vân, nở nụ cười nói: "Phủ nha dạo này bận rộn, hay là Đổng huynh sắp xếp chút đi, ta chắc với tài năng của Vũ thái sư sẽ giúp ích cho Đổng đại nhân á"

Dựa vào! Đổng Vân lập tức ân cần hỏi thăm mười tám đời nhà Tần Ngạn, các ngươi không nhận thì thôi sao lại đẩy cục than bỏng tay này về chỗ ta!

"Nhân sự trong phủ đã đủ, bây giờ thêm người vào thật không biết nhét ở đây" Đổng Vân nói, nhưng đây là sự thực chứ không phải lý do bịa đặt.

Ai chả biết muốn làm việc trong phủ nha đều phải thông qua kiểm tra nghiêm ngặt, từ mấy năm trước đã không còn chuyện đi cửa sau nữa. Đổng Vân dù là đại thiếu gia cũng không thể nhét người vào.

Đi qua một vòng cuối cùng không tìm được chỗ nào nhận, Hạ Linh cảm giác nàng bị trêu đùa, nhưng mà thôi nàng cũng không thể ép buộc bọn họ nhận Vũ Anh được.

"Vậy ngươi ở đây làm bồi bàn đi, ta sẽ bảo Cao Thị"

"Được, tất cả nghe theo Hạ Linh" Vũ Anh vui vẻ đáp ứng.

Việc sắp xếp người này Hạ Linh chỉ cần một lời với Cao Thị là được, hôm sau Vũ Anh chính thức được nhận làm bồi bàn ở Kim Ngọc lầu. Việc của hắn là lau dọn bàn ghế và mang món ăn lên cho khách nhận, rất đơn giản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/thai-su-lam-boi-ban.html.]

"Tiền công một ngày của ngươi là ba mươi đồng" Hạ Linh khẽ nói.

Vũ Anh gật đầu, hiện tại Cảnh quốc phát hành tiền tệ có tổng cộng ba loại: đồng, quan, bạc.

Một trăm đồng bằng một quan, mười quan bằng một lượng bạc. Làm Thái sư lên hắn biết thu nhập trung bình của một người dân Cảnh quốc là mười năm đồng một ngày, làm bồi bàn mà được ba mươi đồng đã là rất cao rồi.

"Không hổ là Kim Ngọc Lầu, dù ở kinh thành cũng vô cùng nổi tiếng" Vũ Anh cảm thán.

"Ở kinh thành cũng có Kim Ngọc Lầu?" Hạ Linh một bên ngạc nhiên.

Vũ Anh gật đầu nói: "Kim Ngọc Lầu là do một vị phi tần năm xưa dựng lên, ở kinh thành cũng thuộc về chốn ăn chơi đắt đỏ và xoa hoa bậc nhất, hiện nay có mười sáu châu huyện có Kim Ngọc Lầu hoạt động"

Hạ Linh nghe xong mà kinh ngạc, nàng không ngờ Kim Ngọc Lầu lại lớn như vậy, cũng không khỏi khâm phục vị phi tần kia khi có thể xây dựng lên được một bảng hiệu nổi tiếng trải rộng nửa đất nước như vậy.

"Kim Ngọc Lầu mỗi ngày doanh thu cực lớn, coi như mấy gia tộc ở kinh thành cũng kém cạnh, ta vào đây làm không biết có được lợi không nhỉ" Vũ Anh cười cười nói.

Nhưng hắn ngay sau đó đã cười không nổi, vì công việc bồi bàn ở đây thật sự quá bận rộn, chạy đi chạy lại khắp quán làm không ngừng nghỉ, không nổi một vài phút thở lấy hơi.

"Tiểu nhị, mang rượu lên"

"Cho ta hai đĩa xào và một món nướng"

"Tiểu nhị, thanh toán!"

"Nhanh chân lên nhanh chân lên, ngươi là rùa hay sao mà lâu vậy!"

Vũ Anh một tay mang rượu một tay bế đĩa thức ăn đặt lên bàn, hắn lập tức rút sổ tay ra ghi lại mấy món khách gọi rồi nhanh chóng chạy vào trong bếp.

Kim Ngọc Lầu đông nhất từ chập tối đến gần nửa đêm, khách vào không ngớt hết một nhóm lại một nhóm khác đến. Mà họ đâu chỉ đến xem nữ nhân nhảy múa, ở đây còn phục vụ ăn uống, là tửu lầu lớn nhất của Khánh An phủ lên số người tới rất đông.

Cả Kim Ngọc Lầu tổng cộng mấy trăm bàn, mà bồi bàn chỉ có chín người tính cả Vũ Anh mới vào. Họ phải chạy khắp quán mang đồ ăn và rượu lên cho khách, dọn dẹp bàn, ghi món khách đặt, thông báo tên cô nương nào được khách gọi...

"Mau chóng nghỉ ngơi rồi quay lại làm việc cho ta, đừng để khách đợi lâu!" Bên trong người quản lý trầm giọng nói, lúc này bên ngoài một Thanh Ngọc nhân đang biểu diễn múa lên tạm thời bồi bàn được nghỉ.

Đám người Vũ Anh thở như chó ngồi gục xuống đất, mặt ai lấy cũng đỏ bừng, mồ hôi vã ra như tắm, có mấy người thì ăn vội cái bánh bao để lấy sức lát làm tiếp, vì giờ mới là mở đầu khi lát nữa còn đông gấp mấy lần.

Vũ Anh làm võ giả lên sức khoẻ hơn người, hắn nhanh chóng hồi lại sức, tranh phủ vài phút nghỉ ngơi mà liếc ra ngoài nhìn.

Bên ngoài rất nhiều người đang vây quanh sân khấu mà hò reo, bên trên một cô nương trẻ đang nhảy múa, y phục chỗ hở chỗ kín vô cùng gợi cảm khiến đám nam nhân nhìn chăm chú, mỗi lần nàng lắc hông hay xoay người đều làm rất nhiều người hoa mắt.

"Chà chà cái eo thật nhỏ và trắng quá đi!"

"Thực sự không chịu nổi mà, quá đẹp á!"

"Giá như ta được lên đỉnh cùng nàng một đêm thì tổn thọ vài năm cũng đáng"

"Haha đừng mơ mộng đi, người ta là Thanh Ngọc nhân đồng ý mấy thiếu gia nhà giàu, làm sao để tâm tới chúng ta"

Vũ Anh ở một bên nhìn mà cảm thấy hơi rạo rực trong lòng, hắn không phải động tâm với nữ tử kia mà chỉ là phản ứng sinh lý mà thôi. Dù sao nam nhân á, ai có thể cưỡng lại ham muốn trước cảnh gợi tình này.

Nhìn từng điệu múa, cái hông cong vểnh đang lắc lư uốn éo kia mà rất nhiều người hú hét, ném tiền ném bạc lên.

Mà cô nàng kia cũng rất biết chiều lòng khách nhân, mỗi khi có người ném bạc là nàng lại cởi bớt một lớp ý phục ra, để lộ làn da trắng hồng và cảnh xuân sắc bên dưới khiến không ít người chảy m.á.u mũi.

Vũ Anh cũng không ngoại lệ, chỗ hắn đứng vừa hay phía sau sân khấu, ở đây gần như có thể nhìn rõ mấy thứ không lên nhìn khiến mũi hắn chảy máu, không dám nhìn tiếp vội đi vào trong.

"Sao vậy, sao lại chảy m.á.u mũi rồi?" Người quản lý nhíu mày hỏi, hắn biết Vũ Anh là do Hạ Linh mang vào lên cũng quan tâm hơn người khác.

"Không sao không sao, chỉ là nãy ra ngoài không để ý lên đập vào cột thôi" Vũ Anh vội nói, hắn lấy giấy lau sạch m.á.u đi.

Người quản lý gật đầu nói: "Lần sau cẩn thận chút, được rồi tất cả mau trở lại làm đi!"

Loading...