Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Làm Thịt Chó
Cập nhật lúc: 2025-05-17 01:10:58
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hả!?"
Cả đám người kinh ngạc khi nghe Hạ Linh nói vậy, ai lấy cũng ngơ ngác không hiểu ý của nàng là gì. Chỉ có duy nhất Vũ Anh đoán ra, hắn cảm thấy lạnh sống lưng, đưa mắt nhìn Đông Thanh với ánh mắt kì lạ.
Giống như nhìn một xác chết!
"Hahaha tiểu mỹ nữ, nàng muốn làm gì ta nào, chả lẽ định đánh bản hoàng tử?" Đông Thanh cười phá lên, hắn đưa tay sờ cằm Hạ Linh l.i.ế.m môi, cảm giác rất chờ mong được thưởng thức nàng, nếu không phải có mấy con muỗi ở đây thì hắn đã đè mỹ nhân này rồi.
"Đánh ngươi? Ta sẽ không làm vậy" Hạ Linh khẽ đáp, nhưng ngữ khí không còn nhẹ nhàng như trước mà lạnh lẽo như băng.
Nàng thực sự muốn g.i.ế.c người!
"Haha vậy tốt, ta thích nữ tử dịu dàng ngoan ngoãn"
Đông Thanh vẫn hồn nhiên trêu ghẹo Hạ Linh, nhưng hắn không biết những lời này sẽ chính là di thư cuối cùng của hắn ở kiếp này.
Vũ Anh theo lời Hạ Linh đã đi ra đóng cửa, nàng lúc này liếc nhìn mấy người Thanh Sơn rồi nói: "Thả họ ra đi, có gì ta và ngươi lên phòng thương lượng!"
"Hạ Linh, không cần quan tâm bọn ta, đừng nghe hắn nói!" Thanh Sơn vội quát lên, nhưng ngay giây sau hắn đã bị một tên hộ vệ tát miệng.
Máu tươi chảy ra, Thanh Sơn không chút cảm giác đau đớn, ánh mắt hắn như lửa nhìn chằm chằm Đông Thanh, trong lòng thề nếu để hắn thoát ra thì dù Đông Thanh có là thái tử hắn cũng lao lên liều mạng.
"Đúng vậy, cứ mặc kệ bọn ta!"
"Ngươi mau đi Thanh gia, tìm Thanh Phụng lão nhân á, nhất định người sẽ bảo vệ ngươi"
"Vũ Anh, dẫn Hạ Linh tới Ninh Vương phủ đi!"
Mấy người Đổng Vân, Tiêu Ân, Tần Ngạn thay nhau nói, nhưng họ cũng giống Thanh Sơn đều bị mấy tên hộ vệ của Đông Thanh ra tay đánh chảy m.á.u mồm, thậm chí Đổng Vân vì cắn một tên mà bị kẻ đó đánh gãy tay.
Hạ Linh cúi đầu xuống cực thấp, cả người run run, hai bàn tay nàng nắm chặt đến mức móng tay đ.â.m rách da chảy máu. Nàng chưa từng tức giận như vậy, nhìn bằng hữu vì mình mà bị thương, trong lòng Hạ Linh như bị thiêu đốt.
"Ta nói thả họ ra, lên phòng ta và ngươi nói chuyện!" Hạ Linh lấy lại bình tĩnh nói.
Vũ Anh thân là võ giả lên rất mẫn cảm với sát khí, hắn cảm nhận được sát khí đáng sợ từ Hạ Linh, thậm chí thứ đó khiến bản thân hắn cũng run rẩy điều chưa từng xảy ra trước đây.
"Thú vị, nữ nhân này ta muốn chắc rồi!" Hắn thầm nói rồi tiếp tục theo dõi.
Bên này Đổng Thanh nghe mấy người Đổng Vân nói mà mặt hiện vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ nữ tử này lại có bối cảnh như vậy. Thanh gia, Ninh Vương phủ, hai thế lực này hàng đầu đều ở phía sau một kỹ nữ.
Hắn thân là hoàng tử một quốc gia lên khi đến Cảnh quốc điều tra khá rõ về các hào môn, quý tộc ở đây, trong số đó thì Thanh gia được xếp vào hai mươi vị trí đầu và số hai ở Khánh An phủ.
Còn Ninh Vương? Đây là đệ đệ của Cảnh Đế, một Thất hoàng tử có thể so sánh được sao? Trừ khi vương gia của Đông Minh quốc đứng cạnh nếu không hắn còn chưa đủ tư cách nói chuyện với vị đó.
Nhưng hắn lại nhận ra Hạ Linh lại hoàn toàn không biết gì về hai thế lực phía sau mình, mà hắn chỉ cần chơi xong rồi chạy về Đông Minh quốc thì còn phải lo Ninh Vương hỏi tội chắc.
Đối phương có tức mà sang làm ầm ĩ cũng không thể làm gì hắn, vì hại một hoàng tử chả khác gì tuyên chiến với quốc gia đó, Ninh Vương có phát điên cũng không dám làm chuyện này.
"Haha được được vậy theo lời nàng, thả người ra" Đông Thanh cười lớn hạ lệnh, đám hộ vệ cũng buông đám Thanh Sơn ra nhưng vẫn ngăn cản bọn họ tiến lên.
Hạ Linh sau khi thấy bằng hữu an toàn thì thở phào nhẹ nhõm, nàng quay người đi lên tầng, mà Đông Thanh cũng theo sau.
Toàn bộ nữ nhân trong Kim Ngọc Lầu sớm đã đóng cửa không dám ra ngoài, hiện tại chỉ còn phòng của Hạ Linh là mở cửa. Nàng đi vào bảo Tiểu Y ra ngoài, đợi sau khi Đổng Thanh vào thì đóng cửa lại.
"Không thể đứng nhìn được, có thế nào cũng phải lên cứu nàng ấy!" Thanh Sơn kiên quyết nói.
Mấy người Đổng Vân gật đầu, nhưng năm người bọn họ gộp lại cũng không đánh lại một tên hộ vệ, bọn chúng có mười tên hoàn toàn nghiền ép họ ra bã.
"Liều mạng, bọn chúng cũng không dám g.i.ế.c chúng ta!" Đổng Vân nói, hắn cầm một cái ghế lên thể hiện quyết tâm vô cùng mãnh liệt.
Trong năm người hắn là bằng hữu đầu tiên của Hạ Linh, nàng lại là ân nhân cứu phụ thân hắn. Hai điều này thôi cũng đủ để hắn vì nàng mà liều tính mạng, dù c.h.ế.t cũng không chút oán trách.
Nhưng lúc này Vũ Anh đã đứng ra ngăn cản, hắn liếc nhìn bọn họ mà trầm giọng nói: "Thật không hiểu Hạ Linh thông minh sao lại kết bạn với mấy tên ngu như các ngươi, nàng đã tốn công cứu các ngươi mà giờ lại muốn nhảy vào chỗ nguy hiểm, vậy Hạ Linh cứu các ngươi để làm cái gì, tất cả ngoan ngoãn đứng yên cho ta!"
Năm người bị mắng mà đều không dám phản bác, vì họ biết Vũ Anh là Thái sư, coi như hắn bây giờ không ở trong triều có quyền lực ra lệnh cho họ, nhưng năm người bọn họ cũng không đánh lại hắn lên chỉ có thể làm theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-nha-hoan-cua-thai-su/lam-thit-cho.html.]
Dù sao ngoài Hạ Linh ra thì hắn ở đây là người có quyền lên tiếng nhất.
"Aaaaaa!"
Ngay lúc này từ bên trên tầng ba vang ra tiếng hét thảm thiết, tất cả mọi người đều nhìn lên thì thấy cửa phòng Hạ Linh bị mở tung ra, một thân hình chật vật lao ra, dáng vẻ vô cùng rách nát và thảm hại đến mức không nhận ra hình người.
"Điện hạ!"
Mười tên hộ vệ kinh hô, đám người Đổng Vân cũng nhận ra đó là Đông Thanh, chỉ là hiện tại đã không còn dáng vẻ ban đầu.
Hắn bây giờ quần áo rách tả tơi, hai mắt thâm tím, khuôn mặt bị đánh cho sưng vù, bấm dập đến không má nhận không ra. Thảm hơn là hai tay và hai chân giống như bị cắt đứt gân, mỗi bước đi đều thập phần khó khăn.
Vũ Anh cười lạnh, hắn nhận ra đây là thủ pháp của Hạ Linh, nàng sử dụng châm bạc cắm vào gân và mạch m.á.u của Đông Thanh, những cây châm mang theo độc bên trong khi chặn ngang mạch m.á.u có thể đưa độc vào, chậm rãi phá hủy cơ quan bên trong, khiến cho kẻ dính tê liệt, đau đớn, thống khổ vạn phần.
Vũ Anh cũng cảm thấy may mắn khi lần trước Hạ Linh không sử dụng cách này với mình, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng làm con tim yếu đuối của hắn sợ hãi.
"Cứu, cứu mạng, ả muốn g.i.ế.c ta!" Đông Thanh khiếp đảm kêu cứu, hắn quay đầu thì thấy Hạ Linh đã đi ra, trên tay cầm thanh kiếm mà cực độ kinh hãi.
"Hộ giá!"
Mười tên hộ vệ đồng loạt lao lên, Hạ Linh liếc xuống mà cười lạnh nói: "Vũ Anh, cản chúng lại ta trừ cho ngươi trăm lượng bạc!"
"Haha được thôi!" Vũ Anh cười lớn đáp ứng, một trăm lượng bạc là mấy tháng làm việc của hắn á, việc tốt như vậy không làm thì đúng là ngu ngốc.
Hắn lao lên túm cổ áo một tên kéo lại, đưa tay đập vào gáy kẻ này đánh ngất hắn. Dù mới khỏi bệnh có ảnh hưởng đến sức mạnh nhưng tốc độ của hắn vẫn rất nhanh, chớp mắt vọt lên chặn đường những tên hộ vệ khác.
"Tránh ra!"
"Ngươi bảo ta tránh là ta phải tránh sao, đúng là ngu ngốc!"
Vũ Anh đạp vỡ một cái ghế, cầm một đoạn gỗ làm gậy lao vào vừa đánh vừa nói: "Đám chó Đông Minh quốc các ngươi cũng đòi gây sự ở Cảnh quốc ta, hôm nay đánh các ngươi thành chó chết!"
"Gâu!"
Góc nhà một con ch.ó đen ngẩng đầu lên sủa, vẻ bất mãn nhìn Vũ Anh, thầm hỏi cẩu gia đắc tội gì dòng họ nhà ngươi mà đòi đánh ta thành chó chết!?
"Chúng ta cũng lên!" Đổng Vân cầm ghế dẫn đầu lao vào đánh.
Năm người bọn họ gia nhập chiến đoàn, dù cả năm người đều chỉ là a miêu a không biết đánh nhau nhưng cũng góp chút sức, giúp gây rối cho vài tên hộ vệ.
"Các ngươi muốn c.h.ế.t sao!? Điện hạ là Thất hoàng tử của Đông Minh quốc, một khi c.h.ế.t ở đây thì sẽ gây ra chiến tranh giữa hai nước!"
Một tên hộ vệ gầm lên giận dữ, chín người bọn họ lần đầu gặp khó khăn như vậy khi Vũ Anh quá mạnh, một người thôi đã cản họ không tìm được đường thoát, lại thêm năm người Đổng Vân nữa càng khiến chín người chật vật hơn.
"Hừ, đánh c.h.ế.t một con ch.ó mà thôi, các ngươi nghĩ Đông Minh hoàng sẽ vì một tên Đông Thanh mà phát điên khai chiến với Cảnh quốc ta chắc!" Vũ Anh lạnh nhạt nói.
Câu này khiến chín tên hộ vệ tái xanh mặt, bọn họ biết bệ hạ sẽ không vì c.h.ế.t một hoàng tử mà khai chiến với Cảnh quốc, vậy lên hôm nay Đông Thanh chỉ có thể c.h.ế.t vô ích.
"Tha...tha cho ta..ta sẽ cho ngươi vàng bạc..ngươi muốn bao nhiêu ta cũng cho ngươi hết..đừng g.i.ế.c ta!"
Bên trên lầu Đông Thanh run rẩy sợ hãi nói, hắn lúc này đã không chạy nổi, độc trong cơ thể đã gần như lan khắp các cơ quan nội tạng, chỉ cần không có thuốc giải thì trong vài canh giờ nữa hắn sẽ vĩnh viễn nằm lại đây.
"Vàng bạc sao?" Hạ Linh khẽ cười hỏi.
Đông Thanh như bắt được cọng rơm cứu mạng vội nói: "Đúng đúng, chỉ cần tha cho ta, ta sẽ sai người về Đông Minh quốc lấy vàng bạc đưa cho ngươi, bao nhiêu cũng được"
Hạ Linh mỉm cười ngồi xuống vuốt má Đông Thanh, dịu dàng nói: "Đáng tiếc, từ khi ngươi đánh bằng hữu của ta, ngươi đã là người chết!"
Xoẹt!
Đông Thanh kinh hãi mở to hai mắt, hắn không thể tin được bản thân lại c.h.ế.t ở đây, trong tay một kĩ nữ lầu xanh thấp kém.
Hạ Linh lấy khăn lau sạch kiếm, quay về phòng tắm rửa thay quần áo mới, đợi khi nàng ra ngoài thì bên dưới đã giải quyết xong.
Chín tên hộ vệ đều bị Vũ Anh g.i.ế.c chết, Đổng Vân chạy đi gọi người tới dọn dẹp tàn cuộc. Thanh Sơn, Tiêu Ân và Tần Ngạn đồng thời bỏ ra ba trăm lượng bạc làm phí bồi thường cho Kim Ngọc Lầu.
"Haiz, ngày đầu đã phải làm thịt chó, ta đúng là nhân viên xui xẻo mà!" Vũ Anh về phòng ngủ mà than thở.