Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 68.2
Cập nhật lúc: 2024-07-15 09:05:53
Lượt xem: 302
Sơ Ngữ vừa đẩy anh ra vừa nói đáng ghét, nhưng trong lòng thập phần cảm động. Thực ra, cô luôn cảm thấy khả năng này của mình rất bất thường, sợ bị người phát hiện sẽ đem cô đi nghiên cứu. Nếu chỉ mình cô thì không sao, nhưng giờ nó đã truyền sang con trai, cô lo sợ rằng nếu bị phát hiện, liệu điều đó có ảnh hưởng đến con trai mình? Đây là điều cô luôn lo lắng. Không ngờ Giản Diệc Thừa đã nhận ra sự bất an của cô và dùng phương thức này để an ủi.
Điều này khiến cô cảm thấy thật ấm áp, như thể chỉ cần có anh bên cạnh, cô không cần sợ hãi bất cứ điều gì.
"Ăn cơm nào."
Giản Diệc Thừa vui vẻ hô một tiếng khi món ăn cuối cùng được dọn lên. Sống cùng nhau lâu ngày, Giản Diệc Thừa đã trở nên gần gũi, không còn vẻ cao lãnh như trước. Điều này khiến anh trở nên chân thật hơn, mang lại cảm giác an toàn hơn.
Trên bàn ăn, Giản Sơ vừa giúp đỡ bày biện chén đũa, vừa khoa trương hít hà: ”Oa, ba ba hôm nay làm đồ ăn thật thơm quá!"
Giản Diệc Thừa cười vuốt nhẹ mũi nhỏ của cậu: ”Vậy con ăn nhiều một chút nhé."
"Ân, con sẽ ăn hai chén cơm!"
"Thật sao? Đại Miêu cũng không ăn nhiều bằng con đâu."
Sơ Ngữ nhìn cảnh tượng ấm áp này, không kìm được nụ cười. Đây chắc hẳn là hình ảnh của hạnh phúc.
Cô cười bưng bát cơm, tiến về phía bàn ăn: ”Cơm tới rồi!"
"Ma ma mau tới, con sẽ lột tôm cho ma ma."
"Cảm ơn bảo bối!"
"Không có gì, ma ma."
*
Dưới bầu trời đầy sao, sau khi ru Giản Sơ ngủ, Giản Diệc Thừa và Sơ Ngữ ngồi trên ban công, tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm hoi. Màn đêm đen nhánh với những vì sao lấp lánh tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
"Thật đẹp."
"Ân."
Giản Diệc Thừa ôm lấy vai Sơ Ngữ, nằm ngửa xuống, ghế bập bênh chậm rãi lắc lư, gió nhẹ nhàng thổi qua, người yêu bên cạnh, thật là thích ý không gì sánh bằng.
"Chúng ta thật may mắn khi giữa biển người mênh mang lại gặp được nhau, ở thời điểm tốt nhất của tuổi trẻ."
"Gặp được em, anh đã tích lũy tất cả may mắn của mình, vì vậy khi gặp em, anh đã tiêu hết tất cả may mắn đó." Anh từng nghĩ những bất hạnh trước đây chỉ là sự an bài của trời cao, chỉ để gặp được người tốt nhất là cô.
Sơ Ngữ bỗng nhiên tò mò: ”Anh từng nói yêu thầm em tám năm, rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu thích em?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-68-2.html.]
"Chuyện này à, nói ra thì dài lắm." Giản Diệc Thừa cố ý trêu cô.
"Vậy anh cứ chậm rãi kể, dù sao chúng ta có cả đời để nghe mà."
Nghe câu nói ấy, Giản Diệc Thừa yên lặng cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, nhắm mắt lại hồi tưởng:
"Anh chuyển đến Giang Thành khi học lớp chín," khi đó anh là một thiếu niên nổi loạn, trốn học, đánh nhau... Hoàn toàn là một thiếu niên bất trị. Anh muốn dùng những hành động đó để biểu đạt sự bất mãn với cha mình, dùng sự trụy lạc để trừng phạt cha, nhưng thực ra người bị trừng phạt chỉ là chính anh.
"Trước khi quen biết em, anh thường thấy em cho lũ chó hoang ăn trong khuôn viên trường..."
Sau đó, anh cảm thấy cô gái này thật sự có lòng yêu thương và thiện lương. Trước kia, mười người theo đuổi cô thì có chín người nói như vậy, Sơ Ngữ nghĩ thế.
"Rồi có một ngày, anh đánh nhau với người khác, nằm gần như nửa ch//ết nửa sống ở đầu đường, em đi ngang qua nhưng không thèm nhìn lấy một cái."
"Khi đó, lần đầu tiên anh mới thực sự cảm nhận được thế nào là người không bằng chó..."
Sơ Ngữ: "..."
Không phải Giản Diệc Thừa đang trách Sơ Ngữ thấy ch//ết mà không cứu, mà là từ khoảnh khắc đó, anh đột nhiên tỉnh ngộ. Anh nhận ra rằng việc sa đọa và hoang đường của mình chỉ khiến người khác thêm thất vọng.
Anh kịp thời tỉnh ngộ, bắt đầu thay đổi bản thân, nhuộm lại tóc đen, mặc đồng phục, chăm chỉ học tập, nỗ lực tiến lên, biến mình thành phiên bản tốt nhất để xứng đáng với cô gái mà anh thích.
"Em như một ngôi sao sáng trong đêm tối, xuất hiện khi anh ở thời điểm tăm tối và tồi tệ nhất, đánh thức anh từ vực sâu, nên mới có Giản Diệc Thừa của hiện tại."
Sơ Ngữ không biết anh từng có quá khứ như vậy, không kìm được nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, ngoài miệng lại nói: ”Nghe buồn nôn quá!"
"Còn có điều buồn nôn hơn nữa, em có muốn nghe không?"
"Không cần!"
"Anh yêu em."
"Đã nói không cần mà!"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Anh yêu em."
"Thật sự không cần mà!"
"Anh yêu em."
"Được rồi, em cũng yêu anh."
(Hết)