Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 67.1
Cập nhật lúc: 2024-07-15 09:04:18
Lượt xem: 428
Chương 67: Phiên ngoại. Hôn lễ
“Sơ Ngữ, tỉnh tỉnh, đừng ngủ…”
“Sơ Ngữ, ngươi phải kiên trì…”
“Sơ Ngữ, chờ chúng ta ra ngoài, liền kết hôn đi…”
…
“Sơ Ngữ, Sơ Ngữ, Sơ Ngữ…”
Sơ Ngữ tựa hồ nghe có người đang gọi tên cô, thanh âm này ở bên tai cô không dừng. Cô chậm rãi mở mắt, nhìn thấy cha mẹ đang nôn nóng kêu gọi cô.
Ý thức dần khôi phục, Sơ Ngữ nhìn cha mẹ thân thuộc, có chút hoảng hốt, không biết mình đang ở đâu.
“Ngôn Ngôn, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi, con cái đứa hư đốn này, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với chúng ta, làm ta cùng ba con lo lắng sắp hỏng rồi…”
Sơ Ngữ bỗng nhiên bừng tỉnh, từ trên giường ngồi dậy, nhưng vì động tác quá lớn, đụng đến vết thương ở đùi, đau đớn làm cô hút một ngụm khí lạnh. Cô không rảnh lo, vội hỏi cha mẹ: ”Giản Diệc Thừa đâu? Anh ấy đâu?”
Cô nhớ lại, trước khi hôn mê, cô và Giản Diệc Thừa rớt xuống biển, trong xe nhanh chóng đầy nước. Nước biển lạnh băng từng chút cắn nuốt họ, trong lồng n.g.ự.c không khí dần cạn, trên người độ ấm theo m.á.u ở miệng vết thương dần mất đi. Cuối cùng, cô thấy Giản Diệc Thừa hôn cô, truyền hơi thở cho cô…
Trong tình cảnh đó, anh hy sinh bản thân để cứu cô, vậy anh thế nào rồi?
“Giản Diệc Thừa, Giản Diệc Thừa…”
Sơ Ngữ tìm một vòng trong phòng bệnh nhưng không thấy anh. Cô không dám nghĩ đến khả năng đáng sợ nhất, đầu óc trống rỗng, chuẩn bị xuống giường đi tìm.
Mẹ Sơ giữ cô lại trên giường, Sơ Ngữ còn muốn giãy giụa, lúc này, cửa phòng bệnh bỗng mở ra, Giản Diệc Thừa mang hộp giữ ấm tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Sơ Ngữ nhìn thấy Giản Diệc Thừa xuất hiện, biểu tình cứng lại. Mẹ Sơ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, vạn phần ghét bỏ, chạm nhẹ đầu cô: ”Bác sĩ nói con sẽ mau tỉnh lại, tiểu Giản đi chuẩn bị bữa sáng cho con. Con nghĩ cậu ấy bị làm sao hả? A? Đúng là đồ ngốc!”
Ách? Cô có thể nói rằng cô đã nghĩ anh đã ch//ết sao?
Sơ Ngữ đỏ mặt, xấu hổ nằm trở lại trên giường bệnh.
Mẹ Sơ không vạch trần cô, kéo ba Sơ đi ra khỏi phòng bệnh: ”Được rồi, Ngôn Ngôn không sao chúng ta cũng yên tâm rồi, tiểu Giản cháu ở lại bồi nó giúp cô, chúng ta không cản trở các con nữa.”
Cách xa rồi mà vẫn còn có thể nghe thấy tiếng nói của ba mẹ cô:
“Đi chợ mua con gà, giữa trưa hầm canh cho Ngôn Ngôn uống.”
“Mua xương sườn đi, chân con nó bị thương, ăn gì bổ nấy.”
“Vậy không phải nên hầm chân giò sao?”
“Cũng đúng, lão bà, đều nghe em.”
……
Sơ Ngữ: “…” Thật đúng là mẹ ruột.
Giản Diệc Thừa đặt hộp đồ ăn lên đầu giường, rồi chuẩn bị nước cho cô rửa mặt.
“Có chỗ nào không thoải mái không? Muốn gọi bác sĩ đến xem không?”
Dù bác sĩ nói cô chỉ bị thương ở chân, tỉnh lại là không sao, nhưng anh vẫn lo lắng.
“Em không sao, chỉ có chút đói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-67-1.html.]
Nghe vậy, Giản Diệc Thừa lập tức mở hộp đồ ăn, múc một chén cháo gạo kê. Cháo còn bốc hơi, chỉ mới ngửi mùi, Sơ Ngữ liền biết đây là cháo Giản Diệc Thừa nấu.
Cô bỗng nhiên cảm thấy vui mừng, không nhịn được nhìn anh cười.
“Làm sao vậy?”
Sơ Ngữ lắc đầu: ”Không có gì, thấy anh liền cảm thấy thực vui vẻ.”
Giản Diệc Thừa bật cười: ”Vậy em cứ nhìn đi, tùy ý mà nhìn, dù sao anh cũng là của em.”
Lời này thật ngọt ngào, anh đúng là của cô.
Giản Diệc Thừa múc cháo, nhẹ nhàng thổi nguội, rồi đưa đến miệng cô: ”Cẩn thận, còn nóng.”
Sơ Ngữ tận hưởng sự chăm sóc tỉ mỉ của bạn trai, tạm quên rằng mình bị thương ở chân, không phải tay.
Sau khi Giản Diệc Thừa cho cô ăn xong, Sơ Ngữ vẫn không rời mắt khỏi anh.
“Em nghe thấy rồi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cô đột nhiên nói, Giản Diệc Thừa không hiểu: “Cái gì?”
“Anh nói, chờ chúng ta ra ngoài sẽ kết hôn, em nghe thấy.”
Giản Diệc Thừa buông chén, nắm tay Sơ Ngữ, khẽ hôn lên tay cô: “Em không từ chối, anh coi như em đồng ý.”
Sơ Ngữ không nói nên lời, trong tình huống đó, cô trả lời kiểu gì được chứ? Nhưng cô vốn dĩ muốn nhắc nhở anh đừng quên lời nói đó. Hai người đều có cùng tâm ý, vậy còn gì phải do dự?
"Giản Diệc Thừa."
"Ừ?"
"Dưới biển, lần đó em không tính."
"Vậy anh sẽ cầu hôn lại lần nữa, cầu cho đến khi em đáp ứng mới thôi, được không?"
"Em còn chưa nói xong. Em muốn nói là... em đồng ý rồi. Em cảm thấy vẫn là chính miệng nói cho anh nghe thì tốt hơn."
……
Ngày đó, Lâm Lang và đồng đội kịp thời đến cứu Giản Diệc Thừa và Sơ Ngữ, cả hai nhanh chóng được vớt lên, vì vậy không ai gặp nguy hiểm lớn. Sơ Ngữ sau một thời gian ngắn ở bệnh viện đã xuất viện, trừ vết thương trên đùi, mọi thứ khác đều đã hồi phục tốt, chỉ cần dưỡng thương tại nhà và định kỳ thay băng là được.
Diêu Sơn Hà lần này cũng không thoát khỏi lưới pháp luật, cuối cùng cũng bị bắt. Mối nguy hiểm đã được giải trừ, tảng đá lớn đè trong lòng Sơ Ngữ cũng rơi xuống đất.
Sau khi xuất viện, Sơ Ngữ trở về nơi ở của cô và Giản Diệc Thừa. Ba mẹ Sơ đã biết chuyện hai người ở bên nhau, không nói gì nhiều, mà ngược lại yên tâm giao con gái cho Giản Diệc Thừa chăm sóc.
Ngoại trừ việc đến bệnh viện chăm sóc con gái vài lần, sau đó họ giao mọi việc cho Giản Diệc Thừa, bọn họ còn dự định đăng ký đi du lịch.
Nhưng cuối cùng vẫn không đi du lịch được, vì Sơ Ngữ và Giản Diệc Thừa quyết định kết hôn.
Đã hứa sau khi ra ngoài sẽ kết hôn, nếu không vì chân Sơ Ngữ bị thương, Giản Diệc Thừa sẽ không muốn chờ đến hai tháng.
Giản Diệc Thừa trong thời gian Sơ Ngữ dưỡng thương, ôm trọn mọi công việc liên quan đến lễ cưới, ngoại trừ việc hỏi ý kiến cô, không để cô phải lo lắng bất kỳ điều gì. Người khác không biết còn tưởng rằng cô đã có thai.
"Sơ Ngữ, em thích trang trí hoa gì cho lễ cưới? Hoa hồng hay bách hợp?"
"Bách hợp đi, bách niên hảo hợp."
"Trang trí chủ đạo nên là màu gì?"
"À, màu trắng lãng mạn, hồng nhạt ấm áp, vậy thì chọn phấn bạch sắc đi."