Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 66.1
Cập nhật lúc: 2024-07-15 09:03:17
Lượt xem: 401
Chương 66: Kết thúc 2
Giản Diệc Thừa vừa khởi động xe thì nhận được một cuộc gọi.
"Muốn cô ta sống, ngươi phải đến một mình, không được mang theo cảnh sát, nếu không ngươi sẽ phải nhặt xác cô ta!"
Xe đột ngột dừng lại, Giản Diệc Thừa nắm chặt điện thoại, sắc mặt lạnh băng.
"Được, tôi sẽ đến một mình!" Giản Diệc Thừa nhanh chóng nói: ”Đừng làm hại cô ấy, cô ấy không biết gì cả. Có gì thì cứ nhắm vào tôi!"
"Ha, mày nói không tính. Bến tàu Nam Loan, tao cho mày một giờ, không tới thì tao sẽ gi//ết con tin!" Diêu Sơn Hà nói rồi cúp máy.
"Là Diêu Sơn Hà?" Lâm Lang ngồi ở ghế phụ, nhìn Giản Diệc Thừa tiếp điện thoại với vẻ mặt không ổn, liền đoán ra kẻ gọi.
"Các anh xuống xe đi." Giản Diệc Thừa ngắt lời: ”Diêu Sơn Hà chỉ muốn tôi đến một mình, nếu không hắn sẽ gi//ết con tin."
"Hả?"
Lâm Lang và đồng đội kinh ngạc, họ hiểu ngay dụng ý của kẻ b//ắt c//óc. Trước đó, đội cảnh sát đã truy đuổi Diêu Sơn Hà trong vụ án buôn bán ma túy, và Sơ Ngữ là người cung cấp manh mối. Giờ hắn muốn trả thù cả hai người.
"Lão Giản, đừng xúc động, đây là bẫy. Chúng ta về cục, bàn kế hoạch kỹ hơn, chắc chắn sẽ cứu được Sơ Ngữ. Cậu không thể một mình đi mạo hiểm." Hai người cố gắng khuyên nhủ. Nếu chỉ là vụ b//ắt c//óc bình thường, họ sẽ để anh đuổi theo, nhưng đây là kẻ nguy hiểm, rõ ràng muốn báo thù, không thể để Giản Diệc Thừa đi một mình.
Giản Diệc Thừa kiên quyết từ chối: ”Không được, Sơ Ngữ đang ở trong tay hắn, tôi không thể mạo hiểm như vậy, các anh quay về đi."
“Lão Giản……”
“Xuống xe!” Giản Diệc Thừa gầm lên.
Chưa bao giờ thấy ah thất thố như vậy, Lâm Lang và Tiểu Triệu không dám khuyên thêm, đành phải xuống xe.
Hai người vừa đứng yên, Giản Diệc Thừa đã lái xe bay đi như tiễn rời cung, nhanh chóng biến mất.
Tiểu Triệu lo lắng hỏi Lâm Lang: ”Làm sao bây giờ? Chúng ta không đuổi theo sao? Giản ca sẽ không có nguy hiểm chứ?”
Lâm Lang lắc đầu: ”Đi, về cục trước. Lão Giản vừa rồi đã ám chỉ cho tôi.”
“Gì cơ? Ám chỉ gì? Sao tôi không biết?”
---
Sơ Ngữ tỉnh lại trong một căn phòng tối đen, không có một tia ánh sáng, duỗi tay không thấy năm ngón. Cô thử động đậy, phát hiện tay chân bị trói chặt, miệng bị dán băng dính.
“A.”
Tiếng cười lạnh vang lên từ trong bóng tối. Sơ Ngữ giật mình, không ngờ Diêu Sơn Hà cũng ở trong phòng này.
“Ưm, ưm…”
Sơ Ngữ cố kêu, nhưng miệng bị dán kín, không nói nên lời. Diêu Sơn Hà hiểu ý cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-66-1.html.]
“Ngoan ngoãn đi, đừng có lộn xộn, nếu không tao sẽ không thương hương tiếc ngọc đâu.”
Lưỡi đao lạnh băng lướt qua mặt cô, Sơ Ngữ kinh hãi, không dám động.
“Tao thật sự đã xem thường mày, ngụy trang giỏi thật đấy, đến tao cũng bị lừa.” Giọng nói trầm thấp của Diêu Sơn Hà như vang lên bên tai, làm Sơ Ngữ muốn tránh nhưng lại sợ lưỡi d.a.o trên cổ, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Tao một tay vạch lên kế hoạch hoàn mỹ, gần như không có sơ hở, đến cảnh sát cũng bị lừa, không ngờ lại thua trong tay mày. Nói cho tao, ngươi làm sao mày phát hiện được?”
“Ưm, ưm…”
“A, tao quên mất, mày hiện tại không nói được.” Lưỡi đao lạnh băng trượt trên má Sơ Ngữ: ”Tao sẽ mở miệng cho mày, nhưng mày phải ngoan ngoãn nghe lời. Nếu la to, đưa người tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của mày cũng sẽ không còn.”
Giọng nói của hắn, như từ địa ngục tới vọng tới, âm thanh như tiếng rắn rít bên tai, làm Sơ Ngữ nhịn không được mà rùng mình, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Ngoài miệng băng dán bỗng bị nhiên xé ra, lực đạo rất mạnh làm Sơ Ngữ đau đến chảy ra nước mắt, cô cảm thấy ngoài miệng nhất định đã bị sứt da rồi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Nói đi, mày đến tột cùng làm như thế nào mà phát hiện được?”
Cổ kề đao, Sơ Ngữ không dám cứng đầu, thập phần thuận theo trả lời hắn.
“Tôi chỉ là, nhìn thấy ba người, lại mua ba gói thuốc cảm mạo giống hệt nhau……”
Diêu Sơn Hà tựa hồ có chút không thể tin được: ”Chỉ như thế?”
Sơ Ngữ cảm giác cổ họng đau rát, nhịn không được nuốt nước miếng, châm chước lý do thoái thác, lại nói: ”Ta cũng là người học y, cảm mạo thật sự sẽ không chỉ mua một bao thuốc cảm mạo, hơn nữa ba người kia có triệu chứng không giống cảm mạo, mà giống như nghiện thuốc phiện……”
Diêu Sơn Hà tự hỏi lời cô nói, không biết có tin hay không.
***
Giản Diệc Thừa đẩy tốc độ xe lên mức tối đa, hai bên cây cối không ngừng lùi lại, nhanh đến mức chỉ còn thấy tàn ảnh. Thỉnh thoảng có cuộc gọi từ cục cảnh sát, bảo anh không nên hành động thiếu suy nghĩ, anh chỉ tiếp duy nhất một cuộc, còn lại đều không trả lời.
Lúc này trong đầu anh chỉ có một ý niệm, đó là Sơ Ngữ tuyệt đối không thể có việc gì.
“Cho nên, lần thứ ba mày tới tiệm của tao, là đã phát hiện ra bí mật, mà còn dám diễn kịch với tao?” Diêu Sơn Hà tự hỏi một lát, rồi nói.
Sơ Ngữ nghe thấy nguy hiểm từ những lời này, thật cẩn thận châm chước đáp: ”Đúng vậy……”
Diêu Sơn Hà đã phát hiện cô là người báo án, hắn nghi ngờ cô thông qua hành vi lần thứ ba cô tới tiệm thuốc, giờ mà phủ nhận chỉ thêm chọc giận đối phương. Thừa nhận cũng sẽ chọc giận đối phương.
Quả nhiên, Diêu Sơn Hà cười lạnh: ”Thật đúng là tao đã xem thường mày!”
Sơ Ngữ hiện tại thực sự rất sợ hãi hắn sẽ làm gì mình, đại não nhanh chóng vận chuyển, sau đó hỏi: ”Vậy tại sao ông lại hoài nghi tôi?” Dù sao cũng muốn kéo dài thời gian.
“Kéo dài thời gian sao?” Diêu Sơn Hà liếc mắt một cái đã nhìn thấu cô: ”A, bất quá, tao thành toàn mày, dù sao còn có một người nữa chưa tới.”
Sơ Ngữ cả kinh, còn ai chưa tới?
Sơ Ngữ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, tay chân lạnh lẽo, như rơi vào động băng.
Giản Diệc Thừa!