Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 65.1
Cập nhật lúc: 2024-07-15 09:01:46
Lượt xem: 397
Chương 65 Kết thúc 1
Quạ đen nhỏ dưỡng thương xong, Sơ Ngữ mang nó trở về đảo Giang Tâm. Quạ đen nhỏ này quá nghịch ngợm, mỗi ngày ở cửa hàng thú cưng đều gây náo loạn, thiếu chút nữa làm xáo trộn cả cửa hàng. Dù vậy, Sơ Ngữ vẫn rất thích quạ đen nhỏ. Tuy đôi khi nó cư xử như đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng trước mặt cô lại rất ngoan ngoãn, miệng lại ngọt ngào, biết cách làm vui lòng người.
Quạ đen nhỏ cũng rất lưu luyến không muốn rời xa Sơ Ngữ. Khi chia tay, nó bước đi chậm rãi và trông rất đáng thương.
Quạ mẹ không chịu nổi cảnh này, cánh vỗ mạnh lên lưng quạ đen nhỏ: ”Được rồi, khóc lóc thế đủ rồi. Sau này muốn gặp lại thì cứ đến mà gặp, cần gì phải làm rùm beng lên như thế."
Sau đó, quạ mẹ tiếp tục: ”Giờ thì biết hối hận rồi chứ? Ai bảo lúc học thì ham chơi! Trước học cho xong kỹ năng tổ truyền của chúng ta, rồi muốn đi đâu thì đi, ta không quản."
Sơ Ngữ nghe mà cảm thấy ngạc nhiên, hóa ra loài quạ cũng phải học hành vất vả như vậy sao?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi trở về, Sơ Ngữ nhận thấy đã gần 5 giờ chiều, liền ghé qua siêu thị mua ít nguyên liệu nấu ăn. Từ khi Giản Diệc Thừa dọn đến ở cùng, cô được hưởng lộc ăn, mỗi ngày đều được người nào đó biến tấu các món ngon, thật sự là hạnh phúc không gì sánh bằng.
Cô và Giản Diệc Thừa quả thực là trời sinh một đôi. Tuy rằng cô không biết nấu cơm, nhưng Giản Diệc Thừa nấu ăn rất ngon. Ngay từ lần đầu tiên họ hẹn hò vào Lễ Tình Nhân, cô đã biết điều này.
Giản Diệc Thừa nói rằng thường xuyên ăn ở bên ngoài không tốt cho sức khỏe. Khi họ ở cùng nhau, anh đảm nhận việc nấu nướng cho cô và bốn thú cưng. Mỗi ngày sau khi tan làm, họ cùng đi siêu thị mua đồ ăn. Về nhà, Giản Diệc Thừa trở thành đầu bếp gia đình, biến hóa đa dạng các món ăn cho cô. Kết quả là, Sơ Ngữ đã béo lên vài cân.
Bốn thú cưng cũng vậy, đặc biệt là Đại Miêu, đã béo nay còn béo hơn. Sơ Ngữ đã cố gắng đủ mọi cách để giảm cân cho nó nhưng không thành công.
Vì vậy, hôm nay Sơ Ngữ chỉ mua đồ ăn chay. Để giảm béo cho Đại Miêu, cô quyết định cắt giảm thịt từ gốc rễ.
Đại Miêu u oán nói: ”Ngôn Ngôn, chị hiện tại không yêu mèo nữa. Khi mới mang em về, chị tìm mọi cách để em ăn thịt, bây giờ chị chỉ biết biến đổi pháp ngược đãi mèo!”
Sơ Ngữ trả lời: ”Lúc mới mang em về, em gầy như que củi, cần bổ sung dinh dưỡng. Bây giờ thì sao? Em đã quá thừa dinh dưỡng rồi.”
“Mèo cũng là lớn lên nhờ ăn, chị nói giảm liền giảm, chẳng suy nghĩ gì đến cảm giác của em hết!”
Sơ Ngữ nói kiên quyết: ”Làm nũng cũng vô dụng, em phải giảm béo.”
Đại Miêu còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Sơ Ngữ đã ngắt lời: ”Về đến nhà đã, có việc gì thì về nhà rồi nói.”
Sơ Ngữ đỗ xe trong bãi đỗ xe của khu chung cư, tháo đai an toàn và mở cửa xe bước xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-65-1.html.]
Đúng lúc này, từ vành đai xanh của khu chung cư bỗng vụt ra một bóng đen. Tốc độ cực nhanh, và trước khi Sơ Ngữ kịp phản ứng, hắn đã áp sát cô.
“Cấm nhúc nhích!”
Một vật sắc nhọn đặt lên cổ Sơ Ngữ, gây ra cảm giác nóng rát và đau đớn. Cô nhận ra da mình đã bị cắt.
“Khụ khụ.” Cánh tay của kẻ tấn công gắt gao kìm chặt cổ cô, khiến cô khó thở. Sắc mặt Sơ Ngữ nhanh chóng đỏ lên.
“Miêu!”
“Gâu, gâu, gâu!”
Bốn thú cưng trong xe bị bất ngờ, tiếng kêu thê lương của Đại Miêu và tiếng sủa giận dữ của lũ chó vang vọng khắp xe.
“Làm chúng nó im lặng, nếu không tao gi//ết mày!”
Giọng nói độc ác của kẻ tấn công vang lên bên tai Sơ Ngữ, làm cô run rẩy.
Sơ Ngữ nhanh chóng nhận ra đối phương là một người đàn ông trung niên cao to, tay cầm d.a.o sắc đặt lên cổ cô. Trong tình huống này, chống cự là không khôn ngoan, cô chỉ có thể tạm thời tuân theo hắn và chờ cơ hội để thoát thân.
Vì vậy, cô nói với Đại Miêu và những con vật khác: ”Đại Miêu, Nhị Lang Thần, các ngươi đừng kêu nữa, ngoan, nghe lời."
Bốn thú cưng lo lắng đến nỗi muốn lao ra để vật lộn với kẻ xấu, nhưng lại sợ người xấu sẽ làm hại Sơ Ngữ. Nghe lời Sơ Ngữ, chúng tạm thời im lặng, nhưng biểu cảm càng thêm lo lắng, không biết phải làm gì.
Kẻ b//ắt c//óc nới lỏng cánh tay đang kìm chặt Sơ Ngữ, chỉ để lại d.a.o đặt trên cổ cô. Hắn nhanh chóng lấy chìa khóa trong xe, đóng cửa xe và khóa từ bên ngoài, giữ Đại Miêu và những con vật khác bên trong xe.
Đại Miêu và những con vật khác lập tức nhận ra sự việc không ổn. Nếu Sơ Ngữ bị mang đi, tình hình sẽ rất tồi tệ. Chúng điên cuồng dùng móng vuốt cào cửa sổ xe, kêu gào gọi Sơ Ngữ. Tuy nhiên, tất cả đều vô ích khi Sơ Ngữ bị kẻ b//ắt c//óc đưa lên một chiếc xe khác.
Lúc này là khoảng bốn giờ chiều, khi mọi người còn đang làm việc. Khu chung cư vốn không có nhiều người, nên lúc này càng thêm an tĩnh, không một bóng người. Hành động của kẻ b//ắt c//óc diễn ra nhanh chóng, trước sau chỉ khoảng nửa phút, không hề gây chú ý.
Lên xe, không kịp nghĩ ra biện pháp gì, Sơ Ngữ bị kẻ b//ắt c//óc dùng một cái khăn lông ướt bịt kín miệng. Sơ Ngữ nhận ra mùi chloroform trên khăn lông, liền ngừng thở để tránh bị ngất. Nhưng đối phương nhận thấy ý đồ của cô, che miệng cô rất lâu, đến khi cô không thể nín thở được nữa. (Chloroform: Đây là một chất gây mê đường hít, tác dụng đến thần kinh trung ương gây chóng mặt, mệt mỏi và ngất.)
Trước khi ngất đi, Sơ Ngữ kịp nhìn thấy mặt kẻ b//ắt c//óc, hóa ra là Diêu Sơn Hà, chủ tiệm thuốc mà cô từng biết. Lúc đó, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cuối cùng thì điều mà họ lo lắng bấy lâu cũng đã đến.