Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 53.2
Cập nhật lúc: 2024-07-14 23:12:39
Lượt xem: 394
Sơ Ngữ từ xa nhìn thấy một chiếc xe minibus màu đen đỗ trước tiệm thuốc. Một người đàn ông bước xuống xe, mang theo hai thùng giấy vào trong tiệm. Lý trí mách bảo cô nên tránh xa tiệm thuốc này, nhưng trực giác lại thúc đẩy cô tiến lại gần.
Khi bước vào tiệm thuốc, Sơ Ngữ nhìn thấy ông chủ tiệm thuốc đứng bên phải quầy, đang nói chuyện với người đàn ông mặc áo đen đội mũ lưỡi trai, chính là người vừa bước xuống xe. Trên quầy giữa họ có hai thùng giấy, một thùng ghi "xx viên thuốc cảm mạo", thùng kia ghi "xx Amoxicillin bao con nhộng".
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Sơ Ngữ chỉ nhìn lướt qua, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Lúc cô vào, người đàn ông áo đen đang nói chuyện, giọng hạ thấp: “thuốc cảm ba tệ mốt, thuốc con nhộng một tệ tám, mọi nơi đều tăng giá, ngươi…”
Lúc này, ông chủ tiệm thuốc đã nhìn thấy Sơ Ngữ bước vào, vội ra hiệu cho hắn ta ngừng lại. Người đàn ông áo đen quay đầu nhìn, thấy là một phụ nữ lạ mặt, cơ bắp hắn ta căng thẳng nhưng nét mặt không thay đổi.
Hắn nói với ông chủ tiệm thuốc: “Lão Diêu, ông tiếp khách trước đi.”
Ông Diêu cười nói: “Được, cậu chờ tôi một chút.”
Họ tỏ ra rất tự nhiên, không hề có biểu hiện căng thẳng hay đề phòng khi bị gián đoạn giao dịch.
Sơ Ngữ từ lúc bước vào đã luôn giữ điện thoại bên tai, giả vờ đang gọi điện thoại.
“Ba, vừa rồi ba nói con mua thuốc gì? Con lỡ ném mất tờ giấy ghi chú khi đổ rác rồi... Vâng, con biết con sơ ý... Ừ, thuốc huyết áp cao…”
Nói đến đây, cô nhìn ông chủ tiệm thuốc. Ông hiểu ý và cười, quay lại lấy thuốc cho cô.
“Thuốc đau ngực, vâng, còn gì nữa? Thuốc hạ mỡ máu, thuốc gì cơ ạ? À, rồi, còn gì nữa không? Được rồi, con biết rồi.” (Đoạn này tui c.h.é.m đấy, vì một loạt các tên thuốc tui chẳng biết gì cả)
Cô nói tên từng loại thuốc, ông chủ tiệm lấy từng loại cho cô. Khi cô kết thúc cuộc gọi giả vờ, các loại thuốc đã được chuẩn bị xong.
Ông Diêu cười, ánh mắt dừng lại trên màn hình điện thoại hiện chữ “Lão ba”, ý cười càng sâu: “Ba cháu bị cao huyết áp và bệnh động mạch vành à?”
Sơ Ngữ gật đầu, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, ông ấy đã ngừng thuốc mấy ngày rồi. Nếu không phải cháu phát hiện, chắc ông ấy sẽ quên uống thuốc. Như một đứa trẻ lớn vậy, chỉ khi huyết áp cao mới nhớ uống thuốc, bình thường thì không chịu uống.”
Ông chủ tiệm cười: “Người già thường như vậy, làm con cái nên khuyên nhủ nhiều hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-53-2.html.]
Sơ Ngữ gật đầu: “Đúng rồi, lấy thêm cho tôi một hộp viên thuốc cảm mạo.”
Ông Diêu cười không lộ vẻ gì: “Sao vậy? Bị cảm à?”
“Không phải tôi, là Tiểu Bạch. Chiều nay thấy trời ấm áp, cháu có tắm cho chúng, Tiểu Bạch có vẻ bị cảm, cứ hắt xì mãi.” Nói xong, Tiểu Bạch liền phối hợp đánh hắt xì.
“Cho chó uống thuốc của người, có được không?” Ông ta nhìn qua bốn con thú cưng, thấy chúng sạch sẽ hơn buổi sáng, lông mượt mà hơn. Ông ta cười, quay người lấy một hộp viên thuốc cảm mạo.
Sơ Ngữ để ý thấy ông ta lấy thuốc từ kệ thứ hai bên trái, trên đó có mấy hộp tam cửu bài, không có nhãn khác và không có hàng rời. Còn những người trẻ tuổi mua thuốc cảm mạo trước đó, ông đều lấy từ kệ đầu tiên bên phải.
Điều này lại xác nhận rằng tiệm thuốc này có điều bất thường.
Sơ Ngữ vẫn giữ nụ cười: “Không sao, A Bố trước cũng bị cảm, cháu cũng từng cho em ấy uống thuốc cảm mạo, uống hai ngày là khỏi. Mấy đứa này đều từng là chó mèo hoang, thường xuyên phải lục thùng rác tìm ăn, dạ dày khỏe lắm, không yếu đuối đâu. Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“203 đồng, lấy 200 thôi.”
“Được rồi, cảm ơn ông chủ, đây là 200, ông cầm lấy.”
Ông chủ thu tiền, Sơ Ngữ liền cáo từ: “Bác làm việc đi, cháu đi trước.”
“Được, đi thong thả, buổi tối chú ý an toàn.”
Những lời dặn dò ấm áp này, nếu không tận mắt chứng kiến, khó mà tin rằng ông ta lại là một kẻ buôn ma túy.
Khi bóng dáng Sơ Ngữ khuất xa, người đàn ông áo đen hạ giọng hỏi ông Diêu: “Cô ta sạch sẽ chứ?” Ánh mắt cậu lộ vẻ tàn nhẫn, dường như chỉ cần ông Diêu lắc đầu, hắn ta sẽ lập tức gi//ết người.
Ông Diêu hiểu hắn ta hỏi về cô gái vừa rồi, cười gật đầu: “Đã tra, cô ta sống ở khu nhà kế bên, gia cảnh trong sạch, không có vấn đề.”
Ánh mắt tàn nhẫn của người đàn ông áo đen biến mất trong chớp mắt, gật đầu: “Không vấn đề thì tốt, cẩn thận một chút...”