Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 52.1
Cập nhật lúc: 2024-07-14 23:11:21
Lượt xem: 423
Chương 52 Tiệm Thuốc
“Bảo Toàn đã đi gần một tuần rồi, nó thật sự sẽ không trở lại sao?”
“Nếu không trở lại thì càng tốt, nó không phải con ruột của chúng ta, thiếu một kẻ ăn không ngồi rồi thì ta càng vui mừng chứ sao!”
“Đừng nói bậy như thế! Giữ nó ở nhà, sau này nó còn có thể giúp đỡ Tường Tử, nó cũng không ăn tiêu nhiều, lại có thể kiếm tiền, còn có thể giúp chúng ta làm việc, thật tốt mà.”
“Nhưng mà Tường Tử không vui khi thấy nó. Không thể vì một đứa con hoang mà làm con trai tôi phải chịu ủy khuất được?”
“Như vậy cũng không được. Bảo Toàn đã ở nhà chúng ta mấy năm rồi. Thầy bói nói, phải chờ đến khi cả nó và Tường Tử đều qua 18 tuổi mới an toàn. Ai! Nếu không phải trước đây mấy đứa con của chúng ta đều không giữ được, tôi cũng không đến mức phải đi trộm nó về. Thầy bói nói, phải tìm một đứa trẻ có số mệnh tốt để giữ cho con cái của chúng ta an toàn. Anh xem, Bảo Toàn, đúng là Bảo Toàn, nó quả nhiên đã giữ cho đôi nhi nữ của chúng ta được an toàn...”
Trong những lời nói đó, Thiệu Bảo Toàn không còn nghe thấy gì nữa, cậu thất thần quay trở về, dù đã hoàn toàn tê dại, nhưng lòng vẫn đau đớn khôn nguôi.
Hôm nay cậu trở về, vốn dĩ là muốn cùng cha mẹ nuôi nói rõ sự thật về thân thế của mình. Dù cho là người phụ nữ kia đã trộm cậu từ cha mẹ ruột, nhưng bà ta cũng đã nuôi dưỡng cậu suốt mười bảy năm. Trước khi biết được thân thế của mình, cậu luôn coi họ như cha mẹ ruột, là người thân thiết nhất. Để lập tức cắt đứt hoàn toàn tình cảm đó, cậu thật sự không làm được.
Một bên là cha mẹ ruột đã chờ đợi cậu suốt mười bảy năm, một bên là cha mẹ nuôi đã trộm cậu đi nhưng lại nuôi dưỡng suốt mười bảy năm. Lý trí và cảm xúc giằng co, làm cậu giờ phút này tâm trạng vừa phức tạp vừa mâu thuẫn, khó lòng đối diện với tất cả.
Cuối cùng, cậu quyết định phải tự mình hỏi mẹ nuôi vì sao lại trộm mình đi. Nếu bà có nỗi khổ riêng, có lẽ cậu có thể tha thứ. Dù sao bà không phải vì buôn bán cậu mới mang cậu đi, có lẽ, bà thật sự có lý do gì đó chăng? Cũng có khả năng không phải bà trộm cậu mà là cứu cậu từ tay người khác?
Cậu ôm hy vọng như vậy, nhờ cha mẹ Tiêu gia đưa cậu về thôn Thiệu Gia. Khi xuống xe, cậu dặn cha mẹ Tiêu gia ở lại chờ cậu một lát, để cậu trước chào hỏi cha mẹ nuôi rồi sẽ gọi họ vào. Vì cậu sợ cha mẹ ruột tới bất ngờ sẽ làm cha mẹ nuôi không vui. Nhưng hoàn toàn không ngờ, cậu lại nghe được một đoạn đối thoại như vậy.
Hóa ra, đây là sự thật, là nguyên nhân trộm cậu, là lý do họ không thích cậu nhưng vẫn nuôi cậu mười bảy năm...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-52-1.html.]
Trong lòng Thiệu Bảo Toàn bỗng chốc trống rỗng, mắt cay xè nhưng không khóc được. Cậu vội vàng chạy đến bên xe, mở cửa xe và ngồi xuống.
Bà Trần ngồi ở ghế sau có chút ngạc nhiên: “A Sanh… Tiểu Toàn, sao nhanh vậy con đã trở lại rồi?” Bà sợ đứa trẻ chưa kịp thích ứng, nên vẫn chưa đổi tên hắn, chờ khi nào cậu thích ứng rồi mới nói.
Thiệu Bảo Toàn bỗng nhiên ôm lấy bà, đầu tựa vào vai bà. Bà Trần vui mừng khôn xiết, đây là lần đầu tiên đứa trẻ thân thiết với bà như vậy.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Ba, mẹ, chúng ta trở về đi. Từ nay về sau con chỉ là Tiêu Vân Sanh, không phải Thiệu Bảo Toàn nữa.”
Trần phu nhân xúc động đến mức lệ trào khóe mắt, ngoài hai từ "ba": “mẹ", bà không còn nghe thấy gì khác. Trong đầu bà chỉ còn vang lên: "Con nhận ta, con gọi ta là mẹ..."
Tiêu Cảnh Bình cũng vô cùng xúc động, nhưng vì đang ngồi trước điều khiển xe nên không thể ôm lấy hai mẹ con. Hơn nữa, ông nhạy bén nhận ra rằng chuyến đi này của con trai có lẽ đã chịu đựng cú sốc nào đó, nếu không con sẽ không quyết định nhanh chóng như vậy. Dù ông cũng hy vọng con trai sớm quay về bên họ, cắt đứt mọi liên quan với gia đình Thiệu, nhưng ông không muốn con mình phải chịu tổn thương vì điều đó.
Chỉ có thể nói, chỉ có cha mẹ ruột mới có thể suy nghĩ cho con cái như vậy.
Khi Thiệu Bảo Toàn đã quyết định, cậu không còn do dự. Tiêu Cảnh Bình khuyên cậu tập trung học hành, mọi chuyện khác để ông lo.
Với khả năng của gia đình nhà họ Tiêu, chỉ cần tìm lại được con, những việc khác không thành vấn đề. Xét đến tâm trạng của Thiệu Bảo Toàn, dù ông rất căm hận gia đình Thiệu, nhưng không có hành động gì thừa thãi, chỉ nói sự thật cho cảnh sát.
Tất cả giao cho pháp luật xử lý.
Gia đình Thiệu lúc này mới biết Thiệu Bảo Toàn đã tìm lại cha mẹ ruột. Chân tướng của mười bảy năm trước không thể giấu nổi nữa, hơn nữa mẹ Thiệu còn đối mặt với án tù.
Gia đình nhà họ Thiệu hoảng loạn, họ muốn tìm Thiệu Bảo Toàn cầu xin giúp mẹ Thiệu. Họ biết nói sao để cậu mềm lòng, như vô số lần trước đây, chỉ cần khóc lóc kể khổ, cậu sẽ cảm thấy áy náy và làm bất cứ điều gì họ muốn.
Nhưng Tiêu Cảnh Bình không để họ có cơ hội tiếp cận con trai. Thời gian Tiêu Vân Sanh đi học và tan học đều có xe đưa đón, là ông bà nội tự mình ra mặt, một tả một hữu bảo vệ cậu. Tìm lại được đứa cháu quý giá, hai vợ chồng già cẩn thận từng li từng tí, không dám rời mắt khỏi cậu.