Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 49.2
Cập nhật lúc: 2024-07-14 23:09:00
Lượt xem: 319
Vì vậy, vào ngày hôm đó, khi nó cùng em trai tắm nắng trong vườn, và khi mẹ đi lấy bình sữa, một người phụ nữ đã bắt cóc em trai từ nôi. Lão Hổ đuổi theo không ngừng từ một phòng trọ đến nhà ga, rồi lên xe buýt, đổi xe nhiều lần và cuối cùng đến một ngôi làng nhỏ. Dù khoảng cách rất xa, nó đã cố gắng không từ bỏ, luôn nhớ lời mẹ dặn: phải bảo vệ em trai.
Nó bị bỏ lại ở ngôi làng ấy, chăm sóc em trai và chờ đợi ba mẹ đến đón. Nhưng sự chờ đợi kéo dài suốt mười bảy năm. Giờ đây, khi Lão Hổ đã già yếu, nó vẫn chưa đợi được ba mẹ đến đón cả hai trở về.
Sơ Ngữ từ lời kể của Lão Hổ đoán rằng gia đình thật sự của Thiệu Bảo Toàn có điều kiện tốt và cha mẹ yêu thương nhau. Họ chắc chắn sẽ báo cảnh sát khi mất con. Do đó, cơ sở dữ liệu về người mất tích ở đồn cảnh sát có thể lưu giữ thông tin DNA của họ. Cô quyết định làm xét nghiệm DNA cho Thiệu Bảo Toàn và so sánh với cơ sở dữ liệu để tìm cha mẹ ruột của hắn.
Sơ Ngữ lên kế hoạch như vậy, và nhờ một người quen ở bệnh viện giúp làm xét nghiệm DNA cho Thiệu Bảo Toàn. Kết quả sẽ có trong hai ngày, nên cô dành thời gian này giúp Thiệu Bảo Toàn tìm trường học.
Việc vào lớp 12 ở thời điểm này rất khó khăn, hầu hết các trường không đồng ý nhận. Nhờ hiệu trưởng là cậu của mình ở trường Giang Thành giúp đỡ, Thiệu Bảo Toàn mới được vào học.
Sơ Ngữ muốn Thiệu Bảo Toàn tập trung học hành nhưng cậu không muốn cô phải lo lắng về tiền bạc, nên đề nghị học ngoại trú để có thể làm thêm kiếm tiền. Sơ Ngữ kiên quyết từ chối, vì chỉ còn ba tháng trước kỳ thi đại học, và học sinh khác đang cố gắng, cậu không thể lãng phí tài năng của mình. Cô bảo cậu tập trung học, tiền bạc không thành vấn đề, sau này có thể trả lại cả gốc lẫn lãi.
Thiệu Bảo Toàn bị thuyết phục, ở lại Giang Thành học tập.
Khi Sơ Ngữ chuẩn bị đi lấy kết quả DNA, một khách hàng đến tiệm của cô.
Một người phụ nữ đeo kính màu trà, ăn mặc lịch sự, đi lại thong thả nhưng ưu nhã, không ai có thể nhận ra rằng bà là người khiếm thị.
Sơ Ngữ ôm chú chó dẫn đường cọ vào chân bà: “A Sanh, lâu rồi không gặp, em đã lớn lên rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-49-2.html.]
“Ăn tết bận rộn, người đông đúc, chủ nhân không tiện ra ngoài.”
A Sanh và chủ nhân của nó, Trần phu nhân, là khách quen của Sơ Ngữ. Trừ lần đầu A Sanh bị trầm cảm, còn lại đa phần họ đến uống trà nói chuyện phiếm. Sơ Ngữ thích Trần phu nhân ưu nhã, và thường mời bà đến chơi. Trần phu nhân cũng thích nơi này nhưng sợ quấy rầy công việc của Sơ Ngữ nên không đến thường xuyên. A Sanh thì thích Sơ Ngữ vì cô hiểu tiếng của nó, nên thường đòi dẫn Trần phu nhân đến. Vì thế, mỗi lần họ đến đều là do A Sanh nhõng nhẽo.
Sơ Ngữ dẫn Trần phu nhân đến ghế sofa, sau đó đi pha trà: “Lần trước bà dạy tôi làm trà hoa, tôi đã làm xong, bà muốn thử không?"
Trần phu nhân mỉm cười: “Tốt quá, tôi vừa vào đây đã ngửi thấy mùi trà thơm, đoán rằng cô đã làm xong rồi."
“Nhờ bà dạy kỹ, đổi lại người khác chắc tôi học không nổi.”
Nói rồi, Sơ Ngữ đem trà hoa đã pha đặt trước mặt Trần phu nhân. Bà khom lưng, nhẹ nhàng ngửi, mùi trà thơm mát bay vào mũi.
Trần phu nhân khen: “Thực không tồi, cô rất có thiên phú, nghe tôi nói một lần là có thể làm thành như vậy, thật sự không tồi.” Bà nâng chung trà lên, lại nhẹ ngửi một chút, động tác thật ưu nhã và mê người. Kính mắt của bà mờ đi vì hơi nước, nhưng bà không nhận ra điều đó.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Sơ Ngữ thầm thở dài, cảm thấy tiếc cho một người tốt như Trần phu nhân nhưng lại không thể nhìn thấy. Điều này khiến cô không khỏi cảm thán về sự khuyết thiếu.
Trần phu nhân dường như cảm nhận được sự thở dài của Sơ Ngữ, mỉm cười nói: “Cô không cần vì tôi mà tiếc nuối. Tôi chưa bao giờ cảm thấy việc không nhìn thấy là điều đáng tiếc. Khi đôi mắt không nhìn thấy, tôi mới có thể tĩnh tâm cảm nhận những điều tốt đẹp trước kia không thể thấy, nghe những âm thanh người khác không nghe thấy, ngửi những mùi hương người khác không ngửi được… Thực ra, tôi hiện tại rất hạnh phúc. Trượng phu ân ái, A Sanh hoạt bát, mỗi ngày cắm hoa chế trà, những sở thích trước kia không có thời gian để chăm sóc, giờ tôi có đủ thời gian để nhặt lại.”
Khi nói những điều này, ánh mắt của Trần phu nhân sáng ngời, không hề có dấu hiệu của sự dối trá để che giấu nỗi buồn. Sơ Ngữ cảm thấy hơi xấu hổ, nhận ra mình chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài bất hạnh của người khác mà không biết rằng điều mà mình cho là bất hạnh, thực ra người khác lại không hề để ý. Trần phu nhân lạc quan như vậy, dù đã mất con và bị mù ở tuổi trung niên, vẫn sống một cách đáng ngưỡng mộ.
Sơ Ngữ nghĩ rằng nếu cô gặp phải những điều tương tự, chưa chắc cô có thể sống tiêu sái như Trần phu nhân.