Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 44.2
Cập nhật lúc: 2024-07-13 10:15:41
Lượt xem: 487
Coco gật đầu, mắt rưng rưng: “Đúng vậy, hắn cũng là chủ nhân của em. Hắn nuôi em lớn, sau đó đưa cho Đường Đường. Em rất thích Đường Đường, nhưng hắn cũng đối xử tốt với em. Em thấy hắn gi//ết Đường Đường, em sợ hãi quá..."
Chính vì hắn là chủ nhân đã nuôi lớn Coco từ nhỏ, nên Coco không thể nào tố cáo hắn. Nó che giấu sự thật mình đã nhìn thấy, nhưng lại cảm thấy có lỗi với Đường Đường, người đã yêu thương nó. Mấy ngày nay, Coco vô cùng tự trách và đau khổ, vì cả hai người đều là những người mà nó yêu thương nhất. Cuối cùng, nó tìm đến Sơ Ngữ để nói ra sự thật rằng hung thủ là một người khác, nhưng không muốn tự mình nói ra tên người đó.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hiện tại, Coco cuối cùng đã chọn cách thành thật: “Em thực xin lỗi Đường Đường, cũng thực xin lỗi hắn. Nhưng làm sai thì phải chịu trừng phạt, em không nên bao che cho hắn..."
Sơ Ngữ nhẹ nhàng vuốt ve lưng Coco để an ủi nó. Cô có thể cảm nhận được sự dày vò và đau khổ trong lòng nó, cũng như sự tự trách sâu sắc. Dù là con người, khi đối mặt với hai người mình yêu thương cũng sẽ khó mà lựa chọn, huống chi Coco chỉ là một con ch.ó với tình cảm đơn thuần và trong sáng. Sự đau khổ của nó càng thêm sâu sắc.
Sau khi an ủi Coco và làm nó bình tĩnh lại, Sơ Ngữ gọi điện cho Giản Diệc Thừa.
"Án tử có tiến triển gì không?"
"Bọn anh đã xác định được hung thủ, nhưng còn thiếu một ít chứng cứ xác thực." Dù Giản Diệc Thừa đã đoán ra Ngụy Thanh Thần là hung thủ, nhưng anh vẫn chưa có đủ chứng cứ mạnh mẽ, và động cơ của hắn cũng chưa rõ ràng.
Sơ Ngữ ngạc nhiên, không nghĩ rằng họ đã tìm ra hung thủ nhanh như vậy: “Là bạn trai của Đường Đường đúng không?"
"Bạn trai? Không phải hắn, Chu Nhất đã được loại bỏ khỏi danh sách nghi phạm."
Giản Diệc Thừa chưa nói tên hung thủ vì vụ án còn chưa thể công khai, và Sơ Ngữ cũng không phải là người tò mò đến mức đó.
"Chu Nhất? Có lẽ các anh nhầm rồi. Bạn trai của Đường Đường là Ngụy Thanh Thần."
Coco đã nói, chủ nhân thứ hai của nó là Ngụy Thanh Thần, người đã đưa nó cho Đường Đường, cũng là kẻ gi//ết Đường Đường. Coco đã thấy rõ mọi chuyện, thậm chí nó sợ đến mức đứng im không dám động đậy, khiến Ngụy Thanh Thần không phát hiện ra nó.
Giản Diệc Thừa ngạc nhiên: “Em chắc chứ? Chúng tôi đã hỏi những người kia, và họ đều nói bạn trai của Đường Đường là Chu Nhất. Dù thời gian họ ở bên nhau rất ngắn, nhưng đương sự đã thừa nhận."
Sơ Ngữ kiên định: “Em chắc chắn, Coco đã thấy rõ và kể lại cho em nghe. Ngụy Thanh Thần mới là bạn trai của Đường Đường và là hung thủ gi//ết cô ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-44-2.html.]
"Đây là do Coco nói với em. Ngụy Thanh Thần và Đường Đường đã bên nhau ít nhất ba năm. Coco chính là do Ngụy Thanh Thần đưa cho Đường Đường. Ngày Đường Đường bị hại, Coco tận mắt thấy Ngụy Thanh Thần gi//ết cô ấy. Nhưng vì Ngụy Thanh Thần từng là chủ nhân của nó, nên Coco mới không nói ra."
Giản Diệc Thừa gật đầu, hiểu ra vấn đề. Hôm trước, khi nghe Sơ Ngữ kể lại, anh cảm thấy có gì đó không ổn. Coco nói rằng nó không thấy rõ mặt hung thủ, nhưng chó có khứu giác rất nhạy, không thể không nhận ra mùi của hung thủ nếu đã ở gần. Nếu hung thủ là người đã gi//ết chủ nhân của nó, Coco lẽ ra phải nhớ rõ mùi hương của kẻ đó.
Không ngờ rằng Coco đã cố tình che giấu.
"Đúng rồi, Coco còn nói Ngụy Thanh Thần đã dùng vạt áo bao chuôi d.a.o để gi//ết Đường Đường, nên quần áo của hắn hẳn có vết máu. Sau khi gi//ết Đường Đường, hắn hoảng sợ chạy về hướng ngõ nhỏ phía tây và còn té ngã một lần." Sơ Ngữ nhớ lại và nói thêm: “Còn nữa, vài ngày trước khi Đường Đường bị hại, hình như cô ấy và Ngụy Thanh Thần đã cãi nhau..."
Giản Diệc Thừa nghiêm túc lắng nghe rồi nói: “Đã rõ, cảm ơn em. Hôm nay em đóng cửa sớm rồi về đi, anh phải tăng ca, không có thời gian ăn cơm với em rồi. Hãy để Nhị Lang Thần và Đại Miêu ở bên em, nhớ chú ý an toàn."
Sơ Ngữ không khỏi mỉm cười: “Được rồi, anh cũng chú ý an toàn, đừng làm quá khuya, công việc có thể làm tiếp vào ngày mai mà..."
Ngày mai, làm sao mà giống nhau cho được, Giản Diệc Thừa nghĩ thầm.
Sau khi cúp máy, Giản Diệc Thừa từ những gợi ý của Sơ Ngữ, quay lại hiện trường phạm tội và bắt đầu tìm kiếm dấu vết theo con đường mà Ngụy Thanh Thần đã rời đi, cố gắng tìm ra bất kỳ dấu hiệu nào còn sót lại...
---
Sở cảnh sát Giang Thành, 8 giờ 30 tối.
Trong phòng thẩm vấn, Lâm Lang nhìn thẳng vào đối diện: “Biết vì sao chúng tôi bắt anh không?"
Ngụy Thanh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y đặt trên đùi, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Là vì vụ án của Đường Đường phải không?"
"Nếu biết thì hãy thành thật khai báo, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi."
Ngụy Thanh Thần bất đắc dĩ nói: “Những gì cần nói tôi đã nói rồi. Hôm đó tôi uống say, họ gọi xe đưa tôi về. Sau đó tôi ngủ một mạch đến sáng, chỉ đến tối hôm sau mới nghe tin Đường Đường bị hại..."
Lâm Lang cười lạnh: “Còn không thành thật? Anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Chúng tôi đã có đủ chứng cứ xác thực để buộc tội anh gi//ết Đường Đường. Hiện giờ, tự thú là cơ hội duy nhất để anh được khoan hồng..." Lâm Lang thầm nghĩ, lão Giản sao vẫn chưa về? Một mình diễn thế này cũng không xong!