Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 44.1
Cập nhật lúc: 2024-07-13 10:15:20
Lượt xem: 446
Chương 44: Corgi 3
"Đúng, tôi và Đường Đường ở bên nhau, nhưng chúng tôi chỉ mới bên nhau chưa đến ba ngày. Trước buổi họp lớp hai ngày, chúng tôi mới bắt đầu quen nhau. Nhưng tôi thật sự không gi//ết cô ấy, các anh phải tin tôi."
Chu Nhất ngồi sụp xuống ghế sofa, mặt mày u ám, mắt thâm quầng, trông rất tiều tụy và khốn khổ.
Lâm Lang ngồi đối diện, vừa ghi chép vừa hỏi: “Vậy tại sao trước đó anh lại giấu mối quan hệ của mình với cô ấy?”
“Tôi không dám nói.”
“Tại sao không dám nói?”
“Sợ các anh hiểu lầm, người ta đều nói cảnh sát điều tra lại vụ án của Đường Đường là để tìm người chịu tội thay, bao che cho ba tên cướp.”
Lại là lý do này, Lâm Lang tức giận: “Anh học cao mà lại tin vào mấy lời đó sao? Cảnh sát sẽ vô duyên vô cớ oan uổng người tốt sao? Anh có biết hành động của mình đã gây bao nhiêu phiền toái cho chúng tôi không? Dù có kẻ thứ tư hay không, ba tên cướp đó vẫn phạm tội cướp bóc, không ai có thể chối bỏ điều này. Chúng tôi điều tra chân tướng vụ án để không cho kẻ xấu lọt lưới!”
Chu Nhất có vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ: “Nhưng Ngụy Thanh Thần nói rằng nếu chứng minh được người khác gi//ết Đường Đường, thì họ sẽ bị xử nhẹ hơn vì chỉ liên quan đến cướp bóc, không phải gi//ết người..."
"Nhưng nếu thật sự là người khác gi//ết Đường Đường, thì họ cũng vẫn phải chịu trách nhiệm cho việc cướp bóc và gây ra tình huống dẫn đến cái ch//ết của cô ấy. Dù có kẻ thứ tư hay không, ba tên cướp đó vẫn phải chịu trách nhiệm. Tòa án sẽ xét xử dựa trên bằng chứng." Lâm Lang giải thích.
Chu Nhất lẩm bẩm: “Thật sao?" Biểu hiện của anh ta cho thấy sự hối hận vì đã tin vào những lời đồn thổi.
Lâm Lang gật đầu, tiếp tục: “Nhưng tại sao Ngụy Thanh Thần lại nói với anh điều đó? Anh ta vô duyên vô cớ làm vậy sao?"
"À, anh ta nói rằng thấy trên mạng, rồi khuyên tôi không nên nói với cảnh sát về mối quan hệ của tôi với Đường Đường. Còn cả chuyện cãi nhau giữa Quách Nhã Nam và Đường Đường, cũng là anh ta khuyên Quách Nhã Nam không nói ra."
"Quách Nhã Nam cãi nhau với Đường Đường?" Lâm Lang nhớ lại sự hoảng loạn và bất an của Quách Nhã Nam.
"Không hẳn là cãi nhau, chỉ là vài câu tranh cãi, chúng tôi khuyên can thì họ hòa giải."
"Anh có biết họ cãi nhau vì chuyện gì không?"
"Hình như vì một chàng trai. Quách Nhã Nam thích một chàng trai, nhưng anh ta lại thích Đường Đường. Đường Đường nói rằng cô ấy đã có bạn trai là tôi, không liên quan đến ai khác. Sau đó, tôi chứng minh rằng chúng tôi đang hẹn hò, và Quách Nhã Nam không tranh cãi nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-44-1.html.]
Lâm Lang lập tức hiểu ra vấn đề. Quách Nhã Nam thích một chàng trai, nhưng anh ta lại thích Đường Đường. Vì vậy, khi thấy Đường Đường bị đâm, cô ấy đã lợi dụng tình huống để gi//ết người. Vì Quách Nhã Nam là người lái xe và Cảnh Dung say rượu, không ai phát hiện ra cô ấy đã quay lại hiện trường.
Điều này giải thích tại sao Quách Nhã Nam lại hoảng sợ khi bị hỏi, có lẽ vì cô ấy cảm thấy có lỗi và sợ bị lộ.
Đang suy nghĩ, điện thoại của Lâm Lang reo lên. Nhìn vào màn hình, anh thấy là Giản Diệc Thừa, liền nhấc máy: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Tôi vừa nghĩ đến anh, anh đã gọi đến. Tôi tìm ra hung thủ rồi!”
Giản Diệc Thừa bình tĩnh hỏi: “Ai?”
“Quách Nhã Nam. Anh không ngờ đúng không? Hung thủ chính là cô ấy. Vì cô ấy thích một chàng trai, mà anh ta lại thích Đường Đường, nên cô ấy đã mượn d.a.o gi//ết người.”
“Không phải cô ấy.”
“Sao anh biết?”
Giản Diệc Thừa không giải thích, mà hỏi: “Tôi hỏi anh, có phải Ngụy Thanh Thần đã bảo Chu Nhất giấu mối quan hệ với Đường Đường không?”
Lâm Lang ngạc nhiên: “Sao anh biết? Tôi vừa mới biết tin này, còn chưa kịp báo cáo. Ngụy Thanh Thần cũng đã bảo Quách Nhã Nam không nói về vụ tranh cãi với Đường Đường. Vậy nên Ngụy Thanh Thần cũng rất khả nghi.”
“Không phải khả nghi, hung thủ chính là hắn. Anh hãy xin lệnh bắt giữ, tôi sẽ tiếp tục tìm thêm chứng cứ. Chúng ta phân công nhau hành động, tôi sẽ tìm ra bằng chứng thuyết phục trước khi anh bắt hắn.”
“Thật hay giả…”
Giản Diệc Thừa cúp máy trước khi Lâm Lang kịp nói hết câu. Lâm Lang sờ mũi: “Anh chàng này, yêu vào càng thêm quyết đoán!”
Sơ Ngữ ôm Coco an ủi một hồi lâu, cuối cùng cũng làm nó bình tĩnh trở lại và nói ra sự thật.
"Em nói dối, ngày đó kỳ thật em đã nhìn thấy hung thủ..."
Chỉ vừa nói ra câu này, Coco lại tự trách và rơi nước mắt.
Sơ Ngữ đã hiểu ra vấn đề, nhẹ giọng hỏi: “Hắn là người mà em quen biết đúng không? Hoặc là cũng là chủ nhân của em?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chó vốn rất trung thành, việc Coco không muốn nói ra sự thật về hung thủ gi//ết chủ nhân của mình, một mặt tự trách và đau khổ, mặt khác lại muốn bảo vệ người đó. Nếu không phải chủ nhân, thì còn có thể là ai?