Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 4.2
Cập nhật lúc: 2024-07-09 11:13:53
Lượt xem: 688
“Chờ một người.”
“Chờ ai?”
“Một bạn học cũ thời trung học.”
Lý Trường Phong dường như hiểu ra, rất hứng thú hỏi: ‘‘Nam hay nữ?”
Giản Diệc Thừa giọng thấp nhưng trong căn phòng yên tĩnh lại rất rõ ràng: ‘‘Nữ…”
Cả văn phòng bỗng vang lên tiếng cười lớn, người đi ngang qua bên ngoài hoảng sợ, tưởng Lý đội trưởng phát điên.
“Ha ha” Lý Trường Phong cười, vỗ vai Giản Diệc Thừa: ‘‘Hay lắm, tiểu tử, không ngờ cậu vẫn còn…”
“Lý đội trưởng!” Giản Diệc Thừa cắt ngang, đột ngột đứng dậy, đặt chén trà lên bàn: ‘‘Nếu không còn việc gì, tôi xin phép về trước.”
“Được, trở về đi, làm việc cho tốt.” Lý Trường Phong vẫn không nhịn được cười, phất tay cho anh rời đi.
Giản Diệc Thừa kéo ghế, thần sắc bình tĩnh, bước đi vững chãi, như thể không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng rời đi.
Lý Trường Phong tinh mắt, thấy tai Giản Diệc Thừa ửng đỏ, lại cười: " Đúng là người trẻ tuổi a…"
*
Sơ Ngữ dọn ghế nhỏ, ngồi ở cửa, trò chuyện với mấy con mèo hoang như lần trước.
"Mẹ cô gái ấy đến, khóc lóc nói không nên để cô ấy một mình ở thành phố xa lạ này, nói xin lỗi con gái. Nhưng người đã c h ế t, giờ nói gì cũng vô ích." Mèo vàng kể lại tiến triển mới nhất của vụ án Thẩm Tình, giọng điệu như ông cụ non.
"Ba cô ấy đâu?" Sơ Ngữ hỏi.
"Ba cô ấy còn chẳng xuất hiện. Nghe nói ba mẹ cô ấya ly hôn từ lâu, cô ấy sống với mẹ, ba không quan tâm, không chu cấp nuôi dưỡng. Sau khi mẹ tái hôn và có con khác, cô ấy trở thành người thừa. Tốt nghiệp xong, cô ấy sống một mình ở đây…”
Không khó hiểu khi tính cách cô ấy lại thẹn thùng như vậy. Cha không thương, mẹ không yêu, sống một mình, không giao du với ai, chắc là bị chứng sợ xã giao. Nhưng Sơ Ngữ rất thích tính cách dịu dàng, trầm tĩnh của cô gái này. Qua cách cô ấy đối xử với Tiểu Quai, có thể thấy cô ấy là người tốt bụng, mềm mỏng, rất dịu dàng. Thật không hiểu sao hung thủ lại có thể tàn nhẫn g i ế t hại cô ấy!
Mới 25 tuổi, một cô gái trẻ đầy tiềm năng lại gặp phải bi kịch. Sơ Ngữ cảm thấy buồn và tiếc thương cho Thẩm Tình. Ở nhà mà cũng gặp tai họa, thật là quá xui xẻo.
"Hy vọng cảnh sát sớm bắt được hung thủ, để cô ấy yên nghỉ."
"Đúng rồi" Sơ Ngữ đột nhiên nhớ ra: "Tiểu Hoàng, em nói em đã từng thấy hung thủ? Hắn trông như thế nào?"
Tiểu Hoàng nhớ lại và nói: "Rất cao và gầy, hắn ôm một bó hoa hồng gõ cửa. Thẩm Tình nhìn thấy rất vui, nhưng sau khi nói vài câu, cô ấy lại đuổi hắn đi. Hắn lôi kéo cô, sau đó đẩy cô lên giường, dùng gối bịt miệng cô ấy…"
Sơ Ngữ rùng mình khi nghe câu chuyện, không ngờ hung thủ lại là người quen của Thẩm Tình. Không biết cảnh sát có phát hiện ra điều này không. Cô có thể báo cáo sự việc với khả năng của Nhị Lang Thần, nhưng không thể làm cho nó thuật lại những gì đã chứng kiến. Mà, liệu lời làm chứng của động vật có được chấp nhận không…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-4-2.html.]
Sơ Ngữ bỗng thấy uể oải. Có khả năng đặc biệt mà không thể nói ra, biết được điều gì cũng không thể chia sẻ, thật là vô dụng.
Đại Miêu nhận thấy tâm trạng cô giảm sút, liền nhảy lên vai cô, dùng móng vuốt béo trêu đùa trên đầu: ‘‘Ngôn Ngôn, trưa rồi, gọi cơm hộp đi! Ema muốn ăn cá khô như lần trước!”
Sơ Ngữ loạng choạng suýt ngã: ‘‘A! Mèo béo, mau xuống đi, em nặng quá!”
“Chị phải đáp ứng mua cá khô trước đã.”
“Được, được, chị đáp nghe theo em!”
“Meow ô ~”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
*
“Ngày hôm sau khi người b ị h ạ i qua đời, tài khoản của cô có một giao dịch chuyển đi 1,1 triệu, chúng tôi tra được người nhận là một cụ ông 81 tuổi, bị liệt mười mấy năm, rõ ràng không có khả năng gây án.”
“Rõ ràng, hung thủ lợi dụng danh tính người khác để thực hiện chuyển khoản. Hơn nữa, hung thủ có khả năng rất thông thạo máy tính, số tiền này đã được lưu chuyển nhiều lần, hiện tại không thể truy dấu.”
“Manh mối bị cắt đứt?” Giang Liên Thành cau mày hỏi.
“Chúng tôi vẫn đang phân tích. Nhưng khi thăm dò, chúng tôi phát hiện một chi tiết mới: một ngày trước khi b ị h ạ i, n//ạn nh//ân đã đến một phòng khám thú y để chữa bệnh cho mèo. Theo thông tin từ chủ phòng khám, n//ạn nh//ân có một bạn trai. Nhưng từ khi xảy ra vụ án, người bạn trai này chưa từng xuất hiện, rất đáng nghi.”
“Thật sự đáng nghi, có xác định được người này là ai không?”
Giản Diệc Thừa, người vẫn im lặng từ đầu, bỗng lên tiếng: ‘‘Các cậu có thể xem cái này.”
Anh nói, chiếu lên màn hình lớn vài bức ảnh chụp từ một diễn đàn.
Nội dung trên diễn đàn là —— "Trò chơi tình duyên, nên hay không nên gặp mặt?"
Đại ý là người đăng bài có một mối tình trong game, họ rất hợp nhau nên đã kết bạn qua WeChat. Sau một thời gian giao lưu, cả hai đều có tình cảm và hiện tại đối phương yêu cầu gặp mặt ngoài đời, không biết có nên đi hay không.
Bài đăng này có rất nhiều bình luận. Giản Diệc Thừa dùng bút marker đỏ đánh dấu phần của người đăng bài.
Có thể thấy, cuối cùng người đăng bài đã quyết định gặp mặt bạn trong game, và đối phương không phải là một kẻ xấu xí, mà cao ráo, đẹp trai, đúng gu của người đăng bài. Vì vậy, họ đã đến với nhau.
Bài đăng này đã nhận được rất nhiều lời chúc phúc.
"Đây là bài viết được người b ị h ạ i đăng vào tháng 5 năm nay trên diễn đàn Tấn Giang" Giản Diệc Thừa di chuyển con chuột, mở một bức ảnh: "Gương mặt bị che trong bức ảnh này là bạn trai mà người b ị h ạ i khoe."
Người trong ảnh cao gầy, chân dài, da trắng. Mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng rất dễ nhận ra.
Lâm Lang nhìn ảnh chụp, bỗng nhiên nghĩ ra: ‘‘Người này… Tôi hình như đã thấy trong video giám sát.”