Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 4.1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-09 11:13:22
Lượt xem: 438

Chương 4: Cô gái và con mèo 4

 

Giản Diệc Thừa rút tay về, ném tay Lâm Lang ra, nhíu mày nói: "Đừng đùa."

 

Biểu cảm nghiêm túc của Lâm Lang ngay lập tức không duy trì được, cười nói: "Tôi không đùa với cậu. Cậu nhìn theo dõi này, cậu liên tục hơn nửa tháng ngồi canh ở khu của người b ị h ạ i, đôi khi nửa giờ, đôi khi mười phút, và luôn có hành vi lén lút. Ai nhìn cũng thấy cậu có hiềm nghi lớn!"

 

Cuối cùng, Lâm Lang thêm một câu: "Tôi đã nói sao thời gian đó cậu hay đi một mình mà không cùng chúng tôi hàng động."

 

Giản Diệc Thừa nhìn cảnh theo dõi, thầm trách mình bất cẩn, sao lại bị chụp trúng như vậy.

 

Lúc này, Cố cục trưởng đi ngang qua và nghe Lâm Lang nói, liền lập tức bước tới: ‘‘Cậu nói Giản Diệc Thừa đã ngồi canh ở cửa tiểu khu của người b ị h ạ i hơn nửa tháng? Còn chờ gì nữa? Hãy làm theo quy trình, dù hắn có là cảnh sát cũng không thể thiên tư trái pháp luật. Có hiềm nghi thì bắt lại thẩm vấn!”

 

Lâm Lang trợn tròn mắt: ‘‘Thật sự muốn thẩm vấn sao, Cố cục trưởng? Không phải chứ, Giản Diệc Thừa sao có thể là hung thủ?” Anh ta nghĩ thêm: Anh còn có vẻ giống hơn đấy.

 

Tuy nhiên, Lâm Lang không dám nói ra suy nghĩ đó. Cố cục trưởng trừng mắt, gương mặt đen lại: ‘‘Hung thủ có viết chữ hung thủ trên mặt không! Có manh mối thì phải điều tra, không được oan uổng người tốt, nhưng cũng không thể bỏ qua kẻ xấu!”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ý này, chẳng khác nào nói Giản Diệc Thừa là kẻ xấu.

 

Giản Diệc Thừa đứng yên tại chỗ, biểu cảm lạnh lùng: ‘‘Cố cục trưởng muốn thẩm vấn thì cứ thẩm, không cần nói vòng vo!”

 

Cố cục trưởng híp mắt cười, vẻ mặt hòa nhã: ‘‘Cậu nói gì vậy? Không phải tôi  muốn thẩm vấn cậu, chúng ta chỉ làm theo đúng quy định mà thôi, có hiềm nghi thì phải hỏi. Cậu cũng là cảnh sát, không lẽ không hiểu?”

 

Giản Diệc Thừa lạnh lùng liếc nhìn, không nói gì. Cố Minh Hoa không để ý, quay lại hướng nhân viên công tác đang đứng ngây người nói: ‘‘Nhìn gì mà nhìn! Chưa thấy cảnh sát điều tra sao? Mau làm việc đi! Lý Trường Phong, cậu tự mình thẩm vấn, không được bỏ qua bất kỳ manh mối nào!”

 

Mọi người vội cúi đầu, làm bộ bận rộn, nhưng tai vẫn nghe ngóng tình hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-4-1.html.]

 

Lý Trường Phong bước tới, cười thoải mái: ‘‘Được rồi, Cố cục trưởng, anh cứ về đi, để đây cho tôi lo!” Nói rồi, anh em thân thiết khoác vai Giản Diệc Thừa, đẩy anh đi.

 

Cố Minh Hoa không nói gì thêm, nhìn theo họ đi xa, rồi quay lại nói với Lâm Lang: ‘‘Nhìn gì nữa? Mau làm việc!”

 

“A? Được, được.” Lâm Lang vội quay lại, tiếp tục theo dõi tìm kiếm nhân vật khả nghi, nhưng nhìn đi nhìn lại, đúng là Giản Diệc Thừa trông khả nghi nhất.

 

Lâm Lang tự vỗ đầu mình, chắc là bị Cố cục trưởng ảnh hưởng!

 

Trong văn phòng Đội điều tra hình sự, Giản Diệc Thừa ngồi ở bàn làm việc của Lý Trường Phong, lưng thẳng tắp, vai ngay ngắn, trông như tảng đá cứng đứng vững giữa mưa bão, không thể lay động.

 

Lý Trường Phong rót hai ly trà, đưa cho Giản Diệc Thừa một ly, cười nói: ‘‘Đừng để trong lòng, không biết Cố cục trưởng uống nhầm thuốc gì mà tức giận thế, thấy ai cũng không vừa mắt, không phải nhắm vào cậu đâu.”

 

Đây rõ ràng là nói dối, ai trong Đội điều tra hình sự không biết Cố cục trưởng nhắm vào Giản Diệc Thừa? Chỉ còn thiếu nước  không đuổi người đi nữa thôi! Không rõ vì sao Cố cục trưởng lại không thích Giản Diệc Thừa, trong khi anh ấy là một thanh niên tốt, nội tâm, ít nói nhưng năng lực lại xuất sắc.

 

Ban đầu, mọi người vì lời Cố cục trưởng mà xa lánh Giản Diệc Thừa, nhưng qua một đoạn thời gian, họ nhận ra anh không phải như Cố cục trưởng nói. Anh không phải là công tử bột dựa vào gia thế để làm cảnh sát, mà thực sự là nhân viên mới ưu tú nhất.

 

Giản Diệc Thừa nhận chén trà, cảm ơn rồi lặng lẽ nhìn lá trà nổi lên trong chén.

 

Lý Trường Phong kéo ghế, ngồi đối diện Giản Diệc Thừa, nhìn thẳng vào anh: ‘‘Cố cục trưởng chỉ nói vậy thôi, chứ không thể thật sự đưa cậu vào phòng thẩm vấn. Nhưng tôi cũng tò mò, cậu mỗi ngày ở cửa khu Hinh Uyển làm gì vậy?” Nói xong, anh ta bồi thêm một câu: ‘‘Tôi không phải nghi ngờ cậu, dù không hiểu rõ cậu, nhưng gia phong Giản Cục trưởng tôi vẫn biết, ngươi không bao giờ làm việc vi phạm pháp luật. Chỉ là, thời điểm này hơi quá khéo…”

 

Lý Trường Phong nói chuyện tùy ý như đang tán gẫu, nhưng Giản Diệc Thừa biết nếu không giải thích rõ, mình sẽ bị nghi ngờ. Chỉ là…

 

Anh nắm chặt chén trà, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, im lặng một lúc rồi chậm rãi mở miệng: ‘‘Tôi không nhìn chằm chằm khu Hinh Uyển, mà là nhìn khu Giang Hoa đối diện.”

 

“Ồ?” Lý Trường Phong hứng thú: ‘‘Cậu nhìn khu Giang Hoa làm gì?”

Loading...