Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 28.1
Cập nhật lúc: 2024-07-12 09:47:29
Lượt xem: 427
Chương 28: Mèo Ragdoll (4)
Xe cứu thương nhanh chóng đến, Hà Oản Thu và Lục Tiểu Thi đều được đưa lên xe cứu thương, Kiều Viễn Phương cũng cần được xử lý vết thương do bị bắn, nên Giang Liên Thành phái vài người đi theo đến bệnh viện.
"Em lúc ấy đau muốn ch//ết, nhưng em biết không thể kêu, nên chỉ có thể chịu đựng, đau lắm, Ngôn Ngôn, chị ôm em một cái đi, em mới thấy đỡ hơn..."
Đại Miêu đang làm nũng với Sơ Ngữ, nó đã tự nguyện đi trinh sát và tìm ra tầng hầm nơi Kiều Viễn Phương ẩn náu, coi như lập công lớn. Nhưng khi đang đắc ý thì bị Lâm Lang dẫm phải trong bóng tối, đau đến mức muốn cào ch//ết Lâm Lang. Nhưng vì đại cục, nó đành nhịn xuống, dù đau muốn ch//ết cũng không kêu lên.
"Đại Miêu giỏi lắm, chuyện này mà em cũng làm được!" Sơ Ngữ không tiếc lời khen ngợi nó, khiến Đại Miêu quên hết đau đớn, đầu ngẩng cao, đầy tự hào: “Tất nhiên rồi, làm anh hùng đâu có khó! Nhị Lang Thần làm được thì mèo đây cũng làm được, Ngôn Ngôn phải thưởng cá khô nhỏ cho em."
"Được, lần này sẽ cho em ăn thỏa thích!"
Đại Miêu mắt sáng lên: “Thật chứ? Giữ lời nha?"
"Tất nhiên rồi, chị không tiếc vài cái cá khô nhỏ cho em đâu."
Giang Liên Thành vừa ra thấy Sơ Ngữ, lập tức cười bước tới: “Tiểu Sơ, hôm nay nhờ cô giúp đỡ, nếu không lúc chúng ta tìm được Hà Oản Thu thì đã quá muộn rồi."
Với tình hình hiện tại, nếu chậm thêm một bước, Hà Oản Thu đã bị Kiều Viễn Phương lấy đi trái tim. Nhờ Sơ Ngữ và những con vật hỗ trợ tìm kiếm, bọn họ mới kịp thời cứu Hà Oản Thu.
Sơ Ngữ cười nói: “Không có gì, đây là nghĩa vụ của công dân."
Giang Liên Thành thấy cô khiêm tốn, càng thêm cảm mến: “Cô đã giúp chúng ta suốt đêm, lại còn là việc lớn thế này, sau này tôi nhất định sẽ xin thưởng cho cô!"
Sơ Ngữ vội nói: “Không cần, thật sự không cần, các anh mới là công thần, các anh xông pha tuyến đầu, gặp nguy hiểm, tôi chỉ giúp chút ít thôi."
Giang Liên Thành cười nói: “Cô cũng đừng khiêm tốn, sau này có lẽ chúng tôi sẽ còn phải nhờ cô giúp nhiều lắm."
Sơ Ngữ ngạc nhiên, chưa hiểu ý Giang Liên Thành, anh ta lại nói tiếp: “Cô có thể giao tiếp với động vật, còn có thể làm chúng giúp cô tìm hiểu tin tức. Nhân tài như cô, tôi mà không mời chào thì thật có mắt không tròng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-28-1.html.]
Chỉ cần không mù, ai cũng thấy được tài năng của Sơ Ngữ trong việc giao tiếp với động vật. Dù không biết cô làm thế nào, nhưng thế giới rộng lớn, điều kỳ lạ gì cũng có, dân gian cũng có nhiều người tinh thông giao tiếp với động vật. Năng lực này của cô thật sự kỳ diệu, giúp bọn họ tìm ra người bị hại, nếu dùng tốt, sau này không lo không phá được án. Có toàn bộ động vật trong thành phố làm tai mắt, bọn họ sợ gì không phá được án?
Sơ Ngữ bừng tỉnh, hiểu ra ý Giang Liên Thành. Cô không ngại giúp đỡ, trái lại rất vui lòng. Trước đây chỉ lo không biết giải thích thế nào về khả năng giao tiếp với động vật, nên mới che giấu. Giờ đã bại lộ, cũng không ai hỏi thêm gì, chắc là tự họ đã có lời giải thích hợp lý. Vì thế cô cũng không còn gì ngại.
"Giúp các anh là vinh hạnh của tôi, sau này cần giúp gì cứ nói, công việc của tôi khá tự do, có thể đến bất cứ lúc nào." Sơ Ngữ cười nói.
Giang Liên Thành vui vẻ: “Thật tốt quá, giờ ít người trẻ có tinh thần như cô! Tôi nhất định sẽ xin thưởng cho cô!"
Sự nhiệt tình của Giang Liên Thành khiến Sơ Ngữ không biết nói gì. Đúng lúc này Giản Diệc Thừa và những người khác cũng vào, cuộc nói chuyện kết thúc.
Giang Liên Thành hỏi: “Mọi thứ ổn thỏa chứ?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Ổn thỏa, có thể kết thúc công việc rồi!" Lâm Lang cười, đưa Giang Liên Thành một trăm đồng: “Đây là phần của anh. Chúng ta thắng, Vương Toàn và Tôn Thành thua, mỗi người trả một trăm."
Giang Liên Thành nhận lấy không chút khách khí, bỏ vào túi: “Biết ngay họ sẽ thua, Giản Diệc Thừa..."
Anh ta chưa nói hết lời, Lâm Lang đã vội che miệng anh ta lại, lôi kéo Giang Liên Thành rời đi.
Từ xa vẫn nghe thấy tiếng Lâm Lang: “Giang Đội, đừng nói chuyện đánh cược trước mặt người ta..."
Sơ Ngữ tò mò hỏi Giản Diệc Thừa: “Họ đánh cược gì vậy? Liên quan đến anh à?"
Giản Diệc Thừa bình tĩnh nói: “Không có gì, họ nghịch ngợm thôi, không cần để ý."
"Ồ."
Sơ Ngữ không hỏi thêm, không để ý thấy Giản Diệc Thừa lặng lẽ đỏ mặt trong bóng đêm.
Tôn Toàn và Vương Toàn đưa tiền lúc Giản Diệc Thừa đứng bên cạnh, nên anh biết rõ nội dung đánh cược.