Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-07-11 08:41:19
Lượt xem: 819
Chương 18: Chú chó Labrador (phần 11)
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chiều 3 giờ, Vương Bưu đang canh gác thì thấy vài chiếc xe hơi đến gần. Hắn hoảng sợ, vội vàng chạy xuống báo cho Ba Tam.
"Ngươi không nhìn nhầm chứ? Là xe thương vụ, không phải xe cảnh sát?"
"Là xe thương vụ, bốn, năm chiếc!"
"Ch//ết tiệt!" Ba Tam bóp nát chai bia trong tay, ném xuống đất: "Trần Đông Lai dám báo cảnh sát!"
Hắn đứng phắt dậy, định đi về phía Trần Sơ Dương. Vương Bưu vội vàng ngăn lại: "Tam ca đừng vội, nhỡ đâu họ chỉ đi ngang qua thôi? Anh nếu g i ế t tiểu tử này, Trần Đông Lai còn cho tiền sao?"
Ba Tam dừng bước, xoay người, gọi điện thoại cho Trần Đông Lai.
"Alo?"
"Mày báo cảnh sát?"
Giọng nói âm trầm như rắn độc truyền qua điện thoại khiến Trần Đông Lai rùng mình.
"Không, không, tôi nào dám! Con tôi ở trong tay mấy người, tôi làm sao dám báo cảnh sát? Tôi đã chuẩn bị 300 triệu, trước tối chắc chắn sẽ có đủ."
Ba Tam nghe giọng anh không giống nói dối, cười lạnh: "Ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, nếu không mạng con mày sẽ không còn!"
"Tôi thành thật, thật sự không báo cảnh sát. 500 triệu với tôi không là gì, chỉ cần cứu được con tôi, anh lấy mạng tôi đổi cũng được..."
Ba Tam cúp máy ngay sau khi biết Trần Đông Lai không báo cảnh sát. Lúc này, Vương Bưu gọi hắn: "Tam ca, anh xem!"
Ba Tam nhìn xuống, thấy mấy chiếc xe thương vụ dừng ở cổng nhà xưởng. Hắn nghĩ ngay đến việc bị lộ, nhưng người xuống xe làm hắn ngạc nhiên.
Từ những chiếc xe xa hoa, bước xuống là một nhóm người mặc vest, cà vạt, giày da, mang theo cặp tài liệu và laptop, trông như giới tinh anh. Họ nói cười vui vẻ, thỉnh thoảng chỉ trỏ nhà xưởng và đồng ruộng như đang thảo luận gì đó.
"Tam ca, giữa đám người kia có phải là Cố tổng của Bách Phát điền sản không?" Vương Bưu chỉ vào một người.
Ba Tam gật đầu: "Đúng là hắn."
"Hắn dẫn người tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn khảo sát khu vực này?"
Đúng vậy, nhóm người đó tới khảo sát khu vực này.
"Cố tổng, tôi lên xem trước, đứng trên mái nhà có thể nhìn toàn cảnh khu vực này."
"Được, dẫn đường."
Giọng nói càng lúc càng gần, một nhóm người đang tiến về phía nhà xưởng.
"Không ổn, họ muốn lên đây. Tam ca, làm sao bây giờ?" Lưu Tân hoảng sợ.
"Im miệng! Gào lớn như vậy làm gì, cậu muốn bọn họ biết chúng ta ở đây sao?" Ba Tam trừng mắt, Lưu Tân sợ đến nỗi không dám nói gì. Ba Tam phân phó: "Vương Bưu, cậu ôm Trần Sơ Dương. Lưu Tân, cậu thu dọn mọi thứ, thang lầu bên trái có phòng tạp vật, chúng ta vào đó và khóa cửa lại."
"Được, tam ca, nghe anh."
Ba người vừa vào phòng tạp vật thì nghe tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần.
"...Cố tổng sảng khoái, tôi cũng nói thật. Khu công nghiệp này bỏ hoang nhiều năm, không ai tiếp nhận. Dân cư phàn nàn vì ô nhiễm, thương trường thì vị trí quá xa, chính phủ không cho phép tái xây dựng khu công nghiệp, chúng tôi rất khó khăn. Cố tổng nếu tiếp nhận, là giúp chúng tôi đại ân!"
"Ha ha, Lý tiên sinh khách sáo. Tôi là thương nhân, làm ăn là cầu lợi, nếu không có giá trị khai phá, tôi cũng không đầu tư."
"Cố tổng có quyết đoán, người thường không dám nhận cục diện rối ren này. Ngài giúp tôi đại ân, khi nào tôi mời ngài ăn ở Nhất Phẩm Lâu, để tôi thể hiện lòng biết ơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-18.html.]
"Được, được."
Giọng nói càng lúc càng gần, như ngay ngoài cửa. Ba Tam xác định nhóm người bên ngoài đến khảo sát, có lẽ chỉ muốn lên mái nhà nhìn, không chú ý đến phòng tạp vật. Nhưng hắn vẫn khẩn trương, tim đập nhanh, mồ hôi lạnh chảy ròng, đứng sau cửa không dám động đậy.
Hắn phía sau, Lưu Tân và Vương Bưu còn căng thẳng hơn, hô hấp đều ngừng lại sợ đưa tới chú ý.
Trong góc, Trần Sơ Dương vẫn hôn mê, gương mặt đỏ ửng không bình thường, môi đen, hô hấp yếu ớt. Nhưng bọn bắt cóc không để ý, mặc dù phát hiện cũng không làm gì.
Không có mắt mèo, Ba Tam chỉ dựa thính giác phán đoán. Nghe tiếng bước chân xa dần, nhóm người hình như đã lên tầng cao nhất.
Thực tế, ngoài cửa lại là cảnh tượng khác. Nhóm người giả làm giới tinh anh lên tầng cao nhất, còn nhóm cảnh sát cải trang, bao gồm Giản Diệc Thừa, lặng lẽ đi theo sau.
Họ không dám trắng trợn tìm kiếm, lo bọn bắt cóc ở đâu đó theo dõi. Họ chỉ cầm notebook và bút, nhìn xung quanh, thỉnh thoảng gật đầu, như thật sự đang khảo sát.
Họ di chuyển chậm, tận dụng thời gian tìm kiếm kỹ lưỡng.
Lúc này, không biết từ đâu xuất hiện một con ch.ó đen, bình thường nhưng uy phong, khí thế không kém cảnh khuyển. Cảnh sát nhận ra đó là con ch.ó đã đến báo án hai lần. Họ vui mừng, cuối cùng con ch.ó không làm họ thất vọng.
Chó đen đến bên Giản Diệc Thừa, cắn vạt áo kéo anh về một hướng, dừng lại trước cửa phòng tạp vật.
Giản Diệc Thừa nhìn qua, thấy trên cửa có dấu ngón tay mới, nhanh chóng phán đoán bọn bắt cóc trong phòng. Anh ra hiệu cho đồng đội, họ nhanh chóng phân tán, một nửa che giấu, một nửa đi theo Giản Diệc Thừa lên lầu.
Lên đến mái nhà, nhóm người giả làm tinh anh vẫn nói chuyện, Giản Diệc Thừa gọi điện báo cho Lý Trường Phong; “Lý đội, đã tìm được bọn bắt cóc, ở phòng tạp vật tầng hai thang lầu bên trái.”
Lý Trường Phong nhanh chóng tìm vị trí trên bản đồ: “Phòng đó không có cửa sổ, chỉ có thể đột phá từ cửa chính, rất khó khăn!”
“Nhưng đồng thời, chúng không biết tình hình bên ngoài, chỉ cần mở cửa, chúng ta sẽ có cơ hội!” Giản Diệc Thừa bình tĩnh phân tích.
“Được, mọi người nghe chỉ huy của cậu, tuỳ cơ ứng biến!”
Giản Diệc Thừa ra lệnh: “Cố tổng, các ngài giữ nguyên kế hoạch rút lui, đưa hết xe về trụ sở.”
Anh cùng đồng đội nhanh chóng trang bị, Cố tổng mỉm cười: “Được, chúng tôi sẽ về trước.”
Họ nói cười đi xuống lầu, thảo luận quy hoạch khu công nghiệp. Nếu không biết trước, ai cũng không thể tin được rằng họ đang phá án.
Lần này tham gia hành động đều là tân binh và một số đặc cảnh ít xuất hiện, Lý đội trưởng không tham gia vì sợ bọn bắt cóc nhận ra. Họ lần đầu đơn độc làm nhiệm vụ, rất hưng phấn nhưng không dám lơ là.
Giản Diệc Thừa ra lệnh chờ đợi, đợi khi ba kẻ tình nghi ra ngoài, tốt nhất tách khỏi con tin, mới hành động. Trước đó, phải ẩn nấp.
Ba Tam lắng nghe, nghe tiếng bước chân đi xa, tiếng xe khởi động. Năm chiếc xe rời đi, hắn nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn cảnh giác, bảo Lưu Tân: “Ngươi ra ngoài xem, bọn họ thật sự đi chưa?”
Lưu Tân không nghi ngờ, kéo cửa đi ra. Ba Tam và Vương Bưu đứng sau cửa, khi Lưu Tân rời đi liền đóng cửa lại.
Lưu Tân nhìn quanh, thấy không ai, quay lại: “Tam ca ra đi, bên ngoài không có ai.”
Ba Tam nhìn một lần nữa, chắc chắn không có ai, mới kéo cửa ra. Hắn vừa đi vừa nói: “Vương Bưu, mang tiểu quỷ kia ra.”
“Không cần đâu tam ca, chúng ta cho nó uống thuốc nặng, ngủ ba ngày không tỉnh. Đợi chút anh đi lấy tiền, tôi và Lưu Tân canh giữ trong này, dễ dàng phòng thủ. Khiêng ra, khiêng vào phiền toái lắm.” Vương Bưu nói.
Ba Tam hừ lạnh: “Tùy cậu. Đêm dài lắm mộng, chúng ta hành động trước. Vừa rồi gọi Trần Đông Lai, hắn nói đã có 300 triệu, trước 5 giờ chắc gom đủ, chúng ta đi lấy tiền trước.”
“Được, nghe tam ca.”
Ba người đứng giữa nhà xưởng, cách xa phòng tạp vật. Giản Diệc Thừa ra lệnh: “Hành động!”
Anh nhảy từ tầng ba xuống tầng hai, nhanh chóng mở cửa phòng tạp vật, thấy Trần Sơ Dương nằm trong góc, thở phào nhẹ nhõm.
Không còn con tin, bọn bắt cóc không phải đối thủ của cảnh sát.
Một nhóm cảnh sát mặc vest nhảy ra, vây quanh bắt giữ ba kẻ bắt cóc.