Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 17

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-11 08:40:54
Lượt xem: 762

Chương 17: Chú chó Labrador (phần 10)

 

Sơ Ngữ không liều lĩnh hành động. Cô chỉ là một người bình thường, không biết võ thuật và không có năng lực siêu nhiên để đối đầu với nhiều người cùng lúc. Việc mang 20kg gạo lên lầu cũng đã khiến cô thở hồng hộc. Vì vậy, khi đối mặt với bọn bắt cóc mà không rõ tình hình, cô không dại dột xông vào để cứu người. Nếu cô bị thương thì chuyện đó không sao, nhưng nếu cô làm bọn bắt cóc phát hiện và làm hại đứa trẻ, hoặc kích động chúng g i ế t con tin, thì lòng tốt của cô sẽ thành tai họa.

 

Sau khi gọi điện báo cảnh sát, cô liền mang chú chó Labrador bị thương đến bệnh viện thú cưng. Chú chó bị thương rất nặng, nên cô giao nó cho các bác sĩ chuyên nghiệp có kinh nghiệm.

 

Ở bên kia, nhận được cuộc gọi từ Sơ Ngữ, Giản Diệc Thừa lập tức báo lại cho đội trưởng Lý Trường Phong. Anh không nghi ngờ lời Sơ Ngữ, đặc biệt khi đó là chuyện liên quan đến mạng sống.

 

“Cậu chắc chứ? Trong đồn chưa nhận được báo án nào.”

 

“Chắc chắn, người báo án tận mắt chứng kiến. Có lẽ bọn bắt cóc uy h.i.ế.p gia đình nạn nhân, không cho họ báo án, nên chúng ta mới chưa nhận được báo cáo. Hiện tại có thể xác định, bọn bắt cóc và nạn nhân đang ở nhà xưởng Tân Viễn. Bọn chúng lái một chiếc minibus màu xám, có ba người bắt cóc. Chưa rõ chúng có vũ khí hay không. Nạn nhân là một bé trai khoảng bảy tám tuổi, khi người chứng kiến nhìn thấy, cậu bé đang trong trạng thái hôn mê.”

 

Thông tin chi tiết như vậy chắc chắn là tận mắt chứng kiến, Lý Trường Phong lập tức tin tưởng: “Lập tức thông báo trong đội mở họp, thảo luận phương án giải cứu.”

 

“Rõ.”

 

Tại biệt thự ven hồ, nhà họ Trần đang trong cảnh hỗn loạn. Bà Trần khóc thở không ra hơi: “Tội nghiệp cháu tôi, nếu nó có mệnh hệ gì, làm sao tôi sống nổi! Tất cả là lỗi của tôi, không trông coi kỹ, để người xấu bắt đi. Dương Dương của tôi còn nhỏ, các người bắt tôi đi thay nó, trả Dương Dương lại cho tôi…”

 

Trần Đông Lai và vợ Hạ Xảo vội vã từ công ty trở về, nghe thấy vậy liền hoảng sợ: “Mẹ, chuyện gì xảy ra? Mẹ nói rõ ràng đi!”

 

Bà Trần lau nước mắt, thấy rõ là con trai mình, lập tức nắm lấy tay anh ta, khóc lớn: “Dương Dương bị người ta bắt đi, Đông Lai, con mau cứu nó!”

 

Trần Đông Lai tối sầm mắt, suýt đứng không vững. Vợ anh, Hạ Xảo, ngất đi ngay lập tức.

 

“Xảo Xảo!”

 

“Phu nhân!”

 

Trong nhà lại một trận hỗn loạn, mọi người vội ấn huyệt nhân trung và gọi tên Hạ Xảo, may mà cô chỉ ngất một lát rồi tỉnh lại. Vừa tỉnh, cô hoảng hốt hỏi: “Đông Lai, Dương Dương đâu? Con có bị thương không?”

 

Trần Đông Lai cố gắng trấn tĩnh, an ủi mẹ và vợ: “Đừng lo, Dương Dương sẽ không sao. Nhà ta ít thù địch với ai, chúng bắt Dương Dương chắc chắn vì tiền. Trước khi nhận được tiền, con chúng ta sẽ an toàn. Anh sẽ gọi điện báo cảnh sát…”

 

Lời chưa dứt, điện thoại di động của anh reo lên. Tiếng chuông thanh thúy như mang theo điềm xấu, cả phòng đột nhiên im lặng, mọi người nín thở theo dõi.

 

Trần Đông Lai hít sâu, ngón tay run rẩy nhấn nút nghe, không còn vẻ bình tĩnh thường ngày.

 

“Alo, tôi là Trần Đông Lai, ai đó?”

 

“Trần Đông Lai” giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia cắt ngang lời anh: “Con trai mày đang ở trong tay chúng tao. Muốn nó sống thì lập tức chuẩn bị 500 triệu. Trước khi trời tối, tao sẽ liên lạc lại. Nhớ kỹ, không được báo cảnh sát, nếu không thì chuẩn bị nhặt xác cho con mày đi!”

 

“Chờ đã” Trần Đông Lai vội nói trước khi đối phương cúp máy: “Tôi sẽ đưa tiền, không báo cảnh sát, nhưng tôi muốn xác nhận con trai tôi còn sống.”

 

Nghe lời Trần Đông Lai nói, mọi người biết rằng phỏng đoán trước đó đã đúng. Hạ Xảo che miệng khóc không thành tiếng, lo lắng không thể tả.

 

Đầu dây bên kia im lặng một lát, Trần Đông Lai nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, mồ hôi rịn ra trên trán. Khi anh nghĩ rằng đối phương sẽ không trả lời, thì một giọng nói yếu ớt vang lên: “Ba ba…”

 

Là giọng của con trai anh. Trần Đông Lai vui mừng, vội hỏi: “Dương Dương, con thế nào? Có bị thương không? Đừng sợ, ba sẽ đến cứu con!”

 

“Ba, con buồn ngủ quá…” Giọng nói yếu ớt của con trai làm Trần Đông Lai lo lắng, còn muốn hỏi thêm thì điện thoại đã bị cướp lấy.

 

“Được rồi, mày đã biết con trai mày còn sống. Lập tức chuẩn bị tiền, trước 7 giờ tối nay tao sẽ gọi lại.”

 

“Chờ đã, các ngươi cho con ta uống thuốc phải không?” Giọng con trai yếu ớt, nói buồn ngủ, Trần Đông Lai không khó đoán ra bọn chúng đã cho con anh uống thuốc ngủ. Anh lau mồ hôi: “Tôi sẽ đưa tiền, nhưng xin đừng làm hại nó, nó còn nhỏ, không chịu nổi thuốc…”

 

“Không cần nói nhiều, chỉ cần chuẩn bị tiền, con mày sẽ an toàn!”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Được, được…”

 

“Đô đô…”

 

Trần Đông Lai còn chưa nói hết, đối phương đã cúp máy.

 

Thấy anh buông điện thoại, bà Trần và Hạ Xảo lập tức hỏi: “Thế nào? Dương Dương có sao không?”

 

“Dương Dương khi nào trở về?”

 

Trần Đông Lai cười khổ, an ủi họ: “Tạm thời không sao, vừa rồi con còn gọi anh là ba. Đối phương đòi tiền, nên sẽ không làm hại con. Hai người đừng lo, anh đi chuẩn bị tiền.”

 

“Còn việc báo cảnh sát…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-17.html.]

Trần Đông Lai lắc đầu: “Không thể báo, bọn chúng không cho báo, nếu không sẽ g i ế t con tin.”

 

Hạ Xảo sợ hãi che miệng, bà Trần nghe xong thì ngất lịm, ngã trên ghế sofa.

 

“Mẹ!”

 

“Mẹ!”

 

Bà Trần từ từ tỉnh lại, hai hàng nước mắt chảy dài: “Dương Dương tội nghiệp của bà…”

 

Thấy mẹ tỉnh lại, Hạ Xảo cố nén bi thương, nói với Trần Đông Lai: “Đông Lai, anh đi chuẩn bị tiền, em sẽ chăm sóc mẹ.”

 

“Được, vất vả cho em.”

 

Trần Đông Lai lập tức gọi điện thoại, bắt đầu chuẩn bị 500 triệu.

 

Tại nhà xưởng Tân Viễn, Ba Tam cúp máy, móc ra một điếu thuốc, Lưu Tân nhanh chóng đánh lửa cho hắn ta.

 

“Tam ca, thế nào? Trần Đông Lai có đồng ý đưa tiền không?”

 

Ba Tam nhả khói, ánh mắt sắc lạnh: “Con hắn ở trong tay chúng ta, hắn dám không đưa sao!”

 

Lưu Tân vui mừng: “Vậy thì tốt quá, lần này đủ để chúng ta sống sung sướng! Đi theo tam ca thật có tiền đồ.”

 

“Biết vậy là tốt.”

 

Đang nói, Vương Bưu từ ngoài cửa chạy vào: “Tam ca, con ch.ó lúc nãy không thấy nữa.”

 

Bọn họ bắt cóc con trai Trần Đông Lai, chạy đến đây, vì căng thẳng không chú ý có con ch.ó theo sau. Khi đến nơi, họ nhận ra đó là chó nhà Trần Đông Lai, sợ nó thu hút sự chú ý, nên xuống xe xử lý nó. Nhưng vì vội vàng quên mang t.h.i t.h.ể đi. Đến đây, Ba Tam thấy không ổn, sợ có người phát hiện nên sai Vương Bưu giấu xác con chó. Nhưng giờ hắn lại nói con ch.ó không thấy.

 

“Không thấy? Ngươi có thấy ai ở gần đó không?” Đây là khu công nghiệp bỏ hoang, hiếm khi có người qua lại, không nên bị phát hiện nhanh như vậy.

 

Vương Bưu nói, “Không có người, nhưng từ xa có thấy một chiếc xe, có lẽ người trên xe mang đi.”

 

“Nhặt một con ch.ó ch//ết làm gì?”

 

“Ăn?” Lưu Tân buột miệng.

 

Ba Tam tát hắn một cái: “Ngu xuẩn, ai lại nhặt chó ch//ết ven đường để ăn?”

 

Lưu Tân vội tránh, lẩm bẩm: “Nó còn chưa ch//ết, lúc tôi đi vẫn thở phì phò.”

 

Ba Tam trừng mắt: “Ngươi không g i ế t nó?”

 

Lưu Tân hoảng sợ: “Tôi sợ tốn thời gian, không chờ nó tắt thở đã lên xe. Nhưng nó bị đ.â.m hơn mười nhát, m.á.u chảy nhiều như vậy, chắc chắn không sống nổi.”

 

Biết Ba Tam lo lắng, Vương Bưu nói: “Dù cứu sống, chắc cũng phải dưỡng mười ngày nửa tháng. Chúng ta tối nay lấy tiền rồi đi, khi nó dẫn người đến, chúng ta đã chạy xa rồi.”

 

Lưu Tân vội gật đầu: “Đúng, đúng…”

 

“Đồ ngu!” Ba Tam lại tát Lưu Tân, lạnh lùng nói: “Nếu nó được đưa vào bệnh viện, bác sĩ nhìn thấy rõ vết đ.â.m sẽ báo cảnh sát. Chúng ta phải di chuyển!”

 

“Không cần đâu tam ca” Vương Bưu nói: “Thời buổi này chó mèo bị thương nhiều lắm, chẳng lẽ cảnh sát sẽ điều tra từng cái. Hơn nữa, nơi này tốt như vậy, di chuyển đi đâu? Trên đường bị phát hiện thì sao?”

 

Ba Tam trầm ngâm, hút hết điếu thuốc, cuối cùng quyết định: “Được, ở lại đây. Lưu Tân, cậu đi lấy xăng từ cốp xe, đổ đầy bình, sẵn sàng chạy bất cứ lúc nào. Vương Bưu, cậu lên mái nhà canh chừng, thấy ai đến lập tức báo.”

 

“Rõ, tam ca.”

 

"Đây là bản đồ nhà xưởng Tân Viễn, xung quanh toàn là đồng ruộng, bốn phía thông thoáng, có thể nhìn xa. Nếu có ai đến gần, chẳng hạn một con chó, cũng sẽ bị phát hiện ngay. Nếu chúng ta tiến vào, bị bọn bắt cóc phát hiện thì chúng sẽ g i ế t con tin ngay."

 

"Chúng ta mặc đồ thường đi thì sao?"

 

"Lúc này, bọn bắt cóc rất cảnh giác, bất kỳ ai đến gần cũng sẽ bị nghi ngờ. Hơn nữa, chúng có ba người, chúng ta không thể chỉ phái một hai người qua. Nếu một nhóm đàn ông lạ mặt bất ngờ xuất hiện, kể cả không phải cảnh sát, chúng cũng sẽ bị kích động."

 

"Hay là tấn công trực diện?"

 

Người nói câu này ngay lập tức bị mọi người lườm: "Chúng có con tin, lại là trẻ nhỏ, tuyệt đối không thể tấn công trực diện, phải đảm bảo an toàn cho con tin trước!"

 

Đây là tình huống đau đầu, biết được số lượng bọn bắt cóc và vị trí của chúng, nhưng lại không có cách tiếp cận an toàn.

 

Giản Diệc Thừa suy nghĩ một lát, bỗng nói: "Tôi có một cách, có thể thử."

Loading...