Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 65.4

Cập nhật lúc: 2025-07-03 14:13:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý đại nhân nhìn về phía đám đồng lõa phía sau, không một ai đứng ra bênh vực ông.

Liên minh giữa bọn họ yếu ớt đến thế sao? Ra mặt nói một câu cũng không chịu ư?

Trở về Ngân Giao Viên, Tông Chính Tiêu kể lại toàn bộ chuyện xảy ra trên triều cho Nhung Âm nghe. Sau khi nghe xong, Nhung Âm chỉ có thể cảm thán rằng liên minh thế gia thật mong manh.

Tông Chính Tiêu nói: “Vốn dĩ bọn họ đã là mối quan hệ cạnh tranh, chỉ vì muốn đối phó ta nên mới tạm thời hợp tác mà thôi. Nếu không trước đó bọn họ đã chẳng bỏ rơi Hạ gia. Hơn nữa bọn họ cũng không ngờ lần này ta lại cứng rắn như thế. Ban đầu chỉ định ứng phó sơ qua, không ngờ lại tự mình đá trúng chân mình.”

Nhung Âm nhíu mày: “Bọn họ chẳng lẽ không lo ‘môi hở răng lạnh’ sao?”

“Tất nhiên là lo. Nhưng trong mắt họ, lợi ích cá nhân là quan trọng nhất. Giữa bọn họ chỉ có kẻ trên lợi dụng kẻ dưới, hoàn toàn không có sự hợp tác chân thành hay quên mình vì người khác. Bởi vì họ quá hiểu nhau, luôn e sợ bị đ.â.m sau lưng.”

Giữa các thế gia có chênh lệch, nhưng không có sự phân chia giai cấp như giữa các tầng lớp khác. Mạnh hay yếu chỉ cần thay đổi là xong, không giống thay triều đổi đại mà gian nan đến thế. Muốn mạnh lên cứ ăn kẻ yếu là được.

Hạ gia sụp đổ trong một sớm một chiều chính là ví dụ rõ ràng nhất. Các thế gia còn lại đều đang vừa trông chờ đồng minh trở thành Hạ gia, vừa sợ chính mình sẽ thành Hạ gia.

Bọn họ vĩnh viễn không thể đem lưng mình giao phó cho kẻ khác.

Nhung Âm vui sướng khi thấy người gặp họa: “Lý lão đầu lần này chắc tức đến hộc m.á.u rồi.”

Tông Chính Tiêu nhấp một ngụm nước lạnh, mỉm cười: “Có lẽ vậy.”

Quả đúng như họ dự liệu, gia chủ Lý gia hiện tại đã tức đến gần c.h.ế.t rồi.

Tuy rằng họ thường hay phản đối chỉ để phản đối, nhưng nhìn số liệu Tông Chính Tiêu đưa ra, đó là loại phân bón có thể khiến sản lượng lương thực tăng gấp bội, thử hỏi ai mà không động tâm?

Chỉ vì nói vài câu mà bị tước quyền sử dụng phân bón, tổn thất sẽ lớn đến mức nào, gia chủ Lý gia cũng không dám tưởng tượng.

Tối đó ba vị gia chủ tụ họp một chỗ. Gia chủ Lý gia không nói lời nào, chỉ cúi đầu uống rượu. Hai người còn lại dù rõ hắn bất mãn, nhưng cũng giả như không hay biết.

Thật ra tuy rằng bên ngoài Tông Chính Tiêu cấm Lý gia dùng phân bón, nhưng họ vẫn có thể lén lút sử dụng, chỉ cần không để lộ ra là được.

Có điều nói thì dễ, làm mới khó. Tông Chính Tiêu chắc chắn sẽ nghiêm ngặt giám sát Lý gia để nắm lấy nhược điểm của họ. Trong tình huống như thế mà muốn giở trò, e rằng nói dễ hơn làm.

Để xua bớt bầu không khí gượng gạo, Trần gia chủ lên tiếng: “Việc tiểu hoàng đế thử dùng phân bón trong hoàng trang mà chúng ta lại không hay biết chút gì, xem ra phải tăng cường giám sát rồi.”

Thôi gia chủ lạnh nhạt nói: “Trước đó bánh mì và trà sữa cũng là do bên hắn chủ động lộ tin ra, chúng ta bên này mới biết được. Xem ra tiểu hoàng đế giấu chúng ta không chỉ là một chuyện.”

Trần gia chủ nghi hoặc: “Sao tiểu hoàng đế này bỗng nhiên thông suốt như vậy? Mấy năm trước cũng đâu thấy hắn có nhiều mưu ma chước quỷ đến thế.”

Thôi gia chủ cụp mắt, nhìn chằm chằm chén trà trong tay. Nghe vậy trong mắt ông ta bỗng hiện lên một tia sắc bén, chỉ thoáng qua trong chớp mắt, rồi rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng.

“Cứ theo ý ngươi mà làm, tăng cường giám sát, đừng có mắt cũng như mù, đến lúc bị người ta tính kế mà còn không hay biết.”

Trần gia chủ gật đầu đồng ý.

Thấy cả hai người từ đầu tới cuối không hề tỏ ý sẽ đứng ra vì mình mà chủ trương, Lý gia chủ cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy chuyện này liền phiền hai vị đại nhân lo liệu, hiện giờ hạ quan thân còn khó giữ, e rằng không còn lòng dạ bận tâm chuyện khác.”

Hai người cũng hiểu rõ tâm trạng uất ức cùng phẫn nộ trong lòng Lý gia chủ lúc này, nên đều không phản bác mà im lặng coi như chấp thuận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-65-4.html.]

Tin tức về phân bón được lan truyền tầng tầng lớp lớp xuống dưới, bá tánh vùng phụ cận kinh thành là những người đầu tiên nhận được thông báo. Nghe nói dùng phân bón, sản lượng lương thực có thể tăng gấp đôi, ban đầu ai nấy đều bán tín bán nghi.

Dù sao thì chính họ đã trồng trọt bao nhiêu năm trên mảnh đất này, chưa từng nghe thấy chuyện gì tốt đến vậy. Họ lo sợ thứ gọi là “phân bón” kia không đáng tin.

Dân chúng không tin, quan viên cũng không cưỡng ép, chỉ cho gọi các thôn trưởng lên, nói rõ phân bón này đã được Hoàng thượng đích thân thử nghiệm tại hoàng trang, xác nhận hữu hiệu mới ban bố cho thiên hạ. Các đại quan quý nhân không những tranh nhau sử dụng, mà còn dự định mỗi thôn trang, mỗi mảnh đất đều phải áp dụng.

Nếu bá tánh chưa yên tâm, có thể chờ người khác thử trước, hoặc chỉ lấy một phần nhỏ ruộng đất ra làm thử. Đợi có kết quả rồi, mọi người sẽ rõ ràng trắng đen.

Chỉ là đến lúc đó nếu thấy nhà người ta được mùa mà nhà mình vẫn y nguyên như cũ, thì cũng đừng hối hận.

Thôn trưởng trở về truyền đạt lại ý chỉ phía trên. Nghe xong rằng đây không phải mệnh lệnh bắt buộc, dân làng ban đầu còn cực lực phản đối, nay lại bắt đầu rục rịch bàn luận.

“Hoàng đế chẳng lẽ lại lừa chúng ta? Dân không ra lương thực, hắn cũng chẳng được lợi gì.”

“Đúng đó, mà nghe dân trong thành nói, hoàng đế tốt lắm, lần trước ta vào thành bán nông sản, đến tiệm nước đá được phát băng miễn phí, nghe nói chính là hoàng đế dùng tiền túi mua để tặng dân chúng.”

“Mấy đại quan kia mỗi ngày đều gặp Hoàng thượng, tin tức chắc chắn nhanh hơn chúng ta, nếu họ còn dám dùng phân bón thì phân bón này chắc chắn không có vấn đề.”

“Hay là nhà ta lấy hai mẫu ruộng khô ra thử xem.”

“Nhà ta định thử ba mẫu.”

“Ta ăn không ít đồ miễn phí hoàng đế ban cho, ta tin người, nhà ta cả ruộng khô lẫn ruộng nước đều dùng phân bón hết!”

“Dùng hết? Triệu lão nhị, ngươi điên rồi sao?”

Những lời đối thoại như vậy xuất hiện khắp các thôn làng quanh kinh thành. Nhờ có sự dẫn đầu của quan viên, thêm vào đó là danh tiếng của Tông Chính Tiêu ngày một tốt lên, dân chúng từ lòng tin vào triều đình mà động tâm không ít.

Sau khi các thôn trưởng học được kỹ thuật ủ phân và truyền dạy lại cho dân làng, mọi người cùng nhau góp tiền mua thạch cao cần dùng cho việc ủ phân. Thương nhân bán thạch cao nói, mua số lượng lớn còn có thể bớt được vài đồng mỗi phần.

Mà việc buôn bán thạch cao, tất nhiên Tông Chính Tiêu cũng giao cho người của mình đảm nhiệm.

Bởi vì từ trước đã biết sẽ mở rộng việc sử dụng phân bón, người bên Tông Chính Tiêu đã sớm thu mua số lượng lớn thạch cao. Như vậy vừa có thể ngăn chặn giá cả thạch cao tăng vọt khiến dân chúng mất hứng, vừa ổn định thị trường, lại có thể âm thầm kiếm một khoản, cớ gì mà không làm?

Thế gia dù muốn chen chân vào mối lợi này, năm nay e là cũng đã muộn rồi.

Khi dân chúng nhiệt tình hăng hái hưởng ứng việc ủ phân, chẳng hay chẳng biết Tết Trung Thu đã đến trong thầm lặng.

Đêm trước ngày lễ, Tông Chính Tiêu hỏi Nhung Âm có muốn cùng mình tham dự cung yến Trung Thu hay không.

Nhung Âm lắc đầu: “Không đi, nhàm chán.”

Tông Chính Tiêu cũng không ép: “Được, vậy ta cố gắng về sớm một chút.”

“Thật ra cũng không cần về sớm.” Nhung Âm nhỏ giọng nói.

Tông Chính Tiêu có chút khó hiểu, lại có vài phần ủy khuất: “Vì sao? Chẳng lẽ ngươi không nhớ ta à?”

 

Loading...