Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 63.2

Cập nhật lúc: 2025-06-19 04:46:34
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chủ tử, ngươi vui mừng khi thấy người gặp họa thật là rõ ràng quá mức.

Buổi tối đợi Tông Chính Tiêu trở về, Nhung Âm liền kéo hắn đi tắm nước nóng, ánh mắt không ngừng tuần tra quanh eo hắn.

Ánh nhìn kia quá đỗi nóng rực, Tông Chính Tiêu theo bản năng bụng nhỏ liền căng lên.

Hắn kéo Nhung Âm vào lòng, nhéo nhéo mặt y, nói:

“Nhìn chỗ nào vậy? Quên lần trước cầu xin tha thứ như thế nào rồi à?”

Tông Chính Tiêu vừa nói ra, Nhung Âm liền nhớ lại chuyện nhục nhã lần đó, mặt đỏ lên, nói:

“Ta chỉ là muốn xem ngươi có béo lên không thôi.”

Y đem chuyện đám cung nhân bàn tán kể cho Tông Chính Tiêu nghe.

Tông Chính Tiêu nghe xong bật cười, nói:

“Vậy ngươi nhìn ra được cái gì chưa?”

“Không nhìn ra.” Nhung Âm vẫn không kìm được miệng, cười nói:

“Hay là bệ hạ để ta đích thân đo thử một chút?”

Tông Chính Tiêu khiêu khích:

“Ngươi dám tự mình ra tay đo à?”

Nhung Âm miệng nhanh hơn não bật ra:

“Có gì mà không dám!”

Tông Chính Tiêu dang hai tay ra, cười tủmmỉm nhìn y:

“Vậy tới đây đi.”

Nhung Âm: “…”

Lại bị lừa rồi! Bây giờ hối hận còn kịp không?

Hiển nhiên là đã không kịp nữa rồi.

Vì thế đêm đó, các cung nhân canh gác ngoài điện lại nghe thấy vài âm thanh kỳ kỳ quái quái.

Liên tục hai đêm bị ép khô, Nhung Âm cảm thấy bản thân không thể tiếp tục như vậy được nữa.

Mỗi lần y vừa đến gần Tông Chính Tiêu liền muốn trêu chọc hắn, nhưng vừa trêu chọc lại bị hắn “bắt nạt” ngược lại, lần nào cuối cùng cũng là y xui xẻo.

Nhung Âm quyết định, từ nay về sau phải làm một người lạnh lùng như băng, cao quý như cá lăng.

Tông Chính Tiêu hoàn toàn không biết Nhung Âm đã lập chí anh hùng như vậy, mấy ngày sau thấy y không còn nói chuyện với mình như trước, còn tưởng rằng y giận chuyện hôm đó mình làm quá mức.

Mãi cho đến khi hắn thấy Nhung Âm đối với đám cung nhân cũng là bộ dạng trầm mặc ít lời, mới nhận ra chuyện không đơn giản.

Hắn bắt đầu để ý tiếng lòng của Nhung Âm, quả nhiên hắn phát hiện Nhung Âm tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng thật sự là đang đảo lộn trời đất.

Nhung Âm (trong lòng): Hu hu hu, giả vờ lạnh lùng thật sự rất khó, ta rất muốn nói chuyện với Tông Chính Tiêu, nhưng ta không thể, nói nhiều thì sẽ lộ, ta chắc chắn sẽ không nhịn được mà trêu chọc hắn, đến lúc đó chịu khổ lại là ta, không thể từ bỏ giữa đường đâu Nhung Âm!

Tông Chính Tiêu nín cười, bước qua.

Nhung Âm: Hắn sao lại đột nhiên qua đây? Không thể nhìn hắn, ta phải lạnh lùng!

Tông Chính Tiêu ngồi xuống bên cạnh Nhung Âm, nghiêng người lại gần:

“Ngươi đang xem cái gì vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-63-2.html.]

Nhung Âm nâng một quyển sách lên, vẻ mặt lạnh như sương, tự cho là rất có khí chất mà đáp:

“Đọc sách.”

Tông Chính Tiêu bật cười nói:

“Nhưng mà ngươi cầm sách ngược rồi.”

Nhung Âm: “…”

Nhung Âm: A a a a a! Mất mặt c.h.ế.t đi được!!!

Y lặng lẽ chỉnh lại cuốn sách, cố ra vẻ bình tĩnh mà lật sang trang sau.

Tông Chính Tiêu không nói gì, chỉ ngồi thẳng tắp bên cạnh Nhung Âm. Nhung Âm lén liếc hắn, vừa liếc qua liền thấy hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm, sợ đến mức Nhung Âm chỉ đành vội vã thu ánh mắt lại, tiếp tục giả vờ đang chăm chú đọc sách.

Qua một lúc lâu Tông Chính Tiêu vẫn không có động tĩnh gì, Nhung Âm trong lòng bắt đầu lẩm bẩm: Tông Chính Tiêu đang làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn nhìn ra ta đang giả vờ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Nhung Âm lại tự tin phủ định: Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Kỹ năng diễn xuất của ta tốt như vậy! Hoàn toàn không để lộ sơ hở! Nhất định là hắn đang tò mò tại sao ta đột nhiên ít nói đi, hừ hừ, hắn không thể nào đoán được nguyên nhân thật sự đâu.

Lúc này Tông Chính Tiêu rốt cuộc không nhịn được nữa, nghiêng đầu nhìn Nhung Âm đang đắc ý, vừa cười vừa nói:

“A Âm, ngươi có phải đã quên… ta có thể nghe được tiếng lòng của ngươi.”

Nhung Âm: “?”

Nhung Âm: “!”

Nhung Âm: … Ta không muốn sống nữa, thế giới này sao còn chưa hủy diệt đi cho rồi?

Tông Chính Tiêu dường như vẫn chưa thấy Nhung Âm xấu hổ đến c.h.ế.t là đủ, lại tiếp tục tung ra đòn chí mạng:

“Nếu ngươi không muốn cùng ta làm mấy chuyện đó, có thể nói thẳng, ta tùy ý ngươi trêu chọc, tuyệt đối không động vào ngươi.”

Lúc này đến cả tiếng lòng Nhung Âm cũng im bặt, mặt đỏ tới tận mang tai, cần cổ, đỉnh đầu cũng như muốn bốc khói.

Y run rẩy đứng dậy, lại run rẩy bước tới bên cạnh ao, mặt đầy tuyệt vọng, dứt khoát quyết liệt mà nhảy xuống nước.

Còn cố làm bộ như không nghe thấy tiếng cười lớn ngông cuồng của Tông Chính Tiêu vang lên sau lưng.

Tuy rằng quá trình không giống như Nhung Âm tưởng tượng, nhưng y cũng đạt được mục đích của mình. Sau đó một thời gian dài, y thật sự không còn nói chuyện nhiều với Tông Chính Tiêu nữa, chủ yếu là vì không còn mặt mũi mà nói.

Tông Chính Tiêu cũng không chủ động tìm y nói chuyện, càng không cùng y trải qua những đêm xuân đẹp nữa.

Điều duy nhất khiến người ta cảm thấy đáng mừng chính là tiệm bánh mì Đám Mây ở kinh thành hoàn toàn nổi như cồn.

Từ giới quý tộc cho đến dân thường, nếu chưa từng ăn bánh mì hay bánh quy ở đó, đến nói chuyện phiếm với người khác cũng không chen lời vào được.

Còn ai từng uống trà sữa của tiệm, lập tức sẽ bị người thân bạn bè xung quanh truy hỏi tới tấp: mùi vị rốt cuộc ra sao? Có đáng mua không? Lập tức trở thành “cao nhân” trong giới bánh trái.

Không biết bắt đầu từ khi nào, có người truyền ra lời đồn: bảng hiệu tiệm bánh Đám Mây là do Hoàng thượng ban cho, chữ trên bảng hiệu cũng là tự tay Hoàng thượng đề bút.

Nếu ai có thể chạm tay vào bảng hiệu đó một lần, sẽ có thể nhiễm được long khí, được thiên tử phù hộ!

Không ít người nhắm vào điểm này mà tới tiệm bánh, khiến lượng khách lại càng tăng thêm gấp bội.

Trước cửa tiệm bánh mỗi ngày đều có hàng người xếp hàng dài dằng dặc, nếu không phải trong thành có lệnh cấm đi lại ban đêm, e là đám người kia sẵn sàng từ rạng sáng xếp hàng đến tận sáng hôm sau.

Bánh mì, bánh quy và trà sữa mỗi ngày số lượng đều có hạn, hỏi thì nói do thiếu người làm, quản lý không xuể đó là giới hạn hiện tại.

Hơn nữa còn có giới hạn mỗi người được mua, lại không nhận đặt trước.

Muốn ăn thì phải tranh thủ, đến muộn thì ngay cả mùi cũng không ngửi thấy.

 

Loading...