Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 58.2
Cập nhật lúc: 2025-03-23 18:53:09
Lượt xem: 6
“Được thôi, đến lúc đó còn cần nhờ các ngươi nếm thử giúp ta đấy.” Nhung Âm không nhận ra sự xoay chuyển trong lòng mọi người, chỉ cười đáp lại Lục Nga.
Sau khi quyết tâm, Nhung Âm bắt đầu hồi tưởng lại các bước xây dựng lò nướng bánh mì, cách làm bơ, và cả mứt trái cây để phết lên bánh mì. Y cũng nghĩ đến việc thử nghiệm các hương vị mứt trái cây khác nhau…
Nghĩ ngợi một hồi, cộng thêm tiếng thuyết thư bên ngoài, Nhung Âm suýt nữa đã ngủ gật.
Tông Chính Tiêu thấy y liên tục ngáp, liền quan tâm hỏi: “Chán rồi sao?”
“Có chút. Thuyết thư tiên sinh kể cũng hay, nhưng cá nhân ta không thích lắm cách câu chuyện này phát triển.”
Nhung Âm và mọi người bắt đầu nghe từ giữa chừng. Câu chuyện kể về một nam chủ nhân xuất thân từ gia đình võ thuật nổi tiếng giang hồ, nhưng cả nhà bị diệt chỉ trong một đêm, chỉ còn lại mình anh ta sống sót. Sau đó, anh ta bắt đầu hành trình tìm kẻ thù, gặp nguy hiểm rồi gặp gỡ những mỹ nhân theo kịch bản truyền thống.
Tuy tình tiết câu chuyện có phần cũ kỹ, nhưng thể loại sảng văn ở thời đại nào cũng được yêu thích. Nếu viết hay chắc chắn sẽ thu hút được độc giả.
Chỉ là người viết kịch bản này không khai thác được điểm sảng, nên không kích thích được hứng thú của Nhung Âm.
Nhưng có lẽ chỉ là y không hợp với câu chuyện này. Nhìn phản ứng của Tứ Hỉ và những người khác nom họ rất thích cốt truyện này.
Mỗi người một sở thích, không phải Nhung Âm không thích thì có nghĩa là câu chuyện không hay.
Tông Chính Tiêu hỏi: “Nếu là ngươi viết, ngươi sẽ viết câu chuyện này như thế nào?”
Nhung Âm lắc đầu: “Đây không phải là chuyện do ta viết, ta không có quyền viết lại. Hơn nữa nếu ta viết, chưa chắc đã được mọi người đón nhận, chỉ là hợp ý ta thôi.”
Tông Chính Tiêu nói: “Nhà trà này từ cuối thời đại Tử Khai đã mở, nhưng sinh ý trước sau vẫn chẳng khởi sắc, không thể nào cạnh tranh lại với Trần gia trà lâu đối diện. Nếu ngươi có ý tưởng gì, có thể đề xuất vài điểm ý kiến. Dù có dùng được hay không, cũng phải thử mới biết.”
“Thì ra là sản nghiệp của nhà mình, chẳng trách ngươi lại tìm đến đây.” Nhung Âm vẻ mặt bừng tỉnh, tỏ ra đại ngộ, rồi nói: “Nếu là người một nhà, vậy ta cứ mạnh dạn đề xuất vậy.”
Thấy trong ánh mắt Nhung Âm ánh lên vẻ “Ta đã có chủ ý”, Tông Chính Tiêu tò mò hỏi: “Ngươi nghĩ ra điều gì thế?”
Nhung Âm khẽ cười đáp: “Chỉ mới có chút ý tưởng sơ bộ thôi, đợi sau này sẽ nói cho ngươi biết.”
Đồng thời trong lòng thầm nghĩ: “Không được nghe lén lòng ta đâu, bằng không sẽ chẳng còn gì bất ngờ nữa!”
Tông Chính Tiêu: “Đây cũng chẳng phải là điều ta có thể khống chế được.”
Nhung Âm: “Mặc kệ, mặc kệ, dù sao cũng không cho phép đâu.”
Tông Chính Tiêu bất đắc dĩ: “Đều tùy ngươi vậy.”
Miệng tuy nói vậy nhưng nếu lúc đó Nhung Âm lỡ để lộ tiếng lòng mà hắn vô tình nghe thấy, thì cũng đừng trách hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-58-2.html.]
Giữa trưa, vì Nhung Âm mới dùng qua chút điểm tâm nên chẳng thấy đói lắm, bữa trưa cũng chỉ ăn qua loa.
Buổi chiều ánh mặt trời càng thêm chói chang, Nhung Âm chẳng muốn nghe thuyết thư, Tông Chính Tiêu liền dẫn y đi du thuyền trên hồ.
Hồ này tên là Thanh Liễu Hồ, nổi tiếng nhờ những hàng liễu xanh rủ bên bờ. Hai đầu hồ thông với dòng sông, ngày ngày có nước chảy vào, lại thêm quan phủ quản lý cẩn thận nên mặt hồ lúc nào cũng trong vắt, chẳng hề có mùi lạ.
Trên mặt hồ và dòng sông thấp thoáng những chiếc thuyền hoa nhỏ nhắn. Đây là nơi dân kinh thành thường lui tới để thưởng ngoạn cảnh đẹp.
Nhung Âm bọn họ người không đông, liền thuê một chiếc thuyền nhỏ.
Tuy mang chữ “nhỏ”, nhưng thân thuyền lại vững chãi, sạch sẽ, bố trí cũng vô cùng lịch sự tao nhã, che nắng thông gió, không phải loại thuyền đánh cá cũ kỹ, lậu phá như Nhung Âm từng tưởng tượng.
Lên thuyền xong Lục Nga bày biện nước trà và điểm tâm lên bàn. Nhung Âm lúc này đã no bụng, chẳng còn hứng thú ăn uống, chỉ ngồi nép vào lòng Tông Chính Tiêu bắt hắn xoa bụng giúp mình tiêu thực.
Tông Chính Tiêu xoa bụng nhẹ nhàng cho Nhung Âm gần một năm nay, thủ pháp đã thuần thục như một lão sư phụ. Nhung Âm thoải mái đến mức không ngừng hừ hừ, người khác nghe có lẽ chẳng thấy gì lạ, nhưng Tông Chính Tiêu lại không nghĩ vậy.
Hắn liếc nhìn Lục Nga và Tứ Hỉ đang ngồi ở cửa, thấy họ không để ý đến bên này, mới khẽ nhắc nhở Nhung Âm: “Không được kêu như vậy.”
Nhung Âm quay đầu nhìn hắn hỏi: “Sao vậy?”
Tông Chính Tiêu đáp: “Dù sao cũng không được kêu như vậy, ít nhất là bây giờ không được.”
Nhung Âm sửng sốt vài giây rồi chợt hiểu ra ý tứ của hắn, liền cười khẽ trêu chọc: “Thế bệ hạ nghĩ ta nên kêu lúc nào? Ta còn có nhiều cách gọi khác nữa, bệ hạ có muốn nghe không?”
Tông Chính Tiêu nhíu mày: “Ngươi ở thế giới kia học toàn những thứ gì vậy?”
“Học toàn những thứ hữu dụng.” Nhung Âm sống trong thời đại bùng nổ thông tin, thuộc dạng chỉ cần lên mạng tra một chút là có thể tìm thấy đủ loại tài liệu, thậm chí đủ để đưa người vào những kênh phim đặc biệt. Dù Nhung Âm không chủ động tìm kiếm, nhưng một số thứ vẫn lặng lẽ lưu lại trong đầu y.
Về lý thuyết y có thể nói là kinh nghiệm phong phú, nhưng thực tế thì lại là kẻ chưa từng trải.
Đáng tiếc là lúc đó Nhung Âm chỉ xem qua nam nữ, còn nam nam thì dù là lý thuyết hay thực hành y đều chưa từng biết đến, chỉ nghe danh mà chưa thấy thực.
Nhớ lại trước đây y vốn là một chàng trai thẳng, xung quanh chẳng có ai thuộc giới tính thứ ba, hoặc có thể có, nhưng y không hề hay biết.
Tông Chính Tiêu hỏi lại: “Có bao nhiêu thứ hữu dụng?”
Nhung Âm không trả lời chỉ cười khẽ: “Về sau bệ hạ tự mình trải nghiệm thì sẽ biết.”
Tông Chính Tiêu hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc không để bản thân bị kích động ngay lúc này. Tuy nhiên, người anh em của hắn rõ ràng không có được sự kiên nhẫn như hắn.
Nhung Âm khẽ vặn vẹo eo mình, nói: “Bệ hạ, ngài đang đè lên ta đấy.”
Tông Chính Tiêu: “… Nhung Âm, đôi lúc ta thực sự muốn lấy đường dính miệng của ngươi lại.”