Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 57.4
Cập nhật lúc: 2025-03-21 10:43:55
Lượt xem: 5
Dù sao cũng chỉ là một chưởng quầy, đuổi việc rồi tuyển người khác là xong.
Nhưng chuyện này khiến các chưởng quầy khác vô cùng lo sợ. Ngăn cản thì không được, mà không ngăn cản cũng không xong, nên mỗi lần họ chỉ có thể khéo léo khuyên nhủ.
Chưởng quầy suy nghĩ một chút liền tìm cớ nói: “Tiểu thiếu gia, cây quạt kim ngọc này đã có người đặt trước rồi, sợ rằng không thể đưa cho ngài tặng người được.”
Lý tiểu thiếu gia tỏ ra khó chịu: “Đã có người đặt trước? Là ai vậy?”
Chưởng quầy vốn đang nói dối, vì cây quạt này thực ra chưa có ai đặt. Ông lo lắng đến mồ hôi đầm đìa, đang phân vân không biết làm sao để thuyết phục tiểu thiếu gia, thì đột nhiên tiểu thiếu gia giơ tay chỉ về một hướng.
“Là y đặt trước sao?”
Quản lý quay đầu nhìn lại, phát hiện tiểu thiếu gia đang chỉ vào Nhung Âm, người đang đứng đó ngơ ngác.
Chưởng quầy lại nhìn về phía tiểu thiếu gia, thấy gã không những không tức giận như trước, mà còn nhìn chằm chằm vào Nhung Âm, ánh mắt lấp lánh đầy hứng thú.
Quản lý trong lòng “lộp bộp” một tiếng, biết rằng chuyện không ổn rồi.
Những vị khách vội vã rời đi lúc nãy chính là vì Lý tiểu thiếu gia nổi tiếng là một tên “đại sắc ma” trong kinh thành. Gã không phân biệt nam nữ, hàng năm lui tới các tửu quán, thanh lâu, chỉ cần thấy ai ưa mắt, dù là nam hay nữ, đều sẽ tìm cách cưỡng ép đoạt lấy.
Dù là con nhà thường dân hay con cái của những thương nhân, quan viên có địa vị thấp hơn nhà họ Lý, một khi bị Lý tiểu thiếu gia để mắt tới, đều không thể thoát khỏi số phận bị làm nhục.
Trước đây có một công tử con nhà quan lục phẩm, chỉ vì Lý tiểu thiếu gia thấy y đẹp, bất kể y có thích đàn ông hay không, liền ngày đêm quấn quýt, thậm chí còn ép cha của vị công tử kia phải đồng ý.
Cuối cùng vị công tử kia vì bị người đời dị nghị, không thể tiếp tục đến thư viện đọc sách, lại vì tiền đồ của cha mình, đành phải khuất phục trước Lý tiểu thiếu gia.
Lý tiểu thiếu gia xem y như một thứ đồ chơi, nhốt y trong một ngôi viện nhỏ để thỏa mãn dục vọng của mình.
Chưởng quầy từng gặp vị công tử đó, dung mạo đúng là rất anh tuấn, nhưng hôm nay vị khách này so với vị công tử kia còn hơn hẳn, lại còn trẻ tuổi hơn, e rằng càng khiến tiểu thiếu gia say mê.
Quả nhiên tiểu thiếu gia vừa nhìn thấy Nhung Âm, đôi mắt liền sáng rực lên, quên cả người đang đứng bên cạnh mình, nhanh chóng bước về phía Nhung Âm, miệng còn buông lời tục tĩu.
“Ai da, đôi mắt xanh biếc kia! Lại còn là một mỹ nhân có dòng m.á.u Hồ ư? Xem làn da này, mềm mại đến mức có thể bóp ra nước đây. Mau để bổn thiếu gia xem thử xem có mềm không, có mịn không…”
Nhung Âm bị những lời lẽ dơ bẩn và biểu cảm đầy dầu mỡ của gã kích động đến mức nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
Bình thường y đối xử với ai cũng hòa nhã, nhưng không có nghĩa là y không có khả năng tự vệ. Tên khốn này dám đến gần, y sẽ đánh cho gã biến thành đầu heo!
Khoảng cách giữa hai người vốn không xa, Lý tiểu thiếu gia nhanh chóng tiến đến trước mặt Nhung Âm. Nhưng trước khi Nhung Âm kịp ra tay, Lý tiểu thiếu gia đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, rồi “rầm” một tiếng ngã xuống đất.
Theo tiếng hét của Lý tiểu thiếu gia, một cái nắp chén trà cũng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy rồi vỡ thành nhiều mảnh.
Hóa ra là nắp chén trà đã bay trúng đầu gối của Lý tiểu thiếu gia, khiến gã quỳ xuống đất.
Nhung Âm quay đầu nhìn về phía Tông Chính Tiêu, thấy hắn vừa thu lại tư thế ném chén trà.
Lục Nga lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng kéo Nhung Âm ra xa. Nhung Âm nhìn Tông Chính Tiêu, nói: “Ta có thể tự mình giải quyết mà.”
Tông Chính Tiêu đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Tự tay đánh hắn, chỉ làm bẩn tay ngươi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-57-4.html.]
“Cũng phải.” Nhung Âm đứng bên cạnh Tông Chính Tiêu, thấy Lý tiểu thiếu gia đã được quản lý và người đàn ông yếu đuối kia đỡ dậy.
Lý tiểu thiếu gia đau đớn đến mức nhăn nhó, vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ tay về phía hai người mà gào lên: “Các ngươi biết cha ta là ai không? Dám đánh ta, không muốn sống nữa sao!”
Tông Chính Tiêu chẳng buồn để ý đến loại người ngu xuẩn này, nắm tay Nhung Âm liền định rời đi. Thấy Lý tiểu thiếu gia vẫn không chịu buông tha, Tứ Hỉ liền gọi mấy thị vệ đang canh gác bên ngoài vào, ngăn không cho gã tiếp cận hai vị chủ nhân.
“Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi có người hộ tống sao? Có gan thì xưng tên tuổi ra, dám ở trong kinh thành đắc tội Lý thiếu ta, ngươi tin hay không, sáng mai xác ngươi cùng cái tiểu tình nhân kia sẽ nổi lềnh bềnh trên sông đào bảo vệ thành!"
Tông Chính Tiêu vẫn không thèm để ý đến gã, nhưng Nhung Âm lại quay đầu lại, làm một cái mặt quỷ về phía gã.
"Xí!" Lý tiểu thiếu gia tức giận đến mức nóng mặt, gã chỉ hận hôm nay ra ngoài không mang theo mấy tên hộ vệ khỏe mạnh trong nhà, bằng không đã sớm đánh cho cái tên ngạo mạn kia răng rụng đầy đất.
Tứ Hỉ quay người, nhìn về phía Lý tiểu thiếu gia đang bị thị vệ ngăn lại, bề ngoài cười nhưng trong lòng không hề vui: "Tên của lão gia nhà ta, ngươi còn không xứng để biết. Nếu thật sự muốn biết, cứ về hỏi cha ngươi đi."
Nói xong, Tứ Hỉ liền theo thị vệ hộ tống, không quay đầu lại mà rời đi.
Lý tiểu thiếu gia cả ngày chỉ biết ăn chơi, đến một chức quan nhỏ cũng chưa từng đảm nhiệm, làm sao có cơ hội gặp mặt Hoàng thượng, càng không thể nhớ rõ dung mạo của người.
Vì vậy, khi nghe Tứ Hỉ nói vậy gã không hề nghĩ đến chuyện đó, mà chỉ cho rằng Tứ Hỉ đang khiêu khích mình.
Gã đang định xông lên tiếp thì chưởng quầy liền vội vàng ngăn lại, run giọng khuyên nhủ: "Tiểu thiếu gia, thôi đi, ta cảm thấy mấy người kia thân phận có vẻ không đơn giản."
Lý tiểu thiếu gia nhìn ông: "Ngươi biết hắn là ai?”
“Không biết, ta cũng chưa từng gặp bọn họ ở kinh thành, nhưng vừa rồi ta đã quan sát kỹ, vải vóc trên người hai người kia dường như là cống phẩm."
Ông cũng chỉ may mắn nhìn thấy cống phẩm một lần, đó là hai năm trước, nên khi gặp Nhung Âm và Tông Chính Tiêu ban đầu không nhận ra, chỉ cảm thấy quần áo của họ không tầm thường.
Mãi đến lúc nãy, khi nghi ngờ thân phận của hai người, ôngmới chú ý quan sát kỹ hơn và phát hiện ra điểm đặc biệt.
Trong kinh thành, người có thể sử dụng cống phẩm đếm trên đầu ngón tay, mỗi người trong số họ đều không phải là người mà Lý tiểu thiếu gia có thể đắc tội. Nếu người kia thực sự là vị kia trong cung, thì mọi chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Lý tiểu thiếu gia cũng hiểu ý, mối quan hệ giữa thế gia của họ và hoàng thất vốn đã căng thẳng, lời nói kiêu ngạo của gã vừa rồi chắc chắn đã đắc tội đến cực điểm. Nếu Hoàng thượng nhân cơ hội này trừng trị thế gia, cha gã chắc chắn sẽ lột da gã luôn!
Lý tiểu thiếu gia sợ hãi, gã không quan tâm chân còn đau, mặt tái mét nói với chưởng quầy: "Ngươi gọi người đi theo bọn họ, ta về nhà tìm đại ca của ta."
Gã chắc chắn không dám trực tiếp tìm cha mình. Dù cha gã có yêu chiều gã đến đâu, nếu phát hiện gã gây ra đại họa như vậy cũng sẽ không ngần ngại trừng phạt gã.
Đại ca của gã mới là người luôn chiều chuộng gã, làm gì cũng theo ý gã. Hơn nữa, đại ca đang giữ chức trong triều, từng gặp mặt hoàng đế, gã sẽ đi thăm dò trước xem người kia có thực sự là Hoàng thượng hay không.
Nếu không phải thì tốt quá. Nếu đúng là thật thì gã sẽ nhờ đại ca giúp mình giải quyết rắc rối.
Về phía Nhung Âm và Tông Chính Tiêu sau khi rời khỏi cửa hàng nhà họ Lý, Tông Chính Tiêu hỏi Nhung Âm: "Ngươi còn muốn tiếp tục dạo chơi không?"
Nhung Âm gật đầu: "Đương nhiên rồi, khó được ra ngoài một chuyến, sao có thể vì một tên ngu xuẩn mà làm hỏng tâm trạng? Không đáng."
Tông Chính Tiêu hỏi: "Vậy ngươi muốn đi đâu tiếp?"
Nhung Âm đảo mắt liếc nhìn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tinh quái.
"Điểm dừng tiếp theo, nam phong quán!”