Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 57.2

Cập nhật lúc: 2025-03-21 10:42:13
Lượt xem: 6

Tuy rằng chỉ là một cửa hàng nhỏ, nhưng quy mô của nơi này lại không hề nhỏ. Ngoài tầng một là đại sảnh rộng rãi, tầng hai cũng được bố trí thành những phòng nhỏ yên tĩnh.

 

Nhung Âm cùng đoàn tùy tùng gồm hai chủ nhân, hai cung nhân và ba thị vệ vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của thực khách trong tiệm. Đặc biệt là Nhung Âm và Tông Chính Tiêu, khí chất và ngoại hình của hai người vốn đã nổi bật, lại còn đi kèm với đám hạ nhân theo hầu, càng khiến người ta không thể không để ý.

 

Nhìn qua đã biết thân phận của họ không tầm thường.

 

Để tránh bị người khác vây quanh làm phiền trong lúc dùng bữa, Nhung Âm và đoàn người quyết định lên tầng hai.

 

Nhung Âm chọn một phòng nhỏ gần cửa sổ, vừa ngồi xuống tiểu nhị đã nhanh chóng xuất hiện, tươi cười hỏi thăm họ muốn dùng món gì.

 

Nhung Âm không chần chừ, gọi ngay món bánh bao nhân cua và cháo thịt nạc, Tông Chính Tiêu cũng gật đầu đồng ý. Sau khi hai người chọn xong, Nhung Âm quay sang hỏi Lục Nga và những người khác: “Lục Nga, Tứ Hỉ, các ngươi muốn ăn gì? Hôm nay bệ… à không, các ngươi được lão gia mời, cứ tùy ý chọn, đừng khách khí.”

 

Vừa dứt lời, Tông Chính Tiêu cũng gật đầu tỏ ý đồng tình với Nhung Âm.

 

Lục Nga, Tứ Hỉ cùng các thị vệ ngồi ở hai bàn riêng, thấy Tông Chính Tiêu đã đồng ý, cũng không khách sáo, tự do chọn món theo sở thích của mình.

 

Đồ ăn sáng khác với cơm trưa hay tối, thường đã được chuẩn bị sẵn từ trước, nên chẳng mấy chốc, các món họ gọi đã lần lượt được mang lên.

 

Vì thuận tiện cho thực khách, những chiếc bánh bao cua ở đây đều được làm rất nhỏ nhắn, thanh lịch và tinh tế. Chỉ cần dùng đũa gắp lên, người ăn nhỏ thì hai ba miếng là hết, còn người ăn lớn miệng thì chỉ cần một ngụm là xong. Nhung Âm chính là người thuộc loại sau.

 

Nếu không phải Tông Chính Tiêu kịp thời ngăn lại, bảo hắn đợi bánh bao nguội bớt rồi mới ăn, có lẽ Nhung Âm đã bị bỏng miệng rồi.

 

Cũng không trách Nhung Âm nóng lòng như vậy. Vốn dĩ y đã đói bụng, hơn nữa mùi thơm của bánh bao quả thật quá hấp dẫn, khiến y không kìm lòng được.

 

Khi chiếc bánh bao được đưa vào miệng, lớp vỏ mềm mại vỡ ra, nhân cua béo ngậy chảy tràn trên đầu lưỡi, hương vị tươi ngon bùng nổ trong khoảnh khắc khiến vị giác của Nhung Âm được thỏa mãn tột độ. Y suýt nữa đã cảm động đến rơi nước mắt.

 

Y chỉ tiếc rằng mình không có tài năng của một nhà phê bình ẩm thực, không thể dùng những ngôn từ hoa mỹ để diễn tả hương vị mà mình vừa nếm thử. Lúc này, trong đầu y chỉ còn vang vọng hai chữ: Quá ngon!

 

Nhanh chóng nuốt hết miếng bánh trong miệng, Nhung Âm trước khi ăn chiếc bánh thứ hai còn kịp dành chút thời gian nói với Tông Chính Tiêu: “Tông Chính Tiêu, sao ngươi vẫn chưa ăn? Mau nếm thử đi, ngon lắm!”

 

Nói xong, y lại tiếp tục cúi đầu, chăm chú thưởng thức món ăn.

 

Những người khác đang ăn nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua thấy Nhung Âm ăn uống ngon lành như vậy, bỗng nhiên cảm thấy món ăn vốn đã ngon lại càng thêm hấp dẫn hơn.

 

Lục Nga từ lâu đã nhận ra, mỗi lần nhìn Nhung Âm ăn gì, dù là món gì đi nữa, y đều có thể biểu hiện ra vẻ như đang thưởng thức một món ăn cực kỳ trân quý.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-57-2.html.]

Nhưng Lục Nga cũng đã từng nếm thử, đó chỉ là những món ăn bình thường.

 

Thế nhưng mỗi lần nhìn Nhung Âm ăn xong, khi nàng thử lại những món tương tự, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Nhung Âm ăn uống ngon lành, khiến nàng không thể không ăn thêm một chút.

 

Nếu Lục Nga sống ở thời hiện đại, có lẽ nàng sẽ biết rằng có một nghề gọi là “Mukbang” – những người có khả năng khiến người khác nhìn thấy họ ăn gì cũng muốn ăn theo.

 

Tông Chính Tiêu đang đắm chìm trong vẻ mặt “ăn gì cũng ngon” của Nhung Âm, đến nỗi vẫn chưa động đũa.

 

Nhung Âm ăn xong chiếc bánh thứ hai, thấy hắn vẫn ngồi ngẩn người, liền tự tay gắp một chiếc bánh bao nhét vào miệng Tông Chính Tiêu.

 

Y cũng không đổi đũa, dùng luôn đôi đũa mình vừa dùng. Dù sao hai người đã thân thiết đến mức không cần để ý những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.

 

Sau khi ăn hết một lồng bánh bao cua và uống xong một bát cháo, Nhung Âm lau khô miệng và tay, thỏa mãn xoa xoa bụng.

 

Tông Chính Tiêu ngồi bên cạnh hỏi: “Ăn no chưa?”

 

Nhung Âm lắc đầu: “Mới chỉ lưng lửng thôi.”

 

“Vậy gọi thêm chút nữa nhé?”

 

“Không cần đâu.” Nhung Âm cười nói, “Ta là người có tấm lòng bao dung, sao có thể chỉ dành bụng cho bữa sáng được? Còn biết bao nhiêu món điểm tâm, ăn vặt, đồ uống, cơm trưa, cơm tối, ăn khuya nữa, để chỗ nào mà ăn hết?”

 

Tông Chính Tiêu giả vờ nghiêm túc gật đầu: “Ừm, đúng vậy, trong giới ẩm thực, quả thật không ai có tấm lòng bao dung như ngươi.”

 

Rời khỏi cửa hàng ăn sáng, Tông Chính Tiêu và Nhung Âm đi bộ để tiêu hóa thức ăn. Mấy người thị vệ đi theo phía sau, không quá gần cũng không quá xa, vừa không thu hút sự chú ý, lại có thể kịp thời ứng phó nếu có chuyện bất ngờ xảy ra.

 

Dọc đường, các cửa hàng nhỏ bán đủ thứ, từ mì, kẹo đường, đồ chơi trẻ em, trang sức đến son phấn, và cả những món ăn mà Nhung Âm yêu thích.

 

Tuy nhiên đi một lúc lâu vẫn chưa có cửa hàng nào khiến Nhung Âm, người có tấm lòng bao dung với ẩm thực dừng chân lại để thưởng thức.

 

Cho đến khi họ đi ngang qua một cửa hàng trang sức kim ngọc, Nhung Âm bỗng dừng lại, kéo tay áo Tông Chính Tiêu và nũng nịu: “Ca ca ~ người ta muốn vào xem một chút ~”

 

Đây rõ ràng là chứng “nghiện diễn” của y lại tái phát.

 

Tông Chính Tiêu cúi người xuống, khẽ nói: “Đây là cửa hàng của nhà họ Lý, ngươi thật sự muốn vào sao?”

 

“Nhà họ Lý à?” Nhung Âm càng thêm hưng phấn, “Đương nhiên là muốn vào rồi. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.”

Loading...