Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 57.1

Cập nhật lúc: 2025-03-17 16:57:57
Lượt xem: 11

Tông Chính Tiêu khẽ "hừ" một tiếng, cầm chiếc quạt xếp trong tay gõ nhẹ lên đỉnh đầu Nhung Âm, giọng điệu vừa dỗ dành vừa trách móc: "Da ngứa rồi hả? Muốn tìm đòn đúng không?"

 

Nhung Âm vội che đầu, lẩn trốn phía sau Lục Nga mới dám cất giọng dỗi: "Ta nói toàn là sự thật mà!"

 

Tông Chính Tiêu liếc nhìn Lục Nga đang đứng đó như một con gà mái già bảo vệ đàn con, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười, không tiếp tục làm khó Nhung Âm nữa.

 

Nhưng Nhung Âm đã quên mất một điều: y ra ngoài là để cùng Tông Chính Tiêu ngồi chung một chiếc xe ngựa.

 

—-

 

Trong xe ngựa, Nhung Âm bị Tông Chính Tiêu ép ngồi lên đùi, tay hắn siết chặt lấy gáy và eo y, không ngừng cướp đi những nụ hôn trên môi.

 

Nhung Âm hai tay chống đẩy điên cuồng, vất vả lắm mới có được cơ hội thở, vội vàng nói: "Ngươi đừng hôn nữa!"

 

Tông Chính Tiêu thở phì phò, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Nhung Âm: "Không muốn thân mật với ta, vậy ngươi muốn thân mật với ai?"

 

Lục Nga chăng? Hay là cô nương nào khác?

 

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Nhung Âm bỏ mình mà đi theo người khác, Tông Chính Tiêu liền không thể kìm nổi tính khí bạo ngược trong lòng, cúi đầu định hôn tiếp, nhưng bị Nhung Âm đưa tay chặn lại.

 

Nhung Âm vừa thở vừa nói: "Không phải là không cho ngươi thân mật, nhưng ngươi quá mạnh bạo rồi. Ngươi xem này, môi ta sắp trầy da rồi, lát nữa còn ăn cơm sao được?"

 

"Để ta xem nào..." Tông Chính Tiêu nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi mềm mại của Nhung Âm, kiểm tra kỹ lưỡng rồi mới lên tiếng: "Lại nói bậy, môi ngươi đâu có sao? Chỗ nào mà trầy da chứ?”

 

Nhung Âm nghe vậy, liền phản bác ngay: “Ngươi lại không phải ta, làm sao biết được cảm giác của ta? Dù sao cũng là đau, ngươi không được hôn nữa đâu.”

 

Y vốn tưởng rằng sau khi nói xong câu đó, Tông Chính Tiêu sẽ cố gắng thuyết phục thêm, nào ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý: “Được, không hôn nữa.”

 

Nhung Âm vừa định thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt còn chưa kịp sáng lên, Tông Chính Tiêu đã tiếp tục: “Nhưng mà, ngươi phải xin lỗi ta vì chuyện sáng nay ngươi bảo ta già.”

 

Nhung Âm: “…”

 

Y chợt hiểu ra, hóa ra từ nãy đến giờ Tông Chính Tiêu cứ ép sát người mình là vì để ý chuyện này. 

 

“Ta biết lỗi rồi.” Nhung Âm thành khẩn nói, “Ta chỉ đùa một chút thôi mà. Ngươi vẫn là một chàng trai trẻ chưa đến 30 tuổi, chẳng già chút nào cả, ngươi đâu phải lão nam nhân.”

 

Tông Chính Tiêu nghe xong liền hài lòng, ít nhất Nhung Âm không hề chê bai tuổi tác của hắn.

 

“Về sau nếu chúng ta đùa giỡn, ngươi không được trốn ra phía sau Lục Nga nữa, còn ta cũng sẽ không tránh ra phía sau Tứ Hỉ.” Tông Chính Tiêu bổ sung thêm.

 

“…” Nhung Âm, “Ta không trốn thì chẳng phải ngươi sẽ đánh ta sao? Ta đâu có ngốc, bị đánh mà không biết tránh.”

 

Tông Chính Tiêu vỗ nhẹ một cái vào m.ô.n.g Nhung Âm, phát ra tiếng “bốp” vang lên: “Ngươi cứ nhất định phải đối nghịch với ta như vậy sao?”

 

Nhung Âm bị hắn đánh đến mặt đỏ bừng, không phải vì đau mà là vì xấu hổ. Y tức giận nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, có thể đừng động tay động chân được không? Ngươi có biết câu ‘không được sờ m.ô.n.g lão hổ’ không?”

 

“Lão hổ nào ở đây? Ngươi đâu phải hổ, ngươi là cá mà.” Tông Chính Tiêu nhướng mày nhìn y, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ý nghĩa.

 

Nhung Âm hơi nhíu mày, nắm c.h.ặ.t t.a.y tỏ vẻ phản đối: “ m.ô.n.g cá cũng không được sờ đâu!”

 

“không được sao?” Tông Chính Tiêu khẽ cười, trong lúc Nhung Âm chưa kịp phản ứng, hắn lại vỗ nhẹ một cái vào m.ô.n.g Nhung Âm, lần này động tác còn mạnh hơn trước, “Ngươi xem, ta sờ rồi đấy, có sao đâu?”

 

Nghĩ đến người đánh xe bên ngoài có thể nghe thấy động tĩnh bên trong, Nhung Âm vừa thẹn vừa tức, lập tức giãy giụa định lao tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-57-1.html.]

 

“Đồ không biết xấu hổ, Tông Chính Tiêu! Ta liều mạng với ngươi!”

 

Tông Chính Tiêu nhẹ nhàng khống chế Nhung Âm, một tay nắm chặt cổ tay hắn, tay kia nâng cằm hắn lên, rồi hôn một cái thật sâu: “Ta thích ngươi dùng cách này để liều mạng với ta.”

 

Ban đầu, Nhung Âm còn cố gắng giãy giụa, nhưng Tông Chính Tiêu lại càng hôn càng tinh tế, khiến y không kịp phản ứng, dần dần chìm đắm trong hơi ấm ngọt ngào đó, từ bỏ mọi kháng cự.

 

Khi xe ngựa rời khỏi hoàng cung đi vào con đường lớn, Nhung Âm bước xuống xe với đôi môi hơi sưng, đuôi mắt đỏ ửng, ánh mắt mơ màng như sương khói, trông chẳng khác nào vừa trải qua một trận mê đắm.

 

Lục Nga và Tứ Hỉ đi theo phía sau, vừa nhìn đã đoán ra hai người họ đã làm gì trên xe. Lục Nga vội vàng quay mặt đi, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

 

Nhung Âm nhìn thấy biểu cảm của Lục Nga, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi như phản bội tổ chức, vội kéo tay Tông Chính Tiêu chạy về phía cửa hàng ăn sáng: “Đi thôi đi thôi, ta đói bụng rồi!”

 

Hai người đã tìm hiểu trước, cửa hàng ăn sáng tên “Tiên Thức Sớm Một Chút” này nổi tiếng khắp kinh thành, đặc biệt là món bánh bao nhân cua và cháo thịt nạc, hương vị tuyệt hảo khó cưỡng.

--

Chào cả nhà yêu của tuii

Tui vừa lọt một cái hố mới, nhưng mà người ta edit trên TruyenHD, mí bà chắc cũng biết là web đó mất phí để đọc 🥹 nên giờ tui tự đào luôn, đỡ tốn tiền. Mấy bà có hứng thì hóng ủng hộ tui nhé? 

Văn án

Người ta vẫn bảo Mộc Cẩm chỉ yêu rượu, nhưng sau này mới biết, y yêu nhất là Cùng Kỳ.

Dù Cùng Kỳ là hiện thân của sự tàn bạo, hủy diệt, là nỗi khiếp sợ của cả thiên địa, Mộc Cẩm vẫn cứ uống rượu, đỏ mặt, nhớ về hắn.

Mộc Cẩm có khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to như mèo con, nhưng lại mang trong mình sự bướng bỉnh không thể hòa tan. Sau này khi Cùng Kỳ bị giam cầm trong vô số tiểu thế giới, ai cũng bảo hắn sẽ bị hủy diệt, nhưng Mộc Cẩm chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo.

Qua vô số thế giới, Mộc Cẩm vì người ấy mà không hề quay đầu.  

Qua vô số thế giới, người ấy vì y mà điên cuồng chiếm hữu.

Mộc Cẩm tưởng tình yêu của mình là thế này:  

Mộc Cẩm: Cún lớn, đưa tay đây nào~  

Cùng Kỳ: Cút ngay!

Nhưng thực tế tình yêu của y lại là thế này:  

Mộc Cẩm: Cún lớn, đưa tay đây nào~  

Cùng Kỳ: *Gục đầu*  

Cùng Kỳ: Mộc Cẩm, ta có thể làm chó săn cho em, nhưng em phải mãi mãi thuộc về ta, chỉ mình ta mà thôi.

---

CP: Tiểu khả ái cứng đầu diễn tinh thụ VS chó điên công với dục vọng chiếm hữu mãnh liệt  

1VS1, song khiết, yêu thầm, ngọt ngào, sủng ái lẫn nhau.  

Công đã thích thụ từ sớm, dù ở tiểu thế giới công bị mất trí nhớ, nhưng vẫn bị thụ thu hút.  

Thụ là diễn tinh nhân mè đen cứng đầu, si tình với công hơn cả tiểu si hán.  

Cả hai đều là những kẻ bá đạo, chiếm hữu đối phương đến mức điên cuồng, cực kỳ hợp cạ.

---

Các thế giới:

1. Bạo quân công VS quốc sư phúc hắc thụ (niên hạ)  

2. BOSS tàn nhẫn công VS thiếu gia bệnh kiều tự bế thụ (hào môn)  

3. Vườn trường  

4. Tinh tế  

Các thế giới được chọn:Ca nhi, thú nhân, mạt thế, nhân ngư, huyết tộc, huyền học...  

---

Lưu ý:

- Truyện ngược lòng, ngọt ngào, ngốc nghếch.  

- Toàn bộ là hư cấu, dựa trên thần thoại nhưng có nhiều cải biên, tồn tại nhiều yếu tố bịa đặt và tư thiết.  

- Tác giả tự sáng tác, không thích thì đừng chê, hãy tôn trọng nhau.  

Tag:Vả mặt, ngọt văn, xuyên nhanh, nghịch tập  

Từ khóa tìm kiếm:Vai chính: Mộc Cẩm ┃ vai phụ: Cùng Kỳ ┃ cố chấp, sảng văn, tinh tế, ngọt sủng, tu chân  

Tên truyện: Bạo quân gặp gỡ cố chấp cuồng

 

Loading...