Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 55.4
Cập nhật lúc: 2025-03-16 12:53:06
Lượt xem: 9
Trong lúc hôn nhau, tay chân hai người không tránh khỏi đụng chạm. Cả hai đều đang ở tuổi thanh xuân sôi nổi, nên đâu kìm được những phản ứng tự nhiên.
Tông Chính Tiêu khẽ áp môi lên tai Nhung Âm, thì thầm nguyện vọng của mình. Nhung Âm cũng muốn, nhưng vẫn e thẹn nói: “Ngươi đi dập tắt hết nến đi.”
“Được.” Tông Chính Tiêu hôn nhẹ lên má Nhung Âm, không gọi cung nhân vào, tự mình đi dập tắt từng ngọn nến từ xa đến gần. Sau đó, hắn nhanh chóng quay lại bên giường, cúi người đè lên Nhung Âm.
Bên ngoài thấy phòng trong tắt đèn hoàn toàn, các cung nhân đều hiểu rằng hai vị chủ tử đêm nay chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Tứ Hỉ vui vẻ gọi người chuẩn bị nước ấm, còn Lục Nga thì lo lắng, tự hỏi liệu chủ tử có bị thương không.
Tứ Hỉ không để ý đến vẻ mặt của Lục Nga, mà đứng ở cổng lớn, chờ Tông Chính Tiêu xong việc sẽ gọi ông.
Dù đang là mùa xuân, Nhung Âm lại cảm thấy như đang ở giữa mùa hè nóng bức, hơi thở của y đều nóng rực. Càng nóng hơn khi có thân nhiệt cao của Tông Chính Tiêu áp sát.
Nhưng cả hai đều đang ở thời khắc then chốt, Nhung Âm không thể, và cũng không muốn đẩy Tông Chính Tiêu ra.
Hai người không biết đã cùng nhau vui vẻ bao lâu, cuối cùng Nhung Âm đạt cực khoái được hai lần, còn Tông Chính Tiêu chỉ một lần.
Nhung Âm có chút buồn bực, không chỉ lớn nhỏ dài ngắn không bằng Tông Chính Tiêu, mà ngay cả thời gian cũng kém hơn, khiến lòng tự tin của y bị tổn thương chút ít.
Vì thế, y “bôi nhọ” người kia: “Ngươi chắc chắn là cố ý nhịn, nên thời gian mới kéo dài lâu như vậy đúng không?”
Tông Chính Tiêu ôm lấy Nhung Âm, cảm nhận được thân thể y mềm mại như nước, chỉ mới cùng hắn tiến đến bước này mà đã toát ra nhiều mồ hôi đến thế. Mồ hôi ấy còn hòa lẫn với mùi hương mà hắn yêu thích nhất.
Hắn không dám tưởng tượng, nếu thật sự làm đến cùng, Nhung Âm chắc chắn sẽ ướt đẫm cả chăn đệm.
Đối mặt với lời “buộc tội” của người yêu, Tông Chính Tiêu không phản bác, tự nhiên gật đầu đồng ý: “Ừ, những gì A Âm nói đều đúng.”
“Hừ, ta biết ngay mà.” Giọng Nhung Âm khàn khàn đầy thỏa mãn, y dựa vào vai Tông Chính Tiêu, nghe thấy hắn gọi Tứ Hỉ mang nước ấm vào.
Tứ Hỉ không chỉ mang nước ấm đến, còn sai các cung nhân thay hết ga giường và chăn đệm. Trong lúc họ làm việc, Nhung Âm giả vờ chôn mặt vào vai Tông Chính Tiêu nhắm mắt ngủ say.
Lại một lần nữa y tự lừa mình dối người: Họ chắc chắn không nhìn ra chúng ta đã làm gì đâu!
Tông Chính Tiêu kéo áo trên vai Nhung Âm lên che kín hơn, trong lòng đã cười thầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-55-4.html.]
Đúng là ngốc thật, Nhung Âm nhà hắn chính là như vậy đó.
May mà các cung nhân đều hiểu quy củ, không nhìn thì sẽ không nhìn, không nói thì sẽ không nói. Ngay cả Tứ Hỉ, người mong mỏi nhất hai người họ thành chính quả, cũng chỉ chăm chỉ chỉ huy cung nhân làm việc, giả vờ như không nhìn thấy hai người bên cạnh, cũng không ngửi thấy mùi hương kỳ lạ trong không khí.
Tông Chính Tiêu tự tay lau người cho Nhung Âm, không để cung nhân hầu hạ.
Hắn lau khô người Nhung Âm trước, thay bộ áo ngủ rồi mới thu dọn cho chính mình.
Khi lại nằm xuống chiếc giường khô ráo, Nhung Âm không còn rảnh để ngại ngùng nữa, cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng, y ôm lấy Tông Chính Tiêu chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có điều đêm nay, y lại giống như một con bạch tuộc, quấn chặt lấy Tông Chính Tiêu.
Tông Chính Tiêu khẽ hôn lên trán Nhung Âm, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Ngày hôm sau phải thượng triều, Tông Chính Tiêu đã dậy từ sớm. Hắn nhẹ nhàng rời giường, chỉnh đốn y phục xong liếc nhìn Nhung Âm đang ngủ say một cái rồi mới rời đi.
Hắn đã “cáo ốm” bãi triều nhiều ngày, nhưng thực chất là vì cứu chữa Nhung Âm. Điều này nhiều đại thần đều biết rõ, nên hắn đã chuẩn bị tinh thần đối phó với những lời chất vấn từ phe thế gia.
Quả nhiên vừa bước vào triều đình, phe thế gia đã không vòng vo mà trực tiếp công kích: “Vì một sủng vật, bệ hạ không chỉ bãi triều nhiều ngày, bỏ bê chính sự, còn động dụng cả Thái Y Viện vì một giao nhân mà lao đao, hao tổn nhân lực vật lực. Làm như vậy, e rằng bệ hạ đã bị mê hoặc mà đánh mất chí hướng. Nếu việc này truyền đến dân gian, e rằng bá tánh sẽ bất mãn.”
Vừa dứt lời, phe công thần đã định phản bác, nhưng Tông Chính Tiêu dùng ánh mắt ra hiệu bảo họ lùi lại.
Tông Chính Tiêu phát huy kỹ năng “giả ngu” mà hắn đã học được từ Nhung Âm: “Lý đại nhân, ngươi nghe nhầm hay nói nhầm vậy? Trẫm bãi triều là vì bệnh nặng, không đủ sức quản lý triều chính, có liên quan gì đến giao nhân của trẫm? Thái y là thần tử của trẫm, trẫm sai họ đến chẩn trị cho trẫm có gì sai? Bá tánh dù biết cũng sẽ không nói gì, bởi vì có bệnh thì phải tìm thầy thuốc, đây là chuyện đơn giản đến đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu. Chẳng lẽ Lý đại nhân còn không thông minh bằng một đứa trẻ sao?”
Phe công thần nghe vậy liền cười ha hả, có người còn nói thêm: “Lý đại nhân, ngày thường đừng chỉ lo vui thú với kiều thê mỹ thiếp, ít nhất cũng nên tìm hiểu chút kiến thức thường thức. Nếu không lỡ một ngày ngươi không biết đói bụng phải ăn cơm, rồi c.h.ế.t đói thì sao?”