Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 55.2

Cập nhật lúc: 2025-03-15 23:08:03
Lượt xem: 11

Bàn tay to lớn của Tông Chính Tiêu xoa xoa bụng nhỏ của Nhung Âm, còn ấn xuống một cái. Nhung Âm cảm thấy kỳ lạ, liền đưa tay gạt đi, "Lưu manh, làm gì vậy?"

Tông Chính Tiêu cười nói: "Ngươi đã nói ta là lưu manh, ta đương nhiên phải làm chuyện lưu manh rồi, bụng nhỏ của ngươi ít thịt quá."

Nhung Âm không hiểu ý hắn, mà Tông Chính Tiêu cũng không giải thích, chỉ lặng lẽ nhìn quanh, thấy đèn lồng đã được thắp sáng liền hỏi:

“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

Nhung Âm đáp: “Từ tối qua đến giờ, xấp xỉ một ngày một đêm.”

Tông Chính Tiêu khẽ gật đầu: “Cũng tạm, ta còn tưởng mình sẽ ngủ lâu hơn.”

Nhung Âm ngẩng đầu nhìn hắn, đưa tay chạm nhẹ lên mặt, nhíu mày nói: “Trông ngươi vẫn chưa có tinh thần lắm, đáng lẽ nên nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa mới phải.”

Tông Chính Tiêu nắm lấy tay y, đưa lên môi hôn khẽ: “Đói rồi, ăn no rồi ngủ tiếp.”

Nhung Âm chợt nhớ ra điều gì: “Đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ ngươi thức dậy là có thể ăn ngay. Lần này đến lượt ta đút ngươi.”

Tông Chính Tiêu cười khẽ:“Được.” Được chính tay Nhung Âm hầu hạ, hắn còn vui mừng không kịp nữa là.

Hắn vỗ nhẹ lên m.ô.n.g Nhung Âm một cái, trêu chọc: “Tiểu Âm tử, còn ngồi đấy làm gì? Mau đi bưng nước tới hầu hạ trẫm rửa mặt.”

Nhung Âm bật dậy khỏi giường, vừa xoa chỗ bị đánh vừa lườm hắn một cái, cười lạnh: “Nô tài tuân lệnh. Đợi lát nữa sẽ bỏ thuốc độc vào đồ ăn của ngươi.”

Các cung nhân bên cạnh: … Ừm, chơi cũng thật tận hứng.

Nhung Âm xưa nay ngoan ngoãn, vẫn cẩn thận hầu hạ Tông Chính Tiêu rửa mặt. Chỉ là khi dùng khăn lau mặt cho hắn, y lại mạnh tay đến mức như đang cọ nồi.

Tông Chính Tiêu giữ lấy tay y, hít một hơi lạnh: “Dám ám sát đương kim Thánh thượng, tiểu tặc ngươi nói xem, tội này đáng xử thế nào?”

Nhung Âm nghiêm giọng đáp: “Ta đây là vì dân trừ hại, diệt trừ kẻ hoang dâm vô đạo như ngươi, đem lại thái bình cho thiên hạ.”

Tông Chính Tiêu bật cười, một tay nhấc bổng “hùng hài tử” lên, đi về phía bàn ăn: “Tội c.h.ế.t có thể miễn, tội sống khó tha. Phạt ngươi ngồi trong lòng trẫm, đút trẫm ăn cơm.”

Nhung Âm lớn tiếng hô: “Các vị nghĩa sĩ, mọi người thấy rõ chưa? Hôn quân này thật sự không thể giữ lại! Mau theo ta khởi nghĩa vũ trang, đổi tên hoàng thất, tái lập một đại quốc phồn hoa!”

Tứ Hỉ lặng lẽ lau mồ hôi. Đám người dám nói đến chuyện tạo phản trước đây, hiện tại cỏ trên mộ phần cũng đã cao đến hai trượng. Giờ trong triều, có vị đại thần nào còn dám nhắc đến hai chữ “tạo phản” nữa? Cũng chỉ có Nhung Âm mới có gan đứng trước mặt bệ hạ mà không kiêng nể gì như vậy.

Tông Chính Tiêu nhét chiếc đũa vào tay Nhung Âm, bình thản nói: “Nghĩa sĩ, trước khi tạo phản có thể hoàn thành lời hứa của mình trước đã không?”

Nhung Âm gắp một miếng đồ ăn đưa đến bên môi hắn, chớp mắt một cái, lập tức đổi giọng: “Tiêu bảo bảo ngoan, không được kén ăn, phải ăn nhiều cơm cơm thì mới cao lớn, bằng không sau này không cưới được vợ đâu.”

Tông Chính Tiêu khẽ véo eo Nhung Âm, cười tủm tỉm: “Trẫm đã sớm cưới được vợ, giờ chẳng phải đang ngồi trong lòng trẫm đây sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-55-2.html.]

Nhung Âm bĩu môi, lườm hắn: “Đừng có nói linh tinh, ta chỉ là nhũ mẫu của ngươi, không phải tức phụ.”

“Khụ khụ khụ…” Nghe xong câu này, Tứ Hỉ trực tiếp bị chính nước miếng của mình làm sặc.

Không, cái này đâu chỉ là “chơi hơi quá”, mà là đùa đến mức không còn giới hạn rồi! Nhung Âm hóa hình người, chẳng lẽ còn mở ra một loại thiên phú kỳ lạ nào đó sao? Sao bây giờ càng nói chuyện càng…

Hai chữ kia, Tứ Hỉ còn ngại không dám nói ra.

Những người khác, bao gồm cả Lục Nga, đều đỏ bừng mặt trước lời nói lớn mật của Nhung Âm.

Tông Chính Tiêu nhàn nhạt liếc qua một cái, Tứ Hỉ lập tức nghiêm mặt, nhẹ nhàng vỗ vào miệng mình, cúi đầu nhận lỗi: “Lão nô biết sai.”

Nhung Âm giơ tay quơ quơ trước mắt Tông Chính Tiêu, nghiêm túc nói: “Ăn cơm mà cũng dám thất thần, một chút cũng không ngoan. Tiêu Nhi quả nhiên là bé hư.”

Đối diện với Nhung Âm đang nhập vai quá mức, Tông Chính Tiêu cũng không chịu yếu thế. Hắn đưa tay luồn vào vạt áo y, híp mắt cười: “Trer hư thì phải bị phạt. Nhũ mẫu định phạt Tiêu Nhi thế nào đây?”

Cảm nhận được bàn tay đang tác oai tác quái kia, mặt Nhung Âm lập tức đỏ bừng. Y giãy giụa một chút, trừng mắt lườm hắn: “Phạt ngươi hôm nay ăn hai chén cơm!”

Tông Chính Tiêu chỉ cười, biết ngay Nhung Âm chỉ có miệng lưỡi lợi hại, chứ hành động thực tế lại chẳng có chút khí thế nào. Nếu không tối hôm qua cũng đã không bị hắn dọa đến mức lắp bắp nói không thành câu rồi.

Thấy thời gian không còn sớm, Nhung Âm đút xong cho hắn rồi cũng phải tự mình dùng bữa. Tông Chính Tiêu biết vậy nên cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, ngoan ngoãn há miệng để Nhung Âm nhét đầy đồ ăn.

Dùng bữa xong, Tông Chính Tiêu không giống như Nhung Âm nghĩ mà tiếp tục nghỉ ngơi, ngược lại, hắn sai Tứ Hỉ mang toàn bộ tấu chương tích lại mấy ngày nay đến, nhanh chóng xử lý công vụ.

Nhung Âm thấy vậy thì đau lòng, nhưng cũng không ngăn cản. Y biết Tông Chính Tiêu là một vị hoàng đế tốt. Nếu không kiếp trước hắn đã chẳng vì làm việc quá sức mà c.h.ế.t sớm, càng không thể ở kiếp này nghiêm túc hỏi y cách giúp dân giàu nước mạnh.

Sợ quấy rầy hắn, Nhung Âm cũng lặng lẽ bận rộn chuyện của mình. Trước đây y vốn định sau khi c.h.ế.t sẽ để lại cho Tông Chính Tiêu toàn bộ những tri thức ấy, nhưng đến giờ vẫn chưa chỉnh sửa xong.

Trong thư phòng yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng lật giấy vang lên khe khẽ. Hai người đều bận rộn với việc của riêng mình, thời gian cứ thế trôi đi lúc nào không hay.

Mãi đến khi Tứ Hỉ tiến lên nhắc nhở đã đến giờ nghỉ ngơi, hai người mới chịu buông bút.

Thật ra Tông Chính Tiêu vẫn còn muốn tiếp tục phê duyệt tấu chương, nhưng Nhung Âm không cho phép. Để ép hắn đi ngủ, y thậm chí còn không tiếc dùng mỹ nhân kế.

“Tiêu ca ca, nhân gia mệt lắm rồi, bồi nhân gia đi ngủ đi mà ~” Nhung Âm chen vào giữa Tông Chính Tiêu và bàn sách, khóa chặt hắn trên ghế, rồi leo lên ngồi trong lòng hắn.

Nghe Nhung Âm thay đổi cách xưng hô không biết bao nhiêu lần trong ngày, Tông Chính Tiêu không nhịn được bật cười: “Đừng nghịch, để ta xem thêm mấy tấu chương nữa.”

“Không cho xem!” Nhung Âm giơ tay che mắt hắn, nghiêm túc nói: “Bây giờ ngươi chỉ có thể nhìn ta, ta mới là bé đáng yêu của ngươi.”

Nói xong, y còn nâng mặt Tông Chính Tiêu lên không cho hắn nhìn đi đâu khác.

Tông Chính Tiêu đặt bút son xuống, chăm chú nhìn vào đôi mắt lấp lánh của Nhung Âm, khóe môi cong lên: “Bá đạo như vậy? Gấp gáp muốn lên giường ngủ thế sao? Có phải định làm gì trẫm không?”

 

Loading...