Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - 58.3

Cập nhật lúc: 2025-03-25 16:24:44
Lượt xem: 2

Nhung Âm tiếp tục “đổ thêm dầu vào lửa”: “Thế này chẳng phải bệ hạ càng ăn càng ngọt miệng sao?”

 

Tông Chính Tiêu chẳng buồn khách khí, cúi đầu hôn lên môi y một cái chắc nịch, giọng nói khàn khàn vì dục vọng: “Cứ trêu chọc ta mãi, ta sẽ lệnh cho tất cả bọn họ kéo đến đây, tận mắt xem đôi ta ‘hỗ trợ lẫn nhau’.”

 

Chữ “hỗ trợ lẫn nhau” này, vốn là lần trước Nhung Âm đã dạy Tông Chính Tiêu.

 

Nhung Âm thấy Tông Chính Tiêu chẳng phải đang đùa, y cũng chẳng muốn trở thành trung tâm của buổi biểu diễn xuân cung đồ trước mặt mọi người, vội vã xin tha: “Ta biết lỗi rồi, Tiêu ca ca, tha cho A Âm đi, A Âm yêu người lắm mà.”

 

Vừa nói y vừa khẽ nghiêng người, hôn lên má Tông Chính Tiêu một cái.

 

Tông Chính Tiêu vốn biết Nhung Âm chỉ dám nói ngoài miệng, thực tế hành động lại còn rụt rè hơn ai hết.

 

Hắn cũng chẳng làm khó Nhung Âm, thấy y ngoan ngoãn liền tiếp tục xoa bụng cho y.

 

Nhung Âm dựa vào bờ vai Tông Chính Tiêu, chẳng mấy chốc mí mắt đã khẽ rủ xuống, đánh nhau từng hồi. Vốn dĩ từ trước đến nay y đều thức khuya, hôm nay lại dậy sớm nên đồng hồ sinh học đột nhiên thay đổi khiến y chẳng thể chống lại cơn buồn ngủ.

 

Có Tông Chính Tiêu ở bên, dù là ở ngoài cung Nhung Âm cũng ngủ rất an tâm.

 

Lục Nga trong lúc lơ đãng quay đầu lại, chợt thấy Nhung Âm đang ngồi trong lòng Tông Chính Tiêu ngủ say sưa. Tông Chính Tiêu khẽ khom người, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt y, cử chỉ vô cùng dịu dàng.

 

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Lục Nga, Tông Chính Tiêu vốn định dừng lại nhưng lại tiếp tục đặt nụ hôn xuống, từ từ di chuyển đến đôi môi mềm mại của Nhung Âm.

 

Lục Nga thấy cảnh ấy, mặt đỏ bừng, vội vàng quay đi, trong lòng bối rối không thôi. Đôi má nàng ửng hồng như quả cà chua chín mọng.

 

Bỗng nàng chợt nhận ra, hình ảnh chủ tử và bệ hạ bên nhau thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.

 

Cách Lục Nga không xa, Tứ Hỉ nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng của nàng, liền đoán ra phía sau kia hai vị chủ tử đang “nghịch ngợm”. Ông khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía hồ nước, nơi những tán liễu đung đưa trong gió, thầm nghĩ: “Cảnh sắc hôm nay thật là tuyệt diệu.”

 

Nhung Âm ngủ say chừng một canh giờ mới tỉnh. Y vẫn còn lơ mơ, lý trí chưa hoàn toàn trở về nhưng ý thức được Tông Chính Tiêu đang ở bên cạnh, liền theo bản năng cọ cọ vào mặt hắn.

 

“Rất thích ngươi đấy, bệ hạ…” Nhung Âm nói.

 

Tông Chính Tiêu nghe rõ, khẽ hỏi: “Thích ta cái gì?”

 

“He he, thích ngươi mềm mại, làm cái đệm thịt thật thoải mái.”

 

“…” Tông Chính Tiêu không nhịn được liền véo nhẹ má Nhung Âm.

 

Lần này tay hơi mạnh, Nhung Âm lập tức tỉnh táo hẳn.

 

“Bạo quân, đồ hẹp hòi.” Nhung Âm xoa má trách móc.

 

Tông Chính Tiêu không đáp, chỉ nhẹ nhàng nâng chén trà lên, đưa đến miệng y.

 

Nhung Âm đang khát, liền theo tay hắn uống vài ngụm.

 

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, Nhung Âm vừa ngượng ngùng vừa lẩm bẩm trách móc.

 

 Ài, Tông Chính Tiêu thật sự là người cẩn thận, chăm lo từng li từng tí!

 

Nhung Âm nghỉ ngơi đã đủ, từ trong lòng Tông Chính Tiêu đứng dậy bước ra ngoài thuyền, vươn người hít thở vài hơi không khí trong lành. Sau đó y nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lục Nga, nói: “Hôm nay thời tiết đẹp thế này, ta hát cho mọi người nghe một bài nhé.”

 

“Khụ khụ.” Tông Chính Tiêu khẽ ho một tiếng.

 

Nhung Âm vội vàng bổ sung: “Chủ yếu là hát cho Tiêu ca ca nghe đấy.”

 

Trước đây hai người ở trong thuyền nói chuyện riêng cũng chẳng sao, nhưng bây giờ bên ngoài còn có người chèo thuyền, Nhung Âm không tiện gọi Tông Chính Tiêu là “bệ hạ” nữa.

 

“Ừm.” Tông Chính Tiêu nghe vậy mới hài lòng gật đầu.

 

Một lúc lâu không nghe thấy Nhung Âm cất giọng, Lục Nga và mọi người đều háo hức chờ đợi. Mấy tên thị vệ cũng đưa mắt nhìn lại. Nghe đồn giao nhân có tài ca hát, hôm nay được tận tai nghe thử, quả thật là may mắn.

 

Nhung Âm lúc này hát một bài cổ phong khúc, giai điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa nỗi buồn man mác. Lời ca kể về một cô gái giặt áo bên bờ sông, lẩm bẩm kể chuyện nhà, nhớ người thương ở phương xa.

 

Giai điệu du dương, lời ca đầy tâm tình khiến mọi người trên thuyền đều lặng im lắng nghe. Ngay cả người chèo thuyền cũng quên mất nhiệm vụ, chỉ chăm chú thưởng thức giọng hát tuyệt vời của Nhung Âm.

 

Đúng lúc đó từ bên ngoài bỗng vang lên một khúc đàn, hòa cùng giọng hát của Nhung Âm, tạo nên sự hòa quyện kỳ diệu. Càng về sau tiếng đàn và giọng hát càng ăn ý, như thể hai người đã từng hợp tác qua nhiều lần, một người đàn, một người hát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/58-3.html.]

Khi khúc ca kết thúc, Nhung Âm mắt sáng lên, vội vàng chạy ra phía trước thuyền, muốn xem ai là người tri âm đã hòa đàn cùng mình một cách tuyệt vời như vậy.

 

Không xa đó một chiếc thuyền hoa đang từ từ tiến lại gần. Nhung Âm nhanh chóng chú ý tới.

 

Chỉ trong chốc lát thuyền hoa đã dừng lại, hai con thuyền cách nhau không xa không gần, đủ để nhận ra đối phương là nam hay nữ, nhưng lại không thể nhìn rõ khuôn mặt.

 

Người chèo thuyền khẽ báo cho Nhung Âm: “Kia hình như là thuyền hoa của Thanh Thu Các.”

 

“Thanh Thu Các?” Nhung Âm không biết đây là nơi nào.

 

Người chèo thuyền là một gã đàn ông chất phác, có chút ngượng ngùng giải thích với vị nam tử xinh đẹp này rằng Thanh Thu Các là một nơi như thế nào. Tứ Hỉ nghe chuyện, liền tiến lên nói: “Thanh Thu Các là nơi các cô nương tài hoa, giỏi cầm kỳ thư họa thường dựa vào việc ngâm thơ, làm phú, đánh đàn, múa hát để mưu sinh.”

 

Nhung Âm nghe xong liền hiểu, đây chính là những thanh quan thời cổ đại, chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Nếu so với thời hiện đại, có lẽ họ chính là những ngôi sao đa tài.

 

Người chèo thuyền nghe xong có chút há hốc miệng, thầm nghĩ những người làm việc trong nhà giàu quả thật khác biệt với những kẻ chỉ biết dựa vào sức lao động như họ. Ngay cả những nơi như Thanh Thu Các, vốn có tiếng không mấy tốt đẹp, cũng được miêu tả một cách tao nhã như vậy.

 

“Chắc hẳn người vừa đánh đàn là một cô nương.” Nhung Âm nói xong, suy nghĩ một chút, liền vẫy tay gọi Lục Nga, “Lục Nga, ngươi lại đây một chút, giúp ta trang điểm chút mặt mày. Bằng không, cô nương kia thấy trên thuyền toàn là đàn ông, e rằng sẽ ngại ngùng không dám lộ diện.”

 

Lục Nga khẽ cười tiến lên: “Chủ tử lại nói đùa, ngài đâu có xấu xí đâu.”

 

Những người khác nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ: Vậy ý của cô xấu xí chính là chúng ta chứ gì?

 

Nhung Âm cười gượng, xoa xoa mũi nói: “Ài, ta chỉ nói đùa thôi, đừng để ý quá.”

 

Lục Nga nghe vậy càng cười tươi hơn.

 

Nhung Âm đứng phía trước, Lục Nga hơi lùi lại nửa bước, đứng sát vai với y.

 

Người trên thuyền hoa có lẽ cũng nhận ra thiện ý từ phía này, liền nhẹ nhàng vén tấm màn trúc lên bước ra.

 

Hai cô nương xuất hiện, người đi trước mặc một chiếc áo dài màu tím, tóc đen như mây, khuôn mặt thanh tú ẩn sau tấm khăn voan mỏng, dáng vẻ uyển chuyển, từng bước đi đều toát lên vẻ thanh nhã.

 

____

=))) tôi là nạn nhân của những chiếc hố không ai lấp, xong tui đem về tự edit, giờ cũng chừng 4 bộ dở giang. 

Nhưng mà làm một bộ chán nên phải đổi qua lại cho có hứng tiếp ý huhu. Và đây là bộ mới tui vừa tha về, mấy bà có thể thử đọc nếu thích ABO [AxB]

 

Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Tác giả: Hạng Lục Qua

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , ABO , Chủ thụ , Nhẹ nhàng , Vả mặt , 1v1 , Song xuyên

Đại tiểu thư mạnh mẽ công x trung khuyển điên cuồng thụ.

Kiếp trước ta là thị vệ trung thành nhất của thiếu gia. Sau khi chết, ta cùng thiếu gia chấp hành nhiệm vụ xuyên thư, chuẩn bị tái sinh ở thế giới mới.

Ta giành được quyền tái sinh trước thiếu gia một bước. Dưới sự giới thiệu nhiệt tình của hệ thống, ta chọn thế giới "ABO" với chỉ số hạnh phúc cao nhất để bắt đầu cuộc sống mới.

Sau này ta mới biết, đây không phải là thế giới hạnh phúc nhất, mà là... sung sướng nhất.

*

Kiếp này, ta vẫn có "thiếu gia", hắn sẽ tái sinh vào thân xác "thiếu gia" này sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ là "thiếu gia" trong sách là một Alpha phóng túng, phát tình khắp nơi.

Để thiếu gia có thể tái sinh vào một thân thể trong sạch, ta thề phải bảo vệ trinh tiết của "thiếu gia" này đến cùng!

——-

Vệ Tu hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng cũng xuyên vào thế giới ABO để tái sinh.

Vừa hồi sinh, hắn phát hiện thị vệ Duẫn Xuân của mình đang bị tập đoàn Ám Chi Luận Kiếm vây công,  mà "hắn" chính là chủ mưu.

Vệ Tu: Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Duẫn Xuân: Không có gì, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ thôi.

Sau này Vệ Tu mới biết, thân phận mới của mình là một Alpha bị một Beta hắc hóa giam cầm cưỡng ép yêu đương. Hắn vừa trốn thoát, đang chuẩn bị báo thù…

Mà Beta hắc hóa đó chính là Duẫn Xuân.

Hắn thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra trước khi hắn tái sinh.

-Có vẻ giống như đại tiểu thư nam tính công x trung khuyển điên cuồng thụ.

-Văn phong ngôi thứ ba, tóm tắt cốt truyện.

-Công không phải Alpha phóng túng, thụ bịa đặt.

Thể loại: Yêu sâu sắc, vả mặt, ngọt văn, xuyên thư, ABO, hài hước.

Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: | Nhân vật phụ: | Khác:

Tóm tắt một câu: Nam đức của thiếu gia, để ta bảo vệ.

Lập ý: Ngây thơ là trên hết.

 

Loading...