Tiểu Đồng Của Thiếu Gia Tàn Tật - Chương 2: Quá nghèo

Cập nhật lúc: 2025-09-20 04:29:28
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Kim Hằng cũng ăn nhiều, cuối cùng những món đó đều chui bụng .  

Mấy ngày , Tống Kim Hằng phát hiện chiêu vô dụng với , liền còn dùng ánh mắt xem kịch ăn cơm nữa.  

thể cảm nhận, càng ghét bỏ việc ăn đồ thừa của .  

Ví như lúc , đang tự nhiên với tay lấy miếng táo trong đĩa.  

Tống Kim Hằng chỉ cắn một miếng, bảo "chua" bỏ đấy, rõ ràng sẽ động đũa nữa.  

"Bốp" một tiếng, mu bàn tay bỏng rát.  

xoa mu bàn tay: "Thiếu gia, ngài đánh ?"

"Ai cho phép ăn?"

Đôi mắt sáng màu của Tống Kim Hằng bừng lửa giận dữ, đó là sự uất ức vì mục đích thành.  

"Từ nay ăn nữa."

Hắn dừng một chút: "Đồ ăn dở."  

bĩu môi.

từng nếm trải tính khí thất thường khó lường của Tống Kim Hằng, những ngày đó, luôn tự nhắc cẩn trọng từng lời ăn tiếng .  

Có lẽ vì biểu hiện gần đây, Tống Kim Hằng cho dọn từ phòng bên cạnh sang ngủ chung phòng với . Kiểu ngủ sàn nhà .  

thử thương lượng:  

"Thiếu gia, ngủ phòng bên cạnh vẫn mà, đêm việc gì ngài cứ gọi điện cho ..."  

Một tiếng khẩy vang lên.  

Tống Kim Hằng nghiêng đầu :  

" nhớ nhầm thì một đêm, gọi ba cuộc điện thoại, chuông to cũng chẳng thể đánh thức dậy."  

: "......"  

Là bởi hôm đó mải chơi game, bật chế độ phiền quên tắt mà.  

Tống Kim Hằng còn bắt phạt chơi game cả ngày hôm đó.  

viện cớ vị thành niên, game khóa trẻ em, chơi lâu.  

Tống Kim Hằng khẽ, lập tức lấy CMND của dì Triệu để đăng ký tài khoản.  

Trừ lúc vệ sinh, cắm mặt điện thoại suốt ngày.  

Chơi đến phát ngán, mắt đỏ ngầu, ngủ, thẳng một mạch lên hạng Bách Tinh Huyền Thoại.  

Tống Kim Hằng liếc rank của , vẻ mặt vui.  

Có lẽ cũng cảm thấy trò quá sa đọa.  

Mẹ kiếp! Cả đời đời nào chơi game nữa!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-dong-cua-thieu-gia-tan-tat/chuong-2-qua-ngheo.html.]

Phòng của Tống Kim Hằng rộng thênh thang, thể tùy ý trải đệm ngủ đất ngủ bất cứ chỗ nào. kê nệm sát cạnh giường , chỗ gần nhà vệ sinh, tiện cho việc đưa thiếu gia dậy vệ sinh đêm.

Tiết trời thu se lạnh. May nhờ lớp đệm lót dày cộm nên cũng thấy lạnh lắm.

Một đêm khuya khoắt. giật tỉnh giấc vì cơn ác mộng, mở mắt quanh trong trạng thái lơ mơ. Căn phòng chìm trong bóng tối tĩnh mịch. Rèm cửa kéo, ánh trăng mờ ảo lẻn qua khe cửa. Đột nhiên, đối diện với khuôn mặt trắng bệch treo ngược, y hệt cảnh quỷ treo cổ trong bộ phim kinh dị xem ban ngày.

"Cậu tỉnh ?" Chủ nhân của khuôn mặt chống nửa dậy. Tiếng thét nghẹn trong cổ họng, bật giọng giận dữ: "Thiếu gia? Ngài... Ngài ngủ ... giữa đêm hôm thế , chằm chằm ..." Suýt nữa hồn vía lên mây!

Tống Kim Hằng nhe răng , lộ hàm răng trắng đều nhưng ghê rợn: "Cậu ngáy như sấm, đêm nào cũng mất ngủ. Đang tính dùng gối bịt mũi cho đời luôn đây ."

Xanh Xao

... ngáy ư? Không thể nào, hồi cấp hai bạn cùng phòng ai phàn nàn . "Xin thiếu gia." hổ trùm chăn kín mặt: "Hay là dọn về phòng bên cạnh ngủ ."

Đề nghị bác bỏ phũ phàng. Tống Kim Hằng xuống, lấy tay che mắt: "Cậu mất ngủ, phạt kể chuyện cổ tích cho đến khi chìm giấc mới dừng."

ngớ : "Hả?"

Tưởng , giọng lập tức lạnh lùng đầy mỉa mai: "Năm tiếng , kể chuyện đêm khuya cho thằng em họ trôi chảy ?"

Ừ thì đúng. thằng bé mới bốn tuổi, còn thì lớn hơn nó cả một giáp cơ mà! Cuối cùng, đành lên mạng lục lọi mấy câu chuyện cổ tích cho trẻ con.

Trong bóng tối, ánh sáng điện thoại le lói chiếu lên khuôn mặt nhăn nhó của . Không ngờ ngày truyện thiếu nhi ru tên đàn ông cùng tuổi ngủ.

Tống Kim Hằng nhíu mày chê bai: "Giọng khô như ngỗng đực, chẳng chút êm ái nào." Hắn gõ gõ đầu giường tỏ ý bất mãn: "Kể cho em cũng thế ?"

lườm một phát: "..." Thiếu gia , vốn là kẻ thô kệch, giọng thể "êm ái" như con gái ? là nhiều thói hư!

Bụng bảo thôi, vẫn cố hạ giọng cho ngọt ngào. Cuối cùng, vị thiếu gia kiêu kỳ ngủ , chỉ chính tự ru... ngủ lúc nào .

Đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ ngày và Tống Kim Hằng trở thành "bạn cùng phòng".  

Ngoại trừ những lúc lên cơn bệnh, bắt truyện cổ tích cho ngủ, hai chúng sống khá hòa thuận, xảy chuyện gì nghiêm trọng.  

Trên ghế sofa, Tống Kim Hằng đang chuyện điện thoại với cha.  

Nghe nội dung vẻ đang bàn về việc mời gia sư đến nhà dạy học.  

suýt nữa quên mất, lứa tuổi chúng đáng lẽ giờ đang học năm thứ hai cấp ba.  

Không đề cập đến chủ đề gì, ánh mắt lạnh lẽo của Tống Kim Hằng liếc về phía :  

"Vâng, con ."

"Sinh nhật ư? Không cần thiết ."  

"Thôi dừng ở đây nhé cha, con mệt . Tạm biệt cha."  

dịch sát gần :  

"Thiếu gia, sinh nhật ngài sắp đến hả?"  

"30 tháng . Sao, định tổ chức cho ?" Khóe miệng Tống Kim Hằng nhếch lên, nụ chạm tới đáy mắt.  

cúi đầu chỉnh vạt áo, im lặng.  

Tiền công bạn học tập của đều chuyển hết tài khoản chú , bản vẫn là kẻ trắng tay.  

Làm gì tiền dư dả để tổ chức sinh nhật cho tiểu thiếu gia Tống Kim Hằng, ngay cả quà cũng chẳng mua nổi.

Loading...