TIỂU ĐẠO SĨ KHÔNG TU VI 2: HỒ YÊU BÁM VÀO NGƯỜI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-01 05:12:59
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9
Tôi chọn một căn phòng trọ gần chùa Giới Niệm. Vết thương trên cổ tay đã bắt đầu sưng tấy và thâm đen, phải xử lý gấp, tôi rút nút chai rượu vang đỏ, một bóng hình màu đỏ bay ra, là A Châu.
A Châu là một con qu//ỷ, do tôi nuôi. Thường chỉ có tà đạo sĩ mới nuôi qu//ỷ, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, tu vi bị sư phụ đánh tan rồi, muốn diệt qu//ỷ diệt không được, muốn siêu độ lại không biết, thả mặc cô ấy lang thang cũng không xong chỉ có thể tự mình nuôi thôi.
Môi đỏ của A Châu chạm vào cổ tay tôi, cắn một ngụm, xé một mảng lớn thịt da.
“Nhẹ thôi, đau!”
Một ngụm này trực tiếp cắn đứt cả động mạch của tôi, m.á.u đỏ tươi b.ắ.n tung tóe. Cô ấy còn muốn cắn nữa, tôi hừ lạnh một tiếng, dùng móng tay cào cào vào chai, tiếng "kít kít" chói tai khiến đôi mắt A Châu có chút tỉnh táo.
“Xin lỗi.”
“Không sao, không trách cô.”
Thịt thối m.á.u đen bị A Châu ăn sạch, cô ấy lại dùng âm khí giúp tôi bịt điểm chảy máu, vết thương coi như đã xử lý xong, chỉ là đầu hơi đau.
Di chứng của việc nuôi qu//ỷ, người sống dựa vào cái gì mà nuôi quỷ//? Chính là dựa vào dương thọ.
Động tác này của A Châu, không biết sẽ hao tổn bao nhiêu tinh huyết và dương thọ của tôi. Nhưng nghĩ đến thân thế đáng thương của A Châu, tôi không hối hận, chống được đến khi nào thì hay khi ấy.
“Cốc cốc cốc.”
Có người gõ cửa. Tôi thu A Châu về trong chai, hòa thượng đi vào. Giới Niệm trước tiên nhìn cổ tay tôi, “Cần giúp không?”
“Không cần, xử lý xong rồi.”
“Thử rồi?”
“Thử rồi.”
“Có cách xử lý?”
“Trước đây có.”
“Bây giờ thì?”
“Bây giờ thì không.” Giới Niệm môi run run, cố gắng nhịn cơn muốn chửi người.
“Tôi muốn nghe thử cách của anh trước đây là gì?”
“Dùng chỉ vàng dây đỏ trói lại, dùng phù giấy ép ra tà túy bản thể, một kiếm chém.”
Giới Niệm lắc đầu, “Không đơn giản vậy đâu.”
“Vì sao?” Tôi ngồi lên giường, lục lọi ba lô, “Anh nhìn ra trong cơ thể cô ta có gì rồi sao?”
“Nhìn ra rồi, một con yêu hồ.”
Lục ra một chai Vodka.
“Yêu hồ và linh hồn cô gái quấn quýt rất sâu.”
“Sau đó thì?” Mở nắp chai, rót một ly.
“Gi3t yêu hồ, cô gái cũng phải chết.”
“Ừ, anh uống không?” Tôi đưa ly cho Giới Niệm.
“Anh. mẹ nó…” Hòa thượng niệm liên tục mấy câu “A Di Đà Phật”, mới đè nén được cơn giận trong lòng.
“Không uống, cảm ơn.”
Tôi bưng ly rượu lên, một hơi cạn sạch, “Tôi tưởng hòa thượng hoang dã không có nhiều quy tắc vậy chứ, các ngươi không phải có một câu gì đó à, rượu thịt qua ruột, Phật ở trong lòng.”
“Phía sau còn hai câu, người đời nếu học ta, như vào ma đạo.”
Tôi lại rót cho mình một ly, “Vào ma đạo, cũng không có gì không tốt.”
“Cho nên anh nuôi quỷ?”
Ngón tay trên ly rượu dừng lại, tôi nhìn chằm chằm vào mắt Giới Niệm, ẩn ẩn có sát khí lộ ra. Nếu hòa thượng này muốn thu A Châu, tôi liều c.h.ế.t cũng phải kéo hắn xuống địa ngục.
10.
Tràng hạt trong tay Giới Niệm tỏa ra ánh Phật ấm áp, từ từ sáng lên đến mức chói mắt khiến tôi không mở mắt ra được.
Âm khí ở cổ tay bị Phật quang xua tan, m.á.u tươi phun trào ra. Tôi không để ý đến vết thương m.á.u chảy như suối, mà nhìn phía sau Giới Niệm, pháp tướng lúc ẩn lúc hiện.
“Sao? Muốn động thủ?”
“Tôi nhìn ra được, anh không phải người xấu, nhưng nuôi quỷ, không phải chuyện tốt.”
“Có phải chuyện tốt hay không liên quan gì đến anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-dao-si-khong-tu-vi-2-ho-yeu-bam-vao-nguoi/chuong-4.html.]
Hắn đã tu ra pháp tướng rồi, đừng nói bây giờ, lúc tu vi đạt cực thịnh tôi cũng không phải đối thủ. Nhưng ngồi chờ ch//ết không phải tính cách của tôi, liều ch//ết cũng phải cắn ngươi một cái.
Chai rượu đỏ điên cuồng rung động, A Châu cũng cảm nhận được áp lực, muốn phá chai mà ra. Tôi không thể thả cô ấy ra, cô ấy ra là tự nộp mạng, chỉ có thể để tôi liều c.h.ế.t kéo chân Giới Niệm, để cô ấy trốn trước.
Người phụ nữ này lúc còn sống đã mệnh khổh, thành quỷ rồi không thể lại hồn phi phách tán được.
Giới Niệm sờ về phía sau, không biết muốn lấy ra pháp khí gì. Là một cái bọc vải, hắn bình tĩnh trải bọc vải lên bàn, bên trong có ngân châm, chỉ mảnh, còn có mấy gói thuốc trị thương.
Thuốc?
“Dùng âm khí bịt kín vết thương, tệ hại quá lớn, tiểu tăng hiểu y thuật, giúp anh cầm máu.”
Không thể không nói, hòa thượng Giới Niệm này quả thật lợi hại. Hai mũi kim xuống, đã không chảy m.á.u nữa. Lại khâu vết thương dữ tợn lại, đắp thuốc bột, rồi dùng gạc băng lại, toàn bộ quá trình chưa đến năm phút. Cả quá trình không hề đau đớn, trôi chảy như nước.
Tôi tặc lưỡi, “Cảm ơn!”
“Đạo hữu khách khí.”
Hắn xoay người muốn đi, đến cửa thì dừng lại, “Nhưng con quỷ anh nuôi kia…”
“Anh đừng có nhắm vào A Châu nhé, thân thế của cô ấy anh không hiểu đâu, có tôi ở đây, cô ấy không thể làm điều xấu được, anh muốn độ cô ấy thì đợi tô ch/ết đi.”
Giới Niệm gật đầu, rời đi.
11
Đêm đó tôi mơ một giấc mơ. Mơ thấy sư phụ. Tôi hỏi người tại sao lại đánh tan tu vi của tôi, người không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi tôi nghĩ thế nào về Giới Niệm.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, "Là một người tốt."
"Vậy nếu hắn cưỡng ép siêu độ A Châu thì sao?"
"Vậy thì là kẻ thù."
"Đúng vậy, trước kia hai ta chẳng phải cũng là kẻ thù trong mắt một số người sao."
Bóng dáng sư phụ càng ngày càng nhạt đi, tôi cũng tỉnh lại. Đúng vậy, sư phụ cả đời bắt quỷ, cuối cùng lại dẫn đến thiên kiếp, ch//ết dưới lôi đình, đây đâu phải là đãi ngộ mà một người tốt nên có.
Còn có A Châu, cô ấy bị làm nhục đến ch//ết, sau khi ch//ết tâm niệm duy nhất là báo thù, nếu tu vi của tôi còn, trực tiếp diệt cô ấy, vậy chẳng phải tôi cũng là người xấu sao.
Sư phụ đánh tan tu vi của tôi, chắc là có ý này, sợ tôi đi theo con đường cũ của người. Vừa bước ra cửa, vẫn thấy Giới Niệm.
"Ăn cơm không?"
"Không ăn." Tôi vặn nắp chai vodka còn lại nửa chai, ừng ực uống hai ngụm lớn.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Đạo sĩ như anh, không giống đạo sĩ chút nào."
"Sư phụ tôi chính là như vậy, sư phụ tôi khi còn sống thích uống vodka nhất, người ch//ết rồi, tôi cũng vậy."
"Niệm đầu thông suốt, cũng là chuyện tốt."
Tôi và Giới Niệm sóng vai xuống núi, muốn đi xem Tào Tiểu Thúy bị trói. Mới đầu là im lặng, sau đó thì trò chuyện.
"Hòa thượng, mục đích anh làm hòa thượng là gì?"
"Không có mục đích, nếu có mục đích, thì đã chấp tướng."
Câu này, tôi không hiểu lắm, hòa thượng nói chuyện chính là điểm này khiến người ta bực mình, không nói tiếng người.
"Vậy nguyện vọng sau này của anh là gì?"
"Tự nhiên là tu công đức, thành chính quả."
"Hòa thượng các người tu công đức như thế nào?"
"Độ người, độ mình, độ quỷ hồn."
"Điểm này ngược lại là giống với đạo sĩ chúng tôi."
Tôi đột nhiên nghĩ đến sư phụ, "Vậy nếu quỷ này có oan khuất, đang báo thù, anh cũng sẽ độ."
"Sẽ."
"Vậy chẳng phải là khiến kẻ ác không có ác báo?"
"Kẻ ác nhất định sẽ có ác báo, có nhân ắt có quả, chẳng qua, tiểu tăng không phải là quả của kẻ ác, thiên đạo mới là."
"Ừm, có lý, chính là mẹ nó nghe không hiểu gì cả."
Giới Niệm lắc đầu, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với tôi. Hai người đến chính giữa làng, những người dân dậy sớm đã bắt đầu bận rộn những việc vặt vãnh trong ngày.
"Chào buổi sáng, hai vị đại sư."
"Chào." Tôi cười với người dân, "Mẹ kiếp!!! "
Đầu óc tôi trống rỗng một trận. Trong tầm mắt, tất cả người dân đang bận rộn, đều có bóng.