Tiểu Đạo Cô Phát Sóng Trực Tiếp Quá Chuẩn! Ngày Kiếm Trăm Triệu, Trở Thành Nhà Giàu Số Một - Chương 162: Sự trả thù của chồn vàng

Cập nhật lúc: 2025-09-22 15:30:44
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Chồn vàng là một trong Ngũ Tiên Đông Bắc. Chúng vốn phúc báo nhân quả bảo hộ. Nếu con thành tâm thờ cúng, chúng sẽ mang may mắn phú quý. một khi xúc phạm tổn hại, chúng sẽ trở thành loài thù tất báo.

 

Đây chỉ đơn giản là việc bắt nạt…” – giọng Mộc Li trầm xuống, ánh mắt thoáng lộ vẻ thương xót – “mà là thù g.i.ế.c con. Đó là mối thù đội trời chung, một oán hận khắc cốt ghi tâm, bao giờ nguôi.”

 

Bà lão run rẩy, môi mấp máy, nhưng cổ họng nghẹn ứ, chẳng thể thốt nên lời.

 

Năm , đói khát vây hãm, bụng rỗng cồn cào, thấy những con chồn vàng con bé bỏng , chúng trong mắt bà chẳng khác nào những miếng thịt tươi cứu mạng. Khi đó, thể kìm lòng?

 

Thế nhưng… chính một bữa ăn sinh tồn năm đó, trở thành khởi nguồn cho bi kịch đeo bám cả gia đình suốt mấy chục năm trời.

 

Bà lão bối rối, nước mắt lăn xuống:

“Vậy giờ ? Chúng lúc đó đói quá… nếu lúc thức ăn, chắc chắn chúng sẽ đụng tới chúng.”

 

Mộc Li im lặng một lúc, cũng gì cho khuây khỏa.

 

Vợ chồng chồn vàng dùng mạng sống của để gieo lời nguyền khiến cả nhà bà chịu hậu họa suốt đời. Nếu như con trai cả của bà sinh đó, lẽ bà chẳng lý do gì để tìm đến cô.

 

“Muốn hóa giải lời nguyền, chỉ một cách — chính vợ chồng chồn vàng buông bỏ oán thù với gia đình bà. Nếu …”, Mộc Li dứt khoát nhưng giọng trầm, như nhấn mạnh rằng chuyện vượt quá khả năng can thiệp thông thường của cô.

 

Những chuyện khác cô thể giúp , nhưng mối thù ăn sâu thuộc về nhân quả: gia đình bà lấy sinh mạng con của chúng, và giờ đây đó là lý do cho cảnh báo đáp trả.

 

Bà lão quỵ xuống ống kính, cả run rẫy, van nài:

“Xin cô, tiểu thần tiên, cứu cháu trai của bà. Nếu cháu lấy mạng, xin hãy lấy mạng của bà già . Đừng để cháu chịu khổ.”

 

Bà lão dập đầu liên tục, như thể dùng cả mạng sống để cầu xin một con đường sống cho cháu trai.

 

Thấy bà quỳ lạy thảm thiết, Mộc Li lập tức rời khỏi ống kính. Giọng cô vang lên, trầm mà rõ ràng:

“Bà ơi, đừng quỳ nữa. Việc thể chỉ dựa . Các trở về quê cũ, tìm đến nơi của vợ chồng chồn vàng năm đó. Hãy xem liệu thể cầu sự tha thứ của chúng . Khi đến nơi, bà gọi cho , sẽ chỉ dẫn tiếp.”

 

Nghe , bà lão mới khựng , nước mắt chan hòa. Trán bà bầm tím vì dập đầu quá nhiều .

 

Trong phòng livestream, xem đều nghẹn ngào. Hình ảnh một bà lão run rẩy vì cháu, đến mức lấy đầu gõ đất để cầu xin, khiến ai nấy đều thắt lòng.

 

Con vốn luôn dễ động lòng những phận yếu thế, mà già nua, bệnh tật càng khiến họ thể ngoảnh mặt ngơ. Trong khoảnh khắc , bà lão gần như nắm trọn sự đồng cảm và thương xót của hàng ngàn đang theo dõi.

 

Thấy bà lão quỳ lạy van xin, một xem trong phòng kìm mà bình luận mỉa mai.

 

[Chỉ vài con chồn vàng mà cũng quá đến thế ?]

 

[Với cả chủ phòng nữa — cô tự nhận năng lực lắm, giờ bảo “ can thiệp ”? Hay là cô cũng bó tay thật ?]

 

[Buồn thật. Trước đây săn núi, cũng bắt con vật màu vàng . thịt nó . Hôi lắm. còn lột da về găng tay nữa cơ.]

 

[Người sợ hậu quả ? Con đó là một trong Ngũ Tiên cơ mà. Không sợ gặp xui xẻo ?]

 

[Xui , tin mấy chuyện mê tín. Da con đó giờ vẫn còn trong nhà .]

 

[Anh tin mê tín thì thôi, chứ ít nhất sợ pháp luật ?]

 

[ tra . Chồn vàng là loài bảo vệ cấp hai ở nước . Làm hại nó là vi phạm pháp luật.]

 

[Kể báo cảnh sát.]

 

...

 

Mọi chỉ kịp trơ mắt tài khoản của biến mất khỏi màn hình. Không lâu , cảnh sát tìm đến tận nhà và đưa .

 

Khi lục soát, họ phát hiện trong nhà treo chỉ một tấm da chồn vàng, mà là hơn mười tấm. Cảnh tượng khiến ai cũng rùng .

 

Cuối cùng, nhận lấy một đôi còng bạc, đổi là những ngày “bao ăn bao ở” của nhà nước.

 

Mộc Li đối diện với màn hình, những gương mặt vẫn còn coi thường chuyện , giọng lạnh lùng vang lên:

 

“Đạo trời vốn vô tình, coi vạn vật như cỏ rơm. Theo quy tắc, con động vật đều khác biệt. Giết con của kẻ khác, sớm muộn gì cũng báo trả. Vạn vật đều hữu linh. Trước khi điều trái với lương tâm, hãy nghĩ cho thật kỹ.”

 

Trước thiên đạo, chẳng ai cao quý hơn ai. Con súc vật đều ngang hàng.

 

Làm sai, thì chịu phạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-dao-co-phat-song-truc-tiep-qua-chuan-ngay-kiem-tram-trieu-tro-thanh-nha-giau-so-mot/chuong-162-su-tra-thu-cua-chon-vang.html.]

 

Có thù, ắt sẽ báo. Đó chính là nhân quả.

 

“Bà ơi, bà hãy bàn với con trai bà — nhất là nhanh chóng về quê tìm gặp hai vị đại tiên chồn vàng đó. sẽ gửi cho bà một điện thoại. Khi đến nơi, bà gọi đó ngay.”

 

Dù trong lòng bà lão vẫn còn ngờ vực, nhưng giọng chắc nịch của Mộc Li khiến bà xiêu lòng. Bà tự nhủ tìm sự thật cho cháu trai .

 

Bà gật đầu, giọng run run nhưng đầy quyết tâm: “Vâng… cảm ơn cô, tiểu thần tiên.”

 

Lúc , trong phòng livestream, hàng loạt tin nhắn hiện lên dày đặc. Ai nấy đều nóng lòng diễn biến tiếp theo.

 

[Chủ phòng ơi, ngày mai thể livestream ? tận mắt thấy chồn vàng đại tiên trong truyền thuyết.]

 

[Cầu livestream! Nếu xem tiếp, một cô gái nhỏ như sẽ buồn c.h.ế.t mất.]

 

[ một bạn đang mắc ung thư, bác sĩ chỉ còn sống vài ngày. Điều ước cuối cùng của theo dõi diễn biến tiếp theo của chuyện .]

 

[Người bạn của thật xui xẻo…]

 

[ thể tặng quà cho chủ phòng, coi như ủng hộ để cô động lực livestream.]

 

...

 

Những lời khẩn cầu cuối cùng trong phòng livestream thực sự chạm đến trái tim Mộc Li. Cô vốn là đang gánh vai bao áp lực—đạo quán nợ nần chồng chất, kim Tổ sư gia cần đúc , đủ loại chi phí xoay xở.

 

Nơi nào cũng cần tiền, nhưng bản nghèo đến đáng thương.

 

Do dự một lát, Mộc Li ngượng ngùng lên tiếng hỏi bà lão:

“Bà ơi, ngày mai… bà tiếp tục livestream ?”

 

Bà lão im lặng một hồi lâu, ánh mắt thoáng qua sự mâu thuẫn, cuối cùng gật đầu:

“Được.”

 

Trong lòng bà nghĩ, livestream cũng . Nếu vị “thần tiên nhỏ” thật sự bản lĩnh, ngày mai bà sẽ rõ cô lừa .

 

Cho đến lúc , bà vẫn khó lòng tin rằng cái c.h.ế.t của con cái, cũng như tai họa đổ xuống gia đình, bắt nguồn từ những con chồn vàng ăn từ hơn nửa thế kỷ .

 

Mộc Li thấy bà đồng ý, bèn tắt livestream. Trước khi rời , cô gửi điện thoại riêng cho bà lão, chào tạm biệt khán giả trong phòng.

 

Sau đó, cô lặng lẽ dọn dẹp đồ đạc.

 

Ở cửa, Tô San đợi từ lâu. Trong tay cô vẫn còn cầm điện thoại, rõ ràng theo dõi xong buổi livestream của Mộc Li.

 

Khi thấy Mộc Li bước , ánh mắt cô phức tạp khó tả, nửa như kinh ngạc, nửa như khâm phục:

“Tiểu thần tiên, cô thật sự bản lĩnh. Không chỉ dẹp yên cả mớ hỗn loạn trong biệt thự, mà còn thể ống kính xem mệnh, xem bói cho khác.”

 

Mộc Li khoát tay, tỏ vẻ khiêm tốn nhưng giọng xen chút tự tin:

“Cũng bình thường thôi. Chỉ là… so với thường thì giỏi hơn một chút xíu.”

 

Vừa dứt lời, gương mặt cô bất giác hiện lên nét kiêu ngạo nhỏ, như thể đang vô tình khoe khoang.

 

Tô San biểu cảm , trong lòng dâng lên cảm giác khó thành lời— buồn thấy đáng yêu.

 

Cô nghiêng đầu, khẽ:

“Vậy thì… vị tiểu thần tiên lợi hại nhất, thể nể mặt cùng ăn lẩu ?”

 

Mộc Li gật đầu.

 

Tính cách của Tô San vốn dễ chịu. Trên thương trường, cô là mạnh mẽ quyết đoán; nhưng khi bước đời thường, cô cách tận hưởng từng niềm vui nho nhỏ.

 

Quán lẩu mà cô đưa Mộc Li tới là nơi quen thuộc trong giới bạn bè của cô — nguyên liệu tươi ngon, đủ loại thịt cá hiếm thấy, rau củ cũng chọn lọc kỹ càng.

 

Mộc Li từ khi tới thế giới từng ăn lẩu, thực đơn phong phú mà chẳng chọn gì, cuối cùng chỉ gọi vài viên thịt đơn giản.

 

Thấy , Tô San bật , ánh mắt đầy ý cưng chiều: “Tiểu thần tiên, cô còn non nớt lắm. Lẩu mà chỉ ăn thế thì phí mất . cho cô , lòng bò mới là tinh hoa. Cắt mảnh ăn, bện cùng rau tiến vua thành b.í.m tóc nhỏ, thả nồi sôi, vớt ăn sẽ giòn sần sật, ngon tưởng.”

 

Vừa , cô thành thạo pha cho Mộc Li một bát nước chấm riêng — ớt, tỏi, chút chua, thêm vài vị bí quyết. Khi ăn kèm với đồ lẩu nóng hổi, quả thực là một hương vị khiến xuýt xoa.

 

 

Loading...